Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 43: Đấu võ.



Chương 42: Đấu võ.

Cô học viên vội vàng giật lùi về phía sau, lắc đầu liên tục.

"Làm ơn đừng đùa học sinh nữa, ngài tiết độ sứ!

Học sinh cũng chