Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 307: Âm mưu.



Chương 306: Âm mưu.

Tại tiểu thiên thế giới đang đậu ngay sát chân thân của Bạch Hồn.

Trên cánh đồng cỏ xanh, có hai linh hồn thể.

Một người là tên thú nhân đầu lợn giờ đang bị người bắt giữ.

Một người khác đang cắm đầu loay hoay làm gì không biết kia chính là Bạch Hồn.

Đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi Bạch Hồn ngừng thẩm vấn tên thú nhân, và tên thú nhân hiện tại vẫn đang nhìn chằm chằm vào Bạch Hồn, không biết tên đó đang giở trò gì.

Trong vòng một giờ đồng hồ này, hắn chỉ thấy Bạch Hồn lấy ra Thần Khí Sổ Hộ Khẩu, rồi triệu hồi ra một quả cầu ánh sáng hoàng kim từ trong Thần Khí ấy ra.

Sau đó hắn liên tục thao tác như đang làm một thí nghiệm nào đó, hoàn toàn không để ý tới tên thú nhân ở ngay bên cạnh.

Còn về Bạch Hồn, hắn chắc chắn phải hố cho bằng được đám người của Diệt Thần Hội kia, vì chúng không chỉ muốn xử lý hắn mà chúng còn nhằm vào cả Lâm Lục Dạ nữa.

Cô gái kia dù cho có là Cổ Thần Bóng Tối chăng nữa thì nàng cũng là vợ hắn, là nghịch lân của hắn.

“Xong rồi, Ghế Số 2 có lẽ sẽ rất vui lòng khi ta sử dụng Sổ Hộ Khẩu làm trò này đi.”

Bạch Hồn nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay mình, ánh mắt và nụ cười của hắn nhìn vô cùng nguy hiềm, khi mà hắn đang thưởng thức tác phẩm vừa được mình tạo ra.

Thứ mà Bạch Hồn đang cầm trên tay không chỉ là một quả cầu ánh sáng đơn thuần, nó chính là một hình chiếu của Ghế Số 2 trong hội đồng 12 Chủ Thần.

Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in trận chiến đã xảy ra ở Xích Phong giới, khi mà đô đốc Mộc Minh sử dụng Sổ Hộ Khẩu, triệu hoán ra một hình chiếu của vị thánh hiệp sĩ.

Và hắn cũng nhớ luôn cả một cái búa đã đập thẳng vào đầu mình, may mà lúc đó hắn da dày thịt béo nên mới có thể chống cự lại trước một cú đập như trời giáng ấy.

Khi đã cầm Thần Khí Sổ Hộ Khẩu trong tay, Bạch Hồn lại không hề phát hiện ra cách làm thế nào để có thể gọi ra một hình chiếu từ Ghế Số 2.

Sau một hồi loay hoay, hắn mới biết được Nhân Đạo Đại Trận chính là hình chiếu về tấm lá chắn của vị Chủ Thần này.

Nếu như vậy, có thể thông qua được Nhân Đạo Đại Trận, triệu hồi ra được búa chiến của Chủ Thần này để t·ấn c·ông thay vì chiếc khiên chỉ tập trung vào phòng ngự, hoặc là triệu hoán ra một hình chiếu để tiên phong, càn quét đội hình kẻ thù.

Nên thứ mà Bạch Hồn đang cầm trong tay lúc này chính là một phiên bản khác của Nhân Đạo Đại Trận.

“Kiệt kiệt kiệt! Heo con, ta nhờ ngươi làm người chuyển phát nhanh, chuyển món quà này của ta đến Cenplura của các ngươi.”

Lại một lần nữa, tên thú nhân chỉ có thể nuốt nước miếng vì sợ mà thôi, dù hắn không biết quả cầu ánh sáng mà Bạch Hồn đang nhét vào trong linh hồn hắn là gì, nhưng chắc chắn một điều.

Nếu có kẻ nào đó nở một nụ cười như tà ma ngoại đạo đối với ngươi, kẻ đó chắc chắn không phải là một vật gì tốt.

“Đừng, đừng qua đây a!”

Dù cho tên đầu heo kia có đang kêu như heo bị chọc tiết chăng nữa, hắn cũng không thể nào dùng tiếng hét ấy để dọa lùi Bạch Hồn được.

Việc gắn “hàng” vào trong linh hồn hắn đã được hoàn tất, giờ chỉ còn công đoạn giao hàng nữa thôi.

Không nói nhiều, Bạch Hồn lập tức ra tay, đánh nát hóa thân trước mặt mình, để cho cái hóa thân ấy mang theo món quà của hắn chào hỏi bản tôn của tên đầu heo kia.



