Phía bên dưới biệt thự của Lâm gia, một đường hầm màu trắng hiện đại nằm sâu dưới mặt đất kéo dài hàng cây số .
Ở căn biệt thự này đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu Lâm Bạch biết đến sự tồn tại của nơi đây.
Những đợt rung chấn liên miên không nghỉ như thể muốn xốc cả mảng lục địa lên.
Dù cho đường hầm này được bọc bằng hợp kim siêu bền chăng nữa cũng không chịu nổi trận đại chiến diễn ra trên mặt đất.
Hành lang hiện đại và chắc chắn này dần xuất hiện các vết rạn.
Đất đá nhỏ bắt đầu rơi xuống, cả đoạn đường hầm như thể sập bất cứ lúc nào.
Vô số cường giả đến từ các thế lực khác nhau tầng tầng lớp lớp vây đánh đám tử sĩ ít ỏi còn lại của Lâm gia.
Nói là toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trên khắp hành tinh tập trung hủy diệt Lâm gia cũng chẳng có gì sai.
Phía cuối hành lang là một căn phòng nhỏ hình tròn, ở giữa có khắc vô số ma pháp trận khiến người bình thường vô tình nhìn vào cũng hoa cả mắt.
Mộ Dung Y bế kiểu công chúa Lâm Bạch đến căn phòng cuối cùng.
Nàng đặt Lâm Bạch xuống đất, gương mặt quyết tuyệt.
"Thiếu chủ, ngài cứ yên tâm ngồi trong căn phòng này, nơi đây vốn cải tạo lại từ chỗ bế quan của lão tổ.
Cả căn phòng này được che chở bởi Thánh Giả cấp trận pháp, ở chính giữa là đơn hướng dịch chuyển pháp trận, trên thế giới này chỉ có lão gia và phu nhân mới biết được địa điểm bị dịch chuyển ở nơi nào.
Còn một phút nữa, trận pháp sẽ hoàn tất, ngài sẽ an toàn thôi."
Nói xong, Mộ Dung Y quay lưng lại, nàng nhìn chằm chằm vào phía cuối đường hầm.
"Chờ đã! Còn chị thì sao?"
Lâm Bạch tuyệt vọng vươn tay hướng về bóng lưng cô gái ấy, nhưng đáp lại hắn, cô không hề quay lại.
Mộ Dung Y hướng thẳng về phía trước, trong nháy mắt hình bóng cô đã biến mất trong ánh mắt Lâm Bạch.
Những t·iếng n·ổ vang rền vẫn diễn ra ở phía cuối đường hầm, mặt đất chấn động còn mạnh hơn vô số lần so với trước.
Nếu không có trận pháp bảo vệ thì một tia dư ba cũng đủ khiến cho Lâm Bạch tan thành tro bụi.
Chấn động dù mạnh mẽ đến đâu cũng không làm dịch chuyển trận pháp ngưng hoạt động.
Từng chuỗi phù văn được ma pháp thắp sáng rực rỡ, vô số phù văn bắt đầu lơ lửng trong không trung, pháp trận chỉ còn vài giây ngắn ngủi nữa để hoàn thành.
Chợt có thứ gì đó bay từ đầu kia của đường hầm tới với tốc độ cao.
Nó va vào pháp trận khiến màn sáng gợn sóng.
Lâm Bạch nhìn kỹ vật thể ấy, ý thức như ngừng hoạt động, con tim đau như đao cắt.
Bởi vì thứ vừa va vào pháp trận kia chính là Mộ Dung Y.
Hay chính xác hơn là một nửa t·hi t·hể của nàng.
Nửa trái hộp sọ b·ị đ·ánh nát, phía bên dưới thân thể đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đẹp mất đi linh tính c·hết không nhắm mắt.
Đó là những hình ảnh cuối cùng mà Lâm Bạch chứng kiến trước khi dịch chuyển.
Ánh sáng chói lóa che khuất tất cả mọi thứ.
Đầu óc Lâm Bạch cảm thấy choáng váng như có ai đó nện búa thẳng vào sọ não.
Dịch chuyển không gian vốn có rất nhiều tác dụng phụ khiến cho cả chuyển chức giả cấp Bạch Ngân cũng bị ảnh hưởng chứ đừng nói gì một tên ma mới yếu đuối như Lâm Bạch.
Hắn ngất đi, mọi thứ giống như cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Khi người thiếu niên tỉnh lại.
Lâm Bạch phát hiện ra mình đang ở một địa phương khác.
Một căn phòng hiện đại với vách tường hợp kim trắng có những khe đen hình lục giác.
Đứng trước mặt hắn là hai người máy.
