Trong phủ thành chủ của Thanh Sơn thành, nay đã được đổi tên Hắc Thương vương phủ.
"Ngươi nói là gia chủ của cái Lâm gia thần bí kia sắp xuất quan sao?"
Hắc Thương vương ngồi trên ngai vàng, thật khó tin khi trên gương mặt của một gã vũ phu lại có thể thấy được vẻ thâm trầm.
"Vâng thưa vương gia, tin tình báo này xuất phát từ nội bộ Lâm gia, chỉ một vài ngày nữa người này sẽ xuất quan.
Nghe nói Lâm gia gia chủ trước khi đột phá đã được ca tụng là Đông Châu đệ nhất cao thủ, nay người này còn đột phá cảnh giới nữa thì thực lực không rõ có thể mạnh đến đâu."
Hắc Thương vương nghe vậy không phục.
"Hừm, đệ nhất cao thủ Đông Châu thì có gì cần phải để ý chứ?
Từ khi Nhật Nguyệt tông sụp đổ, cái vùng đất hoang vắng đó chẳng đẻ ra một cao thủ nào cả, tất cả đều là một đám phế vật.
Ta nhớ được hơn 6 năm trước, đệ nhất cao thủ ở nơi đó cũng chỉ có hai tên nửa bước Phi Thiên cảnh đi."
Chung Minh nghe vậy không hề cãi lại, hắn phát huy trách nhiệm của một quân sư, phân tích tất cả những thông tin đang có.
"Lúc trước chúng ta đánh vào Đông Châu, ngoài lực lượng trang bị súng ống hùng hậu ra, tại hạ cũng đã phát hiện bên kia chiến tuyến có Phi Thiên cảnh võ giả ẩn hiện.
Nên vì đó Lâm gia gia chủ rất có thể giống như đại vương, đã đột phá tới Chân Ý cảnh."
Nghe tới đây, Hắc Thương vương cau mày, hắn vốn dự định sau khi đột phá sẽ dẫn đại quân đoạt lại những gì đã mất, lấy máu Lâm gia để rửa sạch nỗi khuất nhục.
Nhưng giờ bên phía Đông Châu cũng đã có cường giả ngang tầm với hắn, mọi toan tính chuẩn bị suốt bao năm đều trôi theo dòng nước.
"Chung Minh, trong suốt những năm ta bế quan, tình hình chiến lực của quân ta như thế nào?"
Vị quân sư khom người, đúng sự thật báo cáo. hai người cứ như vậy, một hỏi một đáp.
"Bẩm đại vương, chiến lực đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn mạnh hơn hai phần so với trước."
"Ta nhớ được lần trước phía Đông Châu có một loại súng vô cùng lớn, quân bộ đã nghiên cứu ra thứ v·ũ k·hí tương tự chưa?"
"Ý của đại vương là pháo sao?
Dù hơi tốn kém một chút nhưng chúng ta cũng đã sản xuất ra 5000 khẩu pháo."
"Trong khoảng thời gian ta bế quan, có bao nhiêu người đột phá Phi Thiên cảnh?"
"Trong lúc ngài không có mặt, chúng ta có thêm 3 vị Phi Thiên cảnh khác, nên giờ Thanh Châu của chúng ta đã có 56 vị Phi Thiên cảnh."
"Vậy còn quân bị, thanh lân áo giáp đã chuẩn bị đầy đủ chứ?"
"Thưa đại vương, nhờ phương pháp sản xuất dây chuyền mà thám tử đã đánh cắp được từ phía Đông Châu, số thanh lân áo giáp chúng ta có đã đạt tới 100 vạn."
Hắc Thương vương nghe vậy hai mắt sáng lên.
Trận chiến hai năm trước vô cùng thảm liệt, hắn luôn muốn quên đi trận chiến này.
Nhưng có một điều làm hắn ghi nhớ mãi, đó chính là thanh lân áo giáp có thể chống lại súng đạn rất tốt.
Thanh lân áo giáp được rèn từ thanh long kim thiết, một loại khoáng sản độc nhất vô nhị, nhưng lại cực kỳ phổ biến ở Thanh Sơn Châu.
Toàn bộ Đại Ung đế quốc không có bất kỳ nơi nào khác có thanh long kim thiết.
Nhưng tại Thanh Sơn Châu, nơi có 48 dãy núi khổng lồ thì cả 48 dãy đều là các mỏ quặng thanh long kim thiết lộ thiên, chỉ cần tiện tay cầm cục đá cũng là quặng.
Loại vật liệu này dễ dàng nung chảy, dễ uốn dẻo, nhưng khi để nguội lại rất cứng rắn, độ đàn hồi cao và có màu xanh lam.
Một vật liệu không hiếm có, nên việc sản xuất tận 1 triệu bộ giáp cũng không phải vấn đề khó khăn.
Quân bị chuẩn bị suốt 2 năm, mọi thứ đều đầy đủ, nhưng chỉ tiếc là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
"Tiên sinh, chúng ta chuẩn bị nhiều như vậy nhưng nay chúng ta phải từ bỏ sao, ta không cam tâm."
Bầu không khí trong sảnh đường trở nên nặng nề.
"Đại vương, tại hạ muốn lấy thân thử hiểm, đến chúc mừng Lâm gia chủ đột phá cảnh giới mới, tiện thể thăm dò xem tình hình của Đông Châu như thế nào."
Hắc Thương vương nghe vậy gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng lưng của Chung Minh đang dần biến mất ngoài cửa, Hắc Thương vương trầm ngâm.
"Hắc Ảnh, ta có việc muốn giao cho ngươi."
Từ trong góc tối tăm của sảnh đường, một bóng người trong bộ đồ đen xuất hiện, hắn không nói gì mà chỉ im lặng ôm quyền hành lễ.
Có thể ở ngay dưới mắt của một Phi Thiên cảnh như Chu Minh mà không bị phát hiện, chứng tỏ võ công và khả năng ẩn giấu của người này đã vượt xa một Phi Thiên cảnh thông thường.
"Ngươi dẫn theo một vài người nữa theo sát Chung Minh, nếu phát hiện hắn có ý đồ muốn phản bội, g·iết bất luận tội."
Người áo đen gật đầu, hắn lập tức biến mất ngay trong những cái bóng.
"Chung Minh, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng đi."
Trận chiến hai năm trước, Hắc Thương vương cũng đã nhận ra ánh mắt Chung Minh bất thường, đó là khi hắn nhìn thấy đội quân được vũ trang súng đạn đầy đủ của Đông Châu.
Hắc Thương vương có thể đoán được, tên này đang có ý định muốn đổi chủ.
Nếu không phải đã là chúa tể một phương, Hắc Thương vương cũng muốn đầu nhập vào Đông Châu chứ đừng nói những kẻ khác.
Đông Châu.
Lâm Lục Dạ sau khi bế quan bận rộn không ngớt, cô phát huy công việc của một người đứng đầu.
Hết phải thăm bộ ngành này, cô lại phải đi thăm ban ngành nọ.
Dù rất khó chịu nhưng Lâm Lục Dạ biết mình vẫn cần phải làm vậy.
Nếu không đi ra lộ cái mặt, thể hiện chút sức mạnh, rất có thể một vài kẻ sẽ nảy ra ý đồ xấu, muốn chơi trò chơi phản loạn.
Tất cả những gì cô làm chính là viên thuốc tinh thần tốt nhất cho người phía bên dưới.
Ngày hôm nay Lâm Lục Dạ tới học viện võ đạo, một điểm đến tiếp theo.
Sau khi trấn áp tất cả các tông môn, bang hội.
Lâm Lục Dạ đã gom đám người này cùng vô số bí tịch võ công lại một chỗ, thành lập lên học viện võ đạo.
Từ đó, tất cả trẻ em ở Đông Châu đều được học võ từ nhỏ.
Nhưng sự biến mất của Lâm Lục Dạ, kèm theo đó là vô số các lời đồn như Lâm Lục Dạ tẩu hỏa nhập ma, công lực mất hết phát tán.
Tất cả những điều đó khiến cho lòng tin của những người phía dưới lung lay.
Bọn họ không biết mình đi theo vị minh chủ này có đúng đắn hay không.
Nếu quả thực mọi thứ đúng như lời đồn thì thật xin lỗi, tại cái thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có đi theo cường giả mới là chính đạo.
Khi ngươi không có đủ sức mạnh, đám võ giả mắt cao hơn đầu này sẽ không thèm để ý ngươi dù chỉ một lời.
Trên sân trường của học viện, hàng trăm ngàn học viên từ vô số nơi khác nhau đã đổ dồn về đây, bọn họ xếp hàng trên một quảng trường khổng lồ, đội nắng nóng chỉ để chứng kiến "Đông Châu đệ nhất cao thủ".
Lần này, bài diễn văn của hiệu trưởng ngắn hơn mọi hôm rất nhiều, tất cả chỉ để thăm dò thực lực của Lâm Lục Dạ.
"Sau đây xin mời Đông Châu tiết độ sứ Lâm Lục Dạ lên phát biểu cổ vũ tinh thần học tập cho các em."
Hiệu trưởng của trường, từng là một vị lão tổ của Xích Kiếm tông, tự dưng mời Lâm Lục Dạ lên khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Họ đều chăm chú nhìn lên hàng ghế lãnh đạo, nơi Lâm Lục Dạ đang ngáp ngắn ngáp dài.
Nhận thấy được ánh mắt của cả quảng trường đang đổ dồn về mình, Lâm Lục Dạ quay sang thì thầm với Tiểu Mai bên cạnh.
"Ủa? Ta đâu có nhớ mình có bài phát biểu nào ở học viện đâu?
Bản kế hoạch có sai lầm gì chăng?"
Tiểu Mai lắc đầu.
"Gia chủ, đây có lẽ là một lần thăm dò nhắm vào ngài.
Ngài không biết mấy năm ngài bế quan, thiên hạ người ta đồn phi lý đến mức nào đâu."
Hiểu rõ được mọi chuyện, Lâm Lục Dạ đã lên một kế hoạch trang bức nhằm dẹp hết tâm tư phản loạn của đám cấp dưới.
Một thiếu nữ mặc trang phục thời hiện đại đi lên lễ đài, cách ăn mặc của cô bị rất nhiều người phê bình kín đáo, nhưng khi chưa xác nhận thực lực chính xác của cô gái này, không một ai sẽ có ý kiến.
Lâm Lục Dạ vừa lên trên lễ đài, cô đang chạm nhẹ và micro để kiểm tra âm thanh thì bên dưới đã loạn thành một đoàn, đám học sinh ồn ào như một cái chợ.
Nhìn thấy cảnh này làm cô nhíu mày.
Xem ra võ đạo học viện dạy đám trẻ này cách để trở thành võ giả, có thể thấy khí chất của chúng đều có một dáng vẻ tự tin thẳng tiến về phía trước, nhưng chúng lại quá ồn ào và vô kỷ luật.
Hoặc đây là một hành động cố tình ép cô thể hiện bản lĩnh.
"Tất cả yên lặng."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại văng vẳng bên tai tất cả mọi người có mặt trên sân.
Lâm Lục Dạ cũng tiện thể thả ra một chút khí tức của pháp lực.
Tất cả mọi người đều cảm thấy người giống như cứng lại, họ cảm nhận được chân khí, chân nguyên trong kinh mạch giống như đã không còn là của bản thân mình nữa.
Cả sân trường lúc này yên lặng, đám học viên làm náo loạn vốn là nghe lời các giáo viên, chúng làm vậy chỉ để chứng kiến thực lực của Lâm gia chủ.
Nhưng có vẻ ở trong một môi trường quá an toàn lại khiến chúng quên mất thế giới này khắc nghiệt đến nhường nào.
Sân trường im lặng một mảnh, nơi này nhìn giống như một khu vườn với vô số tượng đá đủ mọi tư thế, chỉ còn một vài âm thanh nuốt nước bọt trong hối hận.
Nhìn không ai động đậy nữa, cô bắt đầu tìm một vài đối tượng thích hợp để ra oai phủ đầu.
Ánh mắt sắc bén, nụ cười hiền hòa nhưng lại toát ra vẻ nguy hiểm, không người dám đối mặt, không một kẻ dám coi thường Lâm Lục Dạ lúc này.
"Được rồi, mời bạn nữ đang giơ tay lên cao nhất ấy, em có ý kiến gì không?"
Lời nói vang lên trong giờ phút tĩnh lặng, giống như hóa giải trạng thái hóa đá cho tất cả mọi người.
Một cái vẫy tay nhẹ, học viên nữ kia giống như bị một bàn tay vô hình tùy ý cầm nắm, cô bé cảm giác mình chỉ là một con búp bê không có sức kháng cự.
Toàn trường nhìn lên cô gái may mắn được Lâm Lục Dạ lựa chọn.
Vốn bị nhiều người nhìn như vậy làm cô nhóc không được tự nhiên, nhưng thân vốn là một võ giả, chuyện tối kỵ chính là không tin vào bản thân mình.
"Bẩm tiết độ sứ, học sinh tên Phương Hoa, học sinh nghe đồn ngài tu luyện sai đường, tẩu hỏa nhập ma, thực lực mười không còn một, chuyện này liệu có phải sự thật không?"
Phương Hoa nhìn vào làn da hiện tại của Lâm Lục Dạ, tuy trắng nõn và hoàn mỹ không một dấu vết.