Cenplura, một thành phố nằm ngoài không thời gian, nơi mà các thực thể nửa bước siêu thoát đang c·hiếm đ·óng, cũng là trụ sở của Diệt Thần Hội.

Cả thành phố lúc này còn đang dần hồi phục lại sau khi bị hắc ám ăn mòn chưa được bao lâu, chợt ngay lúc này, một nguồn sáng mạnh mẽ xuất hiện ngay trong thành phố luôn chìm trong màn đêm.

Đây không phải là ánh sáng của mặt trời, vì không có mặt trời nào có thể tồn tại trong bóng đêm của nơi đây.

Nhưng một bóng người khổng lồ đã xuất hiện ngay trong thành phố bóng đêm ấy, ánh sáng của hắn chói mắt hơn bất cứ một thiên thể nào trong vũ trụ.

Sự xuất hiện của hắn chính là một nỗi sợ đối với thành phố này.

“C·hết tiệt! Tại sao lại có một hình chiếu của một tên Chủ Thần ở nơi đây?!”

“Đừng nói nhiều nữa, mau lao lên cạo c·hết cái hình chiếu ấy đi, nó không phải là hóa thân nên mạnh thì cũng chỉ mạnh có hạn mà thôi!”

“Mọi người! Lên!”

Ngày hôm đó, thành phố Cenplura lại bị tàn phá một lần nữa, cả một vùng rộng lớn lại hóa thành một đống phế tích khi chưa khôi phục lại được bao lâu sau khi nơi này bị hắc ám ăn mòn…

Xong việc, lúc này Bạch Hồn mới bắt đầu xem xét những thu hoạch từ truyền thừa của tên thú nhân kia.

Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà mở những tri thức ấy ra ngay lập tức.

Là một người đã mở ra không biết bao nhiêu loại tri thức khác nhau từ một đám nửa bước siêu thoát, đương nhiên Bạch Hồn đã quá hiểu cách mã hóa của đám người này.

Sau hàng loạt những quá trình sử dụng Thần Thông để phá giải, dự đoán nguy hiểm qua Tương Lai Linh Cảm, và cả quá trình trừ độc vô cùng cẩn thận.

Bạch Hồn cuối cùng cũng bắt đầu xem xét qua những tri thức của đối phương.

Đây có thể nói là một con đường phát triển hoàn toàn khác biệt so với Bạch Hồn.

Nếu như trong lĩnh vực linh hồn này, Bạch Hồn có thể được ví như một động vật ăn thịt khi hắn không ngừng cắn nuốt và đồng hóa linh hồn của những sinh linh khác để không ngừng mạnh lên, một hành vi có thể nói là tà ma ngoại đạo.

May mắn, chức nghiệp Luyện Hồn Sư của hắn đúng là quá ra sức, cộng với việc không ngừng nghiên cứu và phát triển năng lực, Bạch Hồn có thể đi theo con đường tà ma ngoại đạo đến tận bây giờ mà không gặp bất cứ phản phệ nào.

Còn với con đường của tên thú nhân đầu heo kia, đây lại là một con đường hoàn toàn khác biệt, khiến Bạch Hồn cảm giác đây là con đường tu luyện của động vật ăn cỏ.

Đó chính là truyền thụ những bí pháp linh hồn cho những con ngự thú của hắn, cho chúng chuyển hóa năng lượng và tinh hoa máu thịt thành lực lượng linh hồn.

Sau đó tên thú nhân kia sẽ thu gặt một phần linh hồn từ những ngự thú của hắn theo định kỳ.

Đây chính là cách mà đối phương tu luyện.

Còn những cách tu luyện thần hồn của bên chính đạo trong mắt Bạch Hồn cũng không khác biến linh hồn mình thành cây cỏ là mấy, Thần Mộc Quan Tưởng Pháp từng đặt căn cơ cho Bạch Hồn cũng thuộc vào hàng ngũ công pháp chính đạo này.

Bạch Hồn càng nhìn, hắn càng cảm thấy phương pháp tu luyện của đối phương có thể làm cho thần hồn ổn định hơn một chút, nếu khi với phương pháp cắn nuốt linh hồn của hắn.

Chỉ cần lấy ra mạch suy nghĩ từ phương pháp này, rồi đem nó dung hợp với sức mạnh vốn có của hắn, chắc chắn sẽ nâng cao thực lực của Bạch Hồn thêm một tầng lầu nữa.