Một người máy màu trắng hình giọt nước chỉ cao tới đầu gối, cấu tạo như một con búp bê đi bằng hai bánh xe nho nhỏ, gương mặt là một tấm bảng đèn led liên tục thay đổi biểu cảm.
Người máy còn lại thì hoàn toàn tương phản.
Lớp giáp hợp kim chắc chắn, cơ thể máy móc cao hai mét đầy áp bách, hai cánh tay kim loại khổng lồ chạm mặt đất, bộ dáng một con khỉ đột máy.
Chợt trong không khí mở ra một tấm màn hình hologram hiện đại.
Và căn cứ này chỉ có hai vợ chồng gia chủ Lâm gia mới biết nên không ngoài dự đoán, nhân vật trong hình chiếu chính là hai người này.
Nam là một ông chú trung niên soái khí.
Nữ là một mĩ phụ dung mạo như hoa như ngọc.
Còn Lâm Bạch đang ngơ ngác nhìn vào màn hình này thì hoàn mĩ kế thừa dung mạo của hai người.
"Nhi tử, nếu con đang chứng kiến đoạn video này thì có lẽ việc Lâm gia chúng ta thu được Thần Khí đã hoàn toàn bại lộ, tất cả các thế lực trên thế giới chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn Lâm gia quật khởi.
Chúng sẽ như những con sói đói bao vây chúng ta, không ngừng xông tới cắn xé từng thớ thịt Lâm gia chúng ta.
Vì vậy nhi tử, hãy ở yên trong căn cứ này.
Nơi đây vốn là phòng nghiên cứu nhân thể thí nghiệm cũ của Lâm gia chúng ta.
Đừng lo lắng bị phát hiện bởi vì không gian của căn cứ này đã bị cắt ra khỏi chủ thế giới, tuy vậy nhờ vào một số trận pháp đặc biệt, căn cứ này cũng sẽ không đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Trong bí cảnh đó, Lâm gia chúng ta không chỉ phát hiện ra một kiện Thần Khí, mà còn có một Thần Khí khác.
Đáng tiếc rằng bán thần khí đó đã bị hư hao và gần như không thể sử dụng nhưng nó lại có thể che giấu mọi tung tích, Thần Linh phía dưới không ai có thể dò xét được sự tồn tại của căn cứ.
Nhi tử, hãy ở yên đó chờ chúng ta.
Ngày ta và mẹ con trở lại chính là ngày mà tất cả những kẻ ngấp nghé gia tộc chúng ta phải trả giá đắt."
Lúc này, nét mặt của Lâm Hà, cha Lâm Bạch bắt đầu trở nên phẫn nộ.
"Hừm! Một đám người nhà quê lạc hậu như vậy mà cũng dám cưỡi lên mặt Lâm gia chúng ta!
Nếu năm đó không phải Lâm gia chúng ta mắc phải lỗi lầm, làm sao đến cái mức bị đày đến cái hành tinh ở rìa ngoài của Liên Minh Nhân Loại thế này!
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Nhưng nếu mọi chuyện không như mong muốn, bên trong căn cứ này chứa 30% gia sản của Lâm gia, chúng ta chẳng có thể làm gì hơn ngoài giúp con bình yên cả một đời. "
Màn hình hologram tiêu tán, Lâm Bạch yên lặng hấp thu những tin tức này.
Trước mắt có lẽ hắn không phải bận tâm việc có người tìm đến cửa.
Bàn tay Lâm Bạch nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt tới nỗi máu chảy lúc nào không hay.
Hắn lúc này chỉ là một phế nhân, một kẻ không thể làm gì hơn ngoài việc hi vọng kế hoạch của cha mẹ hắn sẽ thành công, một lần nữa trở lại báo thù, đoạt lại tất cả mọi thứ.
"Đinh!
Xác minh đối tượng.
Đã xác minh đối tượng, Lâm Bạch.
Xác minh thân phận.
Đã xác minh thân phận, Lâm gia thiếu chủ.
Quyền hạn căn cứ, cấp S."
Một giọng nói điện tử vang lên khiến Lâm Bạch mừng rỡ không thôi, là một người xuyên việt, đặc biệt là một con mọt sách đã gặm qua hàng ngàn đầu truyện, Lâm Bạch biết chuyện gì đang xảy ra.
Nó kích hoạt rồi!
Hệ thống! Thứ trong tiểu thuyết được coi như hàng phân phối cho tất cả người xuyên việt.
Hệ thống trong tay, thiên hạ ta có không phải là nói đùa.
Đó là suy nghĩ trước khi Lâm Bạch nhận thấy con robot nhỏ bé trước mặt mình đang nghiêng đầu, trên màn hình đèn led hiển thị rõ biểu cảm nghi hoặc.
