Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 30: Nguyên Cương cảnh.



Chương 29: Nguyên Cương cảnh.

Cảm nhận được khí tức hiện tại của Lâm Lục Dạ, các trưởng lão vui mừng cười.

"Chẳng lẽ gia chủ đã đột phá tới Vô Cấu cảnh sao? Thật là tốt quá!"

"Gia chủ khi còn Khai Mạch đã có thể chiến đấu ngang tay với Vô Cấu cảnh, giờ này còn đột phá nữa, đám người Xích Kiếm tông chắc chắn chỉ có đi không có về!"

Trái ngược với các trưởng lão đang ăn mừng, Lâm Lục Dạ vẫn bình tĩnh uống trà.

"Ta đâu có nói mình đột phá tới Vô Cấu cảnh?"

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng phải sững sờ.

Chẳng phải Khai Mạch cảnh đột phá sẽ là Vô Cấu cảnh sao?

Nhìn sắc mặt nghi hoặc của những người đang có mặt trong phòng, Lâm Lục Dạ biết họ đang suy nghĩ gì.

"Ta thực sự không có đột phá tới Vô Cấu cảnh, nhưng có thể nói là ta đột phá tới một cảnh giới mới."

Nói rồi cô nhóc chỉ thẳng ngón trỏ lên trời, một luồng năng lượng không màu uốn cong không gian, tụ tập trên đầu ngón tay.

Một vài vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này vô tình lui về phía sau.

Họ cũng từng chứng kiến qua chân nguyên mà Lâm Lục Dạ luyện ra, một loại năng lượng nếu không kiểm soát rất dễ dàng p·hát n·ổ, uy lực đủ để san phẳng cả Lâm gia.

Cảnh tượng này rõ ràng vẫn là ngưng tụ chân nguyên mà?

Có gì khác biệt sao?

Nhưng rồi các trưởng lão đều phải lau mắt.

Chân nguyên được phóng ra lúc này không hề tán loạn, thay vào đó chúng ngưng tụ lại trong không khí, giống như một lưỡi dao bằng pha lê lúc ẩn lúc hiện.

"Đây là?"

Các trưởng lão chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy.

Không để mọi người tò mò, Lâm Lục Dạ bắn lưỡi dao vừa ngưng tụ về phía một bộ áo giáp được trưng bày trong phòng.

Lưỡi dao xoay tròn, xuyên qua bộ áo giáp với tốc độ siêu âm.

Mọi người chỉ nghe một tiếng rít đi qua, bộ áo giáp đã bị đục thủng một cái lỗ lớn như thể nó được làm từ giấy.

Phải biết bộ giáp được trưng bày kia từng là một bảo vật của Hàn Kiếm tông.

Bộ giáp được rèn bằng vô số các kim loại hiếm, sức phòng thủ của nó còn mạnh hơn Vô Cấu cảnh võ giả.

Nghe nói có một vị Vô Cấu cảnh của Hàn Kiếm tông đã từng mặc nó giao chiến với một tên Phi Thiên cảnh.

Kết quả sau nửa giờ, tên Vô Cấu cảnh tan xương nát thịt nhưng bộ giáp hắn mặc vẫn còn nguyên vẹn.

Đáng tiếc, giờ này món bảo vật ấy lại bị Lâm Lục Dạ dùng làm bia ngắm.

Những người trong căn phòng này đều từng nghe qua giai thoại của bộ giáp, tuy có tiếc nuối một chút nhưng mặt ai nấy đều toát lên vẻ vui mừng.

"Ha ha! Nếu gia chủ mạnh như vậy thì Xích Kiếm tông đến bao nhiêu c·hết bấy nhiêu!"

"Sức sát thương mạnh như vậy? Có lẽ nếu gia chủ đánh lén, Phi Thiên cảnh cũng phải m·ất m·ạng!"

"Có gia chủ trấn giữ, ngoài triều đình ra, chúng ta còn sợ thế lực nào chứ?"