Trong lúc Bạch Hồn còn đang bận việc nghiên cứu những tri thức mới, ở trong một góc âm u tối tăm nào đó, những thế lực đã âm thầm điều khiển Tiểu Tu Chân Liên Minh trong suốt bao nhiêu năm qua giờ này cũng đã tụ tập một đường.



Những thế lực này đều có ít nhiều dính dáng tới các thế lực, các ngoại thần bên ngoài Liên Minh Nhân Loại.

Nên chúng chưa bao giờ coi mình là người một đường với chính phủ.

Bên trong căn phòng họp tăm tối thiếu ánh sáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ được có một chiếc bàn hình bầu dục được đặt ở chính giữa căn phòng ấy.

“Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi sao?”

Một câu nói lập tức phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên trong căn phòng này.

“Phải, tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ ở nơi đây, còn người nào không đến thì chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ có thể đến nữa.”

Một lần nữa bầu không khí trong căn phòng lại rơi vào một vẻ tĩnh lặng đến âm trầm.

Trong suốt 3 năm qua, cuộc tụ họp của các thế lực ngầm tại khu vực Tiểu Tu Chân Liên Minh này càng ngày càng ít người tham gia.

Không phải là vì đám người đó đã bỏ hội, hay bận việc không có thời gian tham dự.

Đơn giản là chẳng có mấy người có thể sống sót được sau những cuộc truy quét t·ội p·hạm, tiêu diệt tà giáo của lực lượng Liên Minh Nhân Loại trong suốt 3 năm qua.

Trên bàn họp này, dù cho có bao nhiêu vị trí đã thay đổi, trải qua bao nhiêu năm tháng, nơi này vẫn có 4 chiếc ghế hoa lệ hơn hẳn những chiếc ghế khác.

Vì những vị trí này luôn là những vị trí dành cho 4 thế lực ngầm hùng mạnh nhất.

Thực tế, chỉ có 1 trong 4 thế lực này còn có thể tính là thế lực ngầm, trong khi 3 thế lực khác đã gần như nổi lên hoàn toàn trên mặt nước.

Những thế lực này bao gồm Tiên Minh, và Tiên Sơn nổi tiếng của bọn họ, đây là một thế lực đại diện cho Tu Chân Liên Minh ngày trước, thường chống đối Liên Minh Nhân Loại ra mặt, nghe đồn đây là một thế lực có Tiên Vực đứng sau chống lưng.

Thế lực thứ hai là Sinh Mệnh giáo hội, là một tôn giáo tôn thờ ngoại thần Sinh Mệnh Thần Thụ, một thế lực trung lập khá ôn hòa đang nắm giữ hệ sao Thanh Mộc, người của Liên Minh Nhân Loại cũng lười động tới thế lực này.

Ở Tiểu Tu Chân Liên Minh, các nhân viên chấp pháp cũng mắt nhắm mắt mở, không nhìn giáo hội này là một tổ chức tôn giáo, và thường liệt nó vào trong một tổ chức từ thiệt ít uy h·iếp.

Thế lực thứ ba lại hoàn toàn trái ngược với Sinh Mệnh giáo hội.

Nếu Sinh Mệnh giáo hội là một tổ chức ôn hòa, thì Huyết Nhục giáo đoàn chính là gần nhất với những khái niệm mà người ta có thể nghĩ đến một tà giáo.

Vì tôn thờ một ngoại thần là Huyết Nhục Quân Chủ, nên những nghi lễ của giáo phái này thường rất máu tanh, với những buổi hiến tế bằng sinh mạng của hàng vạn sinh linh.

Đương nhiên những sinh linh được nhắc tới ở đây chắc chắn không phải là con người, mà như bao tà giáo khác trong Liên Minh Nhân Loại này, mỗi lần hiến tế là lại tiêu tốn một lượng lớn các dị tộc.

Nhân loại có hậu đài phía sau là các vị Chủ Thần, còn dị tộc phía sau thì có gì?

Chẳng có gì cả.

Nên quả hồng thì cứ chọn mềm mà bóp.

Thế lực ngầm cuối cùng và vẫn hành động như một thế lực ngầm suốt bao năm qua, bọn họ chính là Ám Ảnh giáo đoàn.

Cả bốn thế lực này trước đây chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề để nói với nhau, nhưng sau khi bọn họ chứng kiến được sức mạnh tuyệt đối từ phe chính phủ, nhiều người trong số bọn họ đã lập tức dập tắt tâm tư muốn gây chuyện.



Thấy bầu không khí trong căn phòng vẫn trầm lặng như vậy, giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn lập tức đứng lên.