Lúc này Lâm Bạch lúng túng nhận ra, giọng nói vừa rồi không phát ra từ trong đầu hắn, nó phát ra từ loa của con robot đối diện.
Cảm giác như vừa lên thiên đường lại bị sự thật vô tình nghiền ép, ném hắn rơi thẳng xuống 18 tầng địa ngục.
Lúc này Lâm Bạch chấp nhận một sự thật.
Hắn đúng là người xuyên việt nhưng không thuộc đám có hệ thống bá đạo, chú định ngồi trên đỉnh kia.
Lâm Bạch vốn đã suy yếu, nay lại phải chịu đả kích như vậy khiến hắn càng trở nên tiều tụy hơn.
Một thanh niên mới 18 tuổi nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như một lão nhân tuổi xế chiều.
"Phải rồi, tuy không có bảng hệ thống nhưng bảng chức nghiệp ta vẫn phải có.
Lâm Bạch: Pháp Sư Học Đồ (E cấp)
Cấp độ: 1 (Hắc Thiết cấp)
Thiên Phú: Ghi Nhớ (D). Học Tập(B). Cảm Ứng Năng Lượng (B) Nghiên Cứu (A).
Sinh mệnh: 80 (Sức mạnh x 20)
Năng lượng: 240 (Tinh thần x20)
Phòng thủ: 4 (Sức mạnh x1)
Sức mạnh: 4 (Ban đầu 5)
Nhanh nhẹn: 1 (Ban đầu 5)
Tinh Thần: 12
Trạng thái:
Căn cốt không hoàn chỉnh: -90% kinh nghiệm nhận được.
Bài xích năng lượng: kinh nghiệm sẽ giảm dần theo thời gian cho tới khi thanh kinh nghiệm trở lại level 1.
Do trong quá trình thức tỉnh b·ị đ·ánh gãy ảnh hưởng tới mọi chỉ số, từ thân thể tới linh hồn nên trên bảng trạng thái của Lâm Bạch được nhận thêm hai hiệu ứng tiêu cực.
Nhìn qua bảng trạng thái này có thể nói là phế trong phế.
Tuy có một thiên phú cấp A nhưng cũng chỉ xem như tầm trung trên thế giới này.
Đã vậy thiên phú lại là Nghiên Cứu.
Trong cái thời đại người người tham chiến, khoa học phát triển dựa vào khảo cổ thì Nghiên Cứu quả là một thiên phú gân gà.
Trong lúc Lâm Bạch đang ngẩn người thì con robot nhỏ con kia đã lăn đến trước mặt.
"Thiếu chủ, QG01 sẵn sàng phục vụ."
Lâm Bạch lúc này mới ngước đầu lên nhìn quản gia của căn cứ này.
"Mang ta tìm chỗ nào đó để ngồi, nhớ mang theo vài bình Kinh Nghiệm Dược nữa, loại lớn nhất ấy."
Tuy nhìn trên bảng trạng thái hiển thị rõ ràng Lâm Bạch thăng cấp hoàn toàn vô vọng nhưng có cơ hội có tài nguyên thì làm sao không thử .
Con robot tinh tinh to xác bên cạnh xòe bàn tay máy móc to lớn đủ để một người ngồi thoải mái ra đỡ Lâm Bạch dậy, tiện thể nó cũng trở thành một công cụ di chuyển.
Rất nhanh chóng, Lâm Bạch được chuyển tới một căn phòng nghỉ ngơi.
Ngồi trên sofa, trước mặt là một mặt bàn đầy bình bình lọ lọ, mỗi lọ thuốc đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ánh sáng của các vì sao.
Tất cả đều là Kinh Nghiệm Dược.
Mỗi một lọ đều có thể giúp cho một chức nghiệp giả cấp độ 1 lên cấp độ 20 trong nháy mắt.
Lâm Bạch lập tức mở nắp bình ra, tuy không có bất kỳ mùi vị gì nhưng lại tỏa ra khí tức khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
Kinh Nghiệm Dược tràn vào cổ họng làm Lâm Bạch cảm giác mát lạnh cực kỳ sảng khoái.
Nhìn bảng trạng thái, cấp độ của Lâm Bạch từ cấp 1 đã nhảy một mạch lên 12 cấp.
Nhưng cảm giác thoải mái ấy không kéo dài được bao lâu.
Luồng năng lượng tinh khiết kia tràn vào cơ thể cường hóa có bao nhanh thì cơ thể suy yếu nhanh gấp bội.
Cơ thể của Lâm Bạch chỉ là cơ thể chưa được thức tỉnh hoàn toàn, nên các tế bào chưa được cường hóa không thể chịu nổi nguồn năng lượng kia.