Lâm Lục Dạ vừa thưởng thức trà, vừa nhìn đám người cười cười nói nói.

Nhận thấy dáng vẻ mệt mỏi của gia chủ, các vị trưởng lão cũng rất biết điều, cuộc họp được hủy rất sớm giúp cho Lâm gia gia chủ có thời gian nghỉ ngơi trước trận chiến.

Bảy ngày liên tiếp rồi Lâm Lục Dạ vẫn chưa ngủ.

Sau trận chiến với Hàn Kiếm tông, Lâm Lục Dạ bị ám ảnh với sức mạnh của Phi Thiên cảnh, thứ nếu được lợi dụng một cách khoa học sẽ có khả năng hủy diệt không kém cạnh v·ũ k·hí h·ạt nhân.

Lần đầu tiên sau khi luyện võ, Lâm Lục Dạ nghiêm túc bế quan tu luyện.



Thường thì cô chỉ dành 2 giờ mỗi ngày cho tu luyện, phần lớn thời gian còn lại dành cho nghiên cứu và nghỉ ngơi.

Giờ với một ngày 24 giờ tu luyện, cảnh giới của Lâm Lục Dạ tương đương với cô của 6 tháng sau.

Chân nguyên viên mãn, tràn ngập tất cả các kinh mạch trong cơ thể.

Lúc này, nếu Lâm Lục Dạ muốn thực lực tiến thêm một bước nữa, cô phải đột phá tới Vô Cấu cảnh.

Nhưng Lâm Lục Dạ không làm vậy.

Nếu đột phá tới Vô Cấu cảnh, da thịt, xương cốt, tạng phủ đều sẽ giữ nguyên cơ năng, cơ thể không thể trưởng thành và dừng phát triển ở tuổi 12.

Biện pháp này có thể giúp Lâm gia dễ dàng vượt qua khốn cảnh trước mắt, nhưng cũng đồng thời khiến con đường phía trước của Lâm Lục Dạ khó mà đi tiếp.

Để giải quyết vấn đề này, Lâm Lục Dạ đã nghĩ tới một biện pháp, đó chính là sáng tạo thêm một cảnh giới mới nằm giữa Khai Mạch cảnh và Vô Cấu cảnh.

Nghĩ tới nguồn năng lượng đang chảy xuôi trong cơ thể như dòng nước, cô nghĩ tới những cuốn tiểu thuyết tu tiên đã đọc ở kiếp trước.

Từ Trúc Cơ đột phá tới Kim Đan, chẳng phải chính là quá trình ngưng tụ năng lượng từ thể lỏng sang thể rắn sao?

Nghĩ như vậy, Lâm Lục Dạ lập tức hành động.

Chân nguyên như dòng n·ước l·ũ chảy ngược về đan điền, Lâm Lục Dạ cố gắng áp súc chúng, nhằm biến dòng nước kia chuyển sang thể rắn.

Trong tiểu thuyết tu tiên miêu tả là vậy, nhưng tại thế giới này, cô nhóc làm y như vậy nhưng kết quả nó lạ lắm.

Lâm Lục Dạ thất bại trong việc tạo ra võ đạo kim đan, nhưng đồng thời cũng thành công tạo ra cảnh giới hoàn toàn mới.

Áp lực khi Lâm Lục Dạ cố nén chân nguyên lại không hề biến mất, nó vẫn tồn tại ở trong đan điền và tạo thành một dòng xoáy.

Khi chân nguyên đi qua dòng nước xoáy ấy suy giảm đi mười lần về số lượng, nhưng sau khi đi ra, một thứ năng lượng mới được hình thành với chất lượng mạnh mẽ gấp mười lần chân nguyên.

Và Lâm Lục Dạ có tới ba đan điền, mỗi đan điền đều có một dòng nước xoáy, chân nguyên mỗi một lần đi qua một dòng xoáy là một lần biến đổi về chất.