“Các vị, một nửa các thế lực ngầm ở vùng Tiểu Tu Chân Liên Minh này đã bị người của Liên Minh Nhân Loại quét sạch rồi, đến giờ này mà các vị còn đang ngồi đây và trầm ngâm hay sao?”

Câu nói này của Ám Ảnh giáo chủ lập tức khiến nhiều người chú ý.

Thấy vị giáo chủ này nói như vậy, một tu nữ tóc vàng, mặc trên người bộ đồ tu nữ trắng thuần khiết, đôi mắt cô giống như đã bị mù nên được che lại bằng một tấm lụa đen,và đôi tai tinh linh vô cùng nổi bật lập tức ý kiến.

“Vị giáo chủ này, ý của ngài là sao đây?

Chẳng lẽ ngài muốn chống lại Liên Minh Nhân Loại hay sao?”

Vốn giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn đã không nhìn Sinh Mệnh giáo hội vừa mắt, nay thấy đối phương vẫn ngây thơ như vậy, giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn lập tức nở một nụ cười khinh miệt.

“Quý cô tư tế của Sinh Mệnh giáo hội, đến giờ này cô vẫn giữ cái tư tưởng tuyệt đối trung lập kia à?

Cô vẫn không nhìn ra được vấn đề hay sao? Phải rồi tại sao ta quên mất hai mắt của cô đúng là mù mà nhỉ?”

Bị giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn nói như vậy, tư tế của Sinh Mệnh giáo hội không hề nói gì mà chỉ im lặng ngồi yên một chỗ.

Thấy đối phương vẫn mềm yếu như vậy, giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn khinh thường đối phương ra mặt.

Không để ý tới nữ tư tế kia nữa, vị giáo chủ lại tiếp tục bài phát biểu của mình.

“Các vị, 3 năm qua là quá đủ để mọi người thấy được thái độ của Liên Minh Nhân Loại với chúng ta rồi đấy.

Tuy lúc nào cũng luôn mồm nói là đoàn kết toàn nhân loại, nhưng bọn chúng lại phân biệt chúng ta, nói chúng ta là tà giáo mặc dù chúng ta chỉ dùng dị tộc để hiến tế mà không hề động tới một cọng lông của đồng bào.

Liên Minh Nhân Loại chắc chắn sẽ luôn coi chúng ta là kẻ thù, là những kẻ phản bội, nên chúng sẽ không bao giờ bỏ qua chúng ta.

Hãy nhìn vào những ghế còn trống ở nơi đây, đây chính là kết cục của chúng ta sau này nếu như chúng ta không đứng lên để tự cứu lấy bản thân mình!”

“Các vị! Hôm nay ta ở đây là để kêu gọi tất cả chúng ta cùng nhau vùng lên, chống lại sự đàn áp từ những kẻ ngoại lai!

Những kẻ đang cố áp đặt quy tắc của chúng lên trên vùng đất này! Lên những giá trị lịch sử của nơi đây!

Các vị! Nếu ai đồng ý cùng nhau đứng lên, hãy giơ cao lên cánh tay của mọi người! Cho thấy quyết tâm của mọi người!”

Trước bài diễn thuyết của giáo chủ Ám Ảnh giáo đoàn, tất cả các thế lực trong căn phòng này đều giơ tay đồng ý.

Nhưng chỉ có duy nhất vị tư tế của Sinh Mệnh giáo hội là không hề quan tâm.

Cô ta tự giác rời khỏi vị trí của mình, đi về phía cửa ra vào.

“Các vị, như ta đã nói ngay từ ngày đầu chúng ta gặp mặt, Sinh Mệnh giáo hội không muốn cản đường ai, và cũng không muốn tham gia vào bất cứ phân tranh nào trên thế giới này.

Chúng ta tới đây không phải là để truyền giáo, chúng ta tới đây là để tìm lại một hạt giống của vị thần mà chúng ta tôn thờ.”

Chợt, áp lực trong căn phòng này đang ngày càng tăng lên, một cảm giác nghẹt thở, bất lực giống như n·gười c·hết chìm xuất hiện trong lòng của mỗi người.

Chỉ thấy vị nữ tư tế này đã vén một góc của tấm vải đang che đi hai mắt của mình, để lộ ra một con mắt xanh lục đầy sát ý.

“Nên các vị, Sinh Mệnh giáo hội của chúng ta xin rút khỏi chuyện này.”

Giờ này, tất cả mọi người trong căn phòng đều đã hiểu được, tại sao một giáo hội có vẻ phật hệ như Sinh Mệnh giáo hội lại không bị người cắn nuốt trong hàng ngàn năm qua.