Lâm Bạch lúc này bắt đầu lăn qua lăn lại, quằn quại, đau đớn như vô số lưỡi đao đang chia cắt cơ thể.
Nếu ví chức nghiệp giả khác giống như một chậu nước, có thể hoàn mỹ chứa đựng năng lượng mà không thất thoát.
Thì Lâm Bạch giống như một sản phẩm thất bại bị thủng trăm ngàn lỗ.
Lâm Bạch có một thiên phú khác là Năng Lượng Cảm Ứng, có thể dễ dàng phát giác trạng thái của bản thân.
Vô số sợi tơ năng lượng chảy ra từ tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể, thân thể của Lâm Bạch không những không thể giữ lại chỗ năng lượng tinh thuần này, dù chỉ là một chút.
Thay vào đó, dường như cơ thể hắn đang chủ động bài xích, đẩy nguồn năng lượng tinh thuần này ra khỏi cơ thể.
Kinh nghiệm dược thủy không những không tăng cao thực lực của Lâm Bạch, trái lại, nó càng khiến thương thế của Lâm Bạch nghiêm trọng hơn.
Máu!
Thật nhiều máu!
Máu chảy ra từ hốc mắt, từ mũi, tai, miệng, thậm chí tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể.
Rất nhanh chóng, Lâm Bạch giống như vừa bò ra khỏi bể máu.
Hắn ngất đi vì đau đớn.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện sinh mệnh của thiếu chủ đang suy yếu!"
"Kích hoạt kế hoạch c·ấp c·ứu."
Đó là âm thanh cuối cùng vang lên trước khi tâm trí Lâm Bạch chìm vào bóng tối.
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Bạch lại nằm trên chiếc giường bệnh thân thương.
Cảm giác suy yếu khiến cho hắn cảm nhận được mình chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bên cạnh không còn có người sống nữa mà là hai con robot y tá, Lâm Bạch b·ị t·hương nặng như nửa bước vào quỷ môn quan cũng bị kéo lại, chứng tỏ khả năng trị liệu của đám robot này không tầm thường chút nào.
Đám robot trong căn cứ này được chế tạo ra bởi mẫu thân của nguyên chủ, Khương Nguyệt, S cấp nghề nghiệp Kẻ Thổi Hồn Máy Móc.
Một chức nghiệp có thể khiến các tạo vật máy móc thức tỉnh chức nghiệp như người bình thường.
Tuy vậy đám robot được Khương Nguyệt chế tạo ra cũng không thể lợi dụng hoàn mỹ chức nghiệp chúng sở hữu.
Chúng cũng không thể đánh quái thăng cấp, cũng không thể tăng độ thuần thục kỹ năng trừ khi người sáng tạo chúng cập nhật cải tiến chúng.
Lâm Bạch chồm dậy, hắn mở ra bảng trạng thái hiện tại.
Mồ hôi lạnh đã phủ kín gương mặt của hắn, hắn hi vọng cảm giác suy yếu này chỉ là ảo giác.
Lâm Bạch: Pháp Sư Học Đồ (E cấp)
Cấp độ: 1 (Hắc Thiết cấp)
Thiên Phú: Ghi Nhớ (D). Học Tập(B). Cảm Ứng Năng Lượng (B) Nghiên Cứu (A).
Sinh mệnh: 60 (Sức mạnh x 20)
Năng lượng: 320 (Tinh thần x20)
Phòng thủ: 3 (Sức mạnh x1)
Sức mạnh: 3 (Ban đầu 5)
Nhanh nhẹn: 1 (Ban đầu 5)
Tinh Thần: 16
Trạng thái:
Phàm nhân thân thể: Không thể thăng cấp, không thể đeo trang bị, không thể dùng thiên tài địa bảo tăng chỉ số.
Không có bất kỳ may mắn nào ở đây cả, Lâm Bạch giống như một quả bóng bay xì hơi, cả thân thể và tinh thần đều vô cùng suy yếu.
Nhìn vào bảng trạng thái này, hắn nở một nụ cười so khóc còn khó coi hơn.
Lần này hắn chơi ngu rồi.
"C·hết tiệt! Ngươi là phế vật a!"
Nhưng ngay lúc này, Lâm Bạch cảm nhận được, trong đầu hắn có tiếng la hét không cam lòng.
Một cảm giác bực bội kéo đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Vừa rồi là sao chứ? Ta đâu phải là người dễ nổi nóng như vậy?"
Nếu có một cái gương ở đây, Lâm Bạch sẽ nhìn thấy, một bên mắt của hắn giống như muốn nứt ra, đỏ lừ với vô số các mạch máu nổi lên.
Một bên còn lại vẫn bình thường và không hiểu chuyện gì đang diễn ra.