Nhưng làn da này lại không có đặc trưng của Vô Cấu cảnh trở lên, đó là da như ngọc thạch.
Lúc này Lâm Lục Dạ cầm micro lên.
"Võ đạo một đường, Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch, Vô Cấu, Phi Thiên, đó là võ học phổ thông mà mọi người biết."
Đây là thứ kiến thức hoa quả khô mà tất cả học viên đều cảm thấy nhàm chán.
"Trong q·uân đ·ội, có một lực lượng luyện thể võ giả đặc biệt, những người này tu luyện tới Khai Mạch cảnh sẽ dựa vào bí pháp của Lâm gia chúng ta mà đột phá tới Chân Nguyên cảnh.
Chân Nguyên cảnh tuy không có đột phá về mặt thân thể nhưng lại đột phá về năng lượng, Chân Nguyên võ giả hoàn toàn có thể đánh ngang tay với Vô Cấu cảnh.
Nếu sử dụng chân nguyên để đột phá lên Vô Cấu cảnh, thân thể những người này chính là thần binh lợi khí, tinh thần lực tưởng chừng vạn năng của Phi Thiên cảnh cũng không thể lay động những người này.
Chúng ta gọi đó là luyện thể võ đạo."
Chân Nguyên cảnh?
Luyện thể võ đạo?
Lúc này Phương Hoa và các học viên cảm thấy khá bất ngờ.
Đám học viên này biết lực lượng đặc biệt được Lâm gia đào tạo mạnh như thế nào.
Mỗi người trong lực lượng đặc biệt này đều có thể dễ dàng đánh bại hàng ngàn Vô Cấu cảnh, sức mạnh áp đảo Phi Thiên cảnh ở tầm gần.
Thì ra là do đám người này phá cách, không đi võ đạo theo con đường truyền thống.
"Còn võ đạo của ta có thể nói là một con đường còn đi lệch khỏi khái niệm võ giả mà các ngươi biết.
Ta đi một đường chính là : Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch, Chân Nguyên, Nguyên Cương và mới đột phá tới cảnh giới thứ 6 của võ đạo, Pháp Lực cảnh."
Trên đầu ngón tay của Lâm Lục Dạ lúc này đang lơ lửng một giọt chân nguyên.
Tất cả mọi người trên sân đều cảm giác được thứ năng lượng kia đang ngày càng trở nên cuồng bạo, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Đây là thực lực của Chân Nguyên cảnh, ta đạt được cảnh giới này trước khi đánh lên Hàn Kiếm tông."
Hình thái năng lượng được chuyển đổi, giống như một lưỡi dao vô hình đang bay xung quanh Lâm Lục Dạ.
Cảm giác đó lại tới lần nữa, cái cảm giác như muốn khiến người ta tẩu hỏa nhập ma.
"Nguyên nhân chính làm ta phải bế quan chính là đây, khi ta đột phá tới Nguyên Cương cảnh, không một võ giả nào dám lại gần ta.
Dù cho tất cả võ giả của Đông Châu liên hợp cùng một chỗ, cũng không đủ để tiếp một bàn tay của ta."
Nội dung của lời nói vô cùng kiêu ngạo, nhưng đây là một sự thật không ai dám chối cãi.
Không ai muốn nếm thử mùi vị khi nguyên cương được giải phóng một lần nữa.
Biết kế hoạch lập uy của mình thành công, Lâm Lục Dạ mỉm cười, lúc này mới chú ý cô nàng học viên trước mặt.
Do ở quá gần Lâm Lục Dạ lúc cô giải phóng nguyên cương, nên suýt nữa thì Phương Hoa đã tẩu hỏa nhập ma.
Giờ cô gái đấy đang ngồi quỳ dưới đất, mồ hôi vã ra như mưa.
"15 tuổi mà đã tu luyện tới Khai Mạch cảnh sơ kỳ, thiên phú của ngươi không tệ chút nào."
Phương Hoa ngẩng đầu lên, cô thấy một thiếu nữa trẻ đeo kính râm đang nhìn mình, cô mới nhớ lại mình đang ở đâu.
"Theo ta thấy, cái buổi lễ này thực sự quá nhàm chán, không có một chút tiết mục văn nghệ thì không hay chút nào."
Nói rồi, Lâm Lục Dạ nâng nữ học viên lên, vỗ nhẹ vào vai cô bé.
"Để cho không khí sôi động một chút, hay là ngươi đi đánh nhau với một vị Vô Cấu cảnh giáo viên nào đó đi."