Nếu so sánh thứ năng lượng mới với kim cương cứng rắn, thì chân nguyên cũng chỉ là than đá dễ vỡ.

Đến khi chuyển hóa toàn bộ chân nguyên sang loại năng lượng mới, Lâm Lục Dạ cảm thấy số năng lượng chảy trong kinh mạch giảm xuống chỉ còn một phần ngàn, nhưng thực lực lại tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Vì thứ năng lượng mới có đặc tính cứng rắn, khó phân tán nên Lâm Lục Dạ gọi nó là nguyên cương.

Cơ thể mới đột phá của Lâm Lục Dạ vẫn không sai biệt lắm khi so với Khai Mạch cảnh.

Nhưng với một đầu ngón tay được bọc bằng nguyên cương, cô nhóc dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể kim cương bất hoại của Bạch Ngọc Kiếm nhẹ nhàng như đâm xuyên một tờ giấy.

Điều này cũng không có gì quá bất thường.

Võ giả bình thường có 5 cảnh giới: Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch, Vô Cấu, Phi Thiên.

Còn cảnh giới võ đạo của Lâm Lục Dạ cũng đã đến cảnh giới thứ 5, nhưng chỉ khác là từ Khai Mạch cảnh trở đi có thêm hai cảnh giới mới là Chân Nguyên và Nguyên Cương.

Hiện tại thực lực của Lâm Lục Dạ đã sâu không lường được, không phải Phi Thiên cảnh nhưng vẫn có thể g·iết Phi Thiên cảnh như g·iết gà.

Sáng hôm sau.

Khu phố trước cửa Lâm gia trở nên vắng tanh vắng ngắt.

Chuyện Xích Kiếm tông và Lâm gia sắp xung đột ngày hôm qua đã đồn khắp phố trên ngõ dưới.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân g·ặp n·ạn.

Trong mắt người bình thường, thủ đoạn mà Khai Mạch cảnh võ giả sử dụng đã đủ để họ quỳ xuống gọi "tiên nhân".

Đừng nói gì kẻ sắp tới là Vô Cấu cảnh võ giả, một cảnh giới còn cao hơn Khai Mạch cảnh.

Vì vậy, người thường trong khu phố đã chạy sạch từ đêm qua, nếu còn ai dám ở lại thì chắc chắn đó là người trong giang hồ.

Trong màn sương sớm.

Một đoàn mười người đang đứng yên chờ đợi.

Đám người này mặc y phục của Xích Kiếm tông, được dẫn đầu bởi Hứa Thọ trưởng lão, hiển nhiên đây chính là đoàn "đàm phán" của Xích Kiếm tông.



"Haha. Người của chúng ta tới rồi."

Chỉ thấy trong màn sương mù dày đặc, năm bóng người già nua khoác trên người bộ trang phục chỉ thái thượng trưởng lão mới được phép mặc.

Phía sau năm người này còn vô số bóng người khác từ từ đi tới.

Hứa Thọ vui mừng, thái độ nịnh nọt hèn mọn, hắn chắp tay ôm quyền.

"Trưởng lão Ngoại Sự đường Hứa Thọ, gặp qua các vị thái thượng trưởng lão."

Hắn không thể ngờ được, để đối phó với một Lâm gia nhỏ bé, tông môn lại có thể ra con át chủ bài này, năm vị thái thượng trưởng lão Vô Cấu cảnh đỉnh phong.

"Hừm! Chúng ta ở đây không phải để buôn chuyện với ngươi! Mau dẫn đường đi!"

Xích Kiếm tông dự định phái năm vị Vô Cấu cảnh khác tham gia kế hoạch diệt môn này, nhưng năm vị thái thượng trưởng lão xuất quan, yêu cầu đi đối phó Lâm gia.

Năm lão già này không còn sống lâu nữa, vô vọng bước vào Phi Thiên cảnh.

Ai cũng biết công pháp của Xích Kiếm tông là không trọn vẹn.

Cần phải có một nửa công pháp còn lại trong tay Hàn Kiếm tông, hợp nhất lại thành Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công may ra với có một tia hy vọng.

Và năm lão già này tới là vì cơ hội đột phá mỏng manh kia.

Nhận thấy sắc mặt năm vị thái thượng trưởng lão không tốt cho lắm, Hứa Thọ vội cúi người chỉ đường.

"Các vị trưởng lão, hướng này."

Mấy tên đệ tử đi theo Hứa Thọ trợn tròn mắt.

Không ngờ Hứa trưởng lão ngày thường bá đạo như vậy cũng có lúc phải luồn cúi.

Nhìn vào khu phố phía trước, năm lão già nhíu mày.

"Gia tộc nhỏ chỉ là gia tộc nhỏ, đường đi làm bé tí như thế này cho muỗi đi sao?"

Hứa Thọ nhìn về con đường trước mặt, một con đường lát gạch đủ để cho 6 xe ngựa đi qua cùng một lúc.

Con đường này đặt ở cổ đại cũng khá là rộng.

Nhưng phải biết, ở Xích Kiếm tông, một dặm xung quanh con đường dẫn tới chân núi không có một căn nhà nào mà là một quảng trường lát đá xanh, tục xưng "lối vào".

Lửa bắt đầu nổi lên từ bàn tay của Hứa Thọ, nhiệt độ tăng lên xua tan sương mù, sóng nhiệt thổi qua làm vài ngôi nhà xung quanh bắt đầu đốt cháy.

Oanh!

Hứa Thọ đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía Lâm gia phủ đệ.

Chưởng ấn càng bay xa càng lớn, trong nháy mắt đã hóa thành một bức tường lửa cao cả trăm mét.

Những nơi bay qua, toàn bộ nhà cửa bị thổi bay lên không trung rồi hóa thành tro tàn trong vài giây ngắn ngủi.

Tưởng chừng như Lâm gia cũng phải chịu chung số phận như bao ngôi nhà khác, bị thiêu đốt trong biển lửa.

Nhưng chưởng ấn do Hứa Thọ đánh ra khi đến trước cửa Lâm gia đã dập tắt ngay lập tức.

"Có thể hóa giải một chưởng của Vô Cấu cảnh nhẹ nhàng như vậy, cũng không tệ, xem ra Lâm gia thực sự có Vô Cấu cảnh chiến lực."

Một vị thái thượng trưởng lão nhíu mày nhận xét, vẻ mặt khinh thường cũng không còn như trước.

"Các vị thái thượng trưởng lão, mời."

Hứa Thọ cúi người mời năm lão già đi trước, còn hắn thì cun cút theo sau.

Chỉ với một chưởng, Hứa Thọ đã biến khung cảnh trước cửa Lâm gia về lại vài tháng trước đó.

Lúc này, Lâm Lục Dạ đang ngồi trên mái nhà, uống trà nhìn về phương xa.



Sau một ngày ngủ thoải mái, thần sắc cô bé đã tốt hơn hẳn, hai mắt gấu trúc cũng đã biến mất.

Đang chờ ngắm mặt trời mọc thì tự nhiên có kẻ đến không thiện.

Nhìn thấy chưởng ấn to như một ngọn núi bay tới, Lâm Lục Dạ tiện tay dùng nguyên cương tạo thành một lá chắn vô hình.

Nếu cô không ra tay kịp thời, có lẽ một nửa Lâm gia phủ đệ phải bị t·hiêu r·ụi.

"Sao ta lại nhìn cái cảnh này quen quen thế nhỉ?

Phải rồi, sau đợt đột kích của Lang Sơn trại, lần lượt phủ thành chủ, tiếp đó năm gia tộc dẫn người đến chịu c·hết.

Giờ lại thêm người của Xích Kiếm tông nữa.

Đã vậy lần nào con phố trước cổng Lâm gia đều bị t·hiêu r·ụi, chẳng lẽ phong thủy nhà ta có vấn đề?"

Trong lúc Lâm Lục Dạ đang có cảm giác dejavu, đám người của Xích Kiếm tông đã dẫn cả ngàn người đến trước cổng.

Nhìn thấy Lâm Lục Dạ đang ngồi cà lơ phất phơ trên mái nhà, Hứa Thọ lập tức quát.

"Tiểu nha đầu! Mau đi mà báo với gia chủ nhà các ngươi! Xích Kiếm tông chúng ta đến để hỏi tội!"

Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì b·ị đ·ánh gãy, Lâm Lục Dạ nhíu mày nhìn về đám người phía bên dưới.

Chứng kiến cái nhìn này, Hứa Thọ và năm vị trưởng lão cảm giác như bản thân đang bị một con thú săn mồi theo dõi, từng tế bào run lên vì sợ hãi.

"Ổ? Gia chủ của Lâm Gia Chúng ta sao?

Ta quên mất ai là gia chủ rồi."

Sáu tên Vô Cấu cảnh do cảm giác được nguy hiểm nên không phản ứng.

Nhưng đám người ở phía sau có kẻ bắt đầu cười.

"Tiểu cô nương dễ thương thật, đáng tiếc là tầng hầm nhà ta chật rồi."

"Người trong Lâm gia lại không biết gia chủ là ai, muốn chọc ta c·hết cười sao?"

Từ khi làm gia chủ đến giờ, Lâm Lục Dạ chưa bao giờ quản lý chuyện trong nhà, ngày nào cô cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm nên cũng dần quên mất chức vụ của mình.

Nhớ ra thứ gì đó, ngón trỏ của Lâm Lục Dạ chỉ vào chính bản thân mình.

"À, ta nhớ ra rồi! Ta chính là Lâm gia gia chủ!"

Nghe Lâm Lục Dạ nói vậy, tất cả mọi người bên dưới cười vang.

"Khụ! Xin lỗi ta không nhịn cười nổi, ta không tưởng tượng ra được gia tộc nào lại chịu để một con nhóc lên làm gia chủ chứ ?"

"Haha! Ta cứ nghĩ tin đồn Lâm gia chủ là một bé gái là do trò cười của tên ngu ngốc nào đó, không nghĩ tới chuyện này lại là thật."

"Lâm gia gia chủ à, dưới tầng hầm nhà thúc thúc có nhiều đồ chơi vui lắm."

Nhưng rất nhanh chóng, chẳng còn kẻ nào có thể cười nổi.

Lâm Lục Dạ nhẹ nhàng bước từng bước trên không trung, bước rất tự nhiên không hề dựa vào bất cứ đạo cụ nào, hay cố dùng lượng lớn chân khí để lơ lửng trong thời gian ngắn.

Đây là khả năng mà Lâm Lục Dạ mới phát hiện ra vào sáng nay.

Cô chỉ cần thả ra một ít nguyên cương cũng đủ để tạo thành một tấm lưới năng lượng vô hình, giúp cô nhóc bước trên không trung như bước trên đất bằng.

"Không thể nào đó là Phi Thiên cảnh sao?"

"Làm sao có thể, rõ ràng cơ thể con nhóc đó vẫn chỉ là nhục thể phàm thai, chưa bước vào Vô Cấu chứ đừng nói Phi Thiên cảnh!

Làm sao nó có thể bay được chứ!"

Mặc kệ đám người phía dưới nghi hoặc như thế nào, Lâm Lục Dạ đã đứng ở trên trời nhìn bọn chúng.

"Có vẻ lỗ tai của các ngươi không được tốt cho lắm, giới thiệu lại một lần nữa, ta hiện tại là Lâm gia gia chủ."

Ánh mắt miệt thị đầy sát khí khiến cho tất cả những kẻ bên dưới phải ngậm miệng vì sợ hãi.

"Cười a!

Các ngươi cười nữa đi!

Cười cái "miệng dọc" nhà chúng bay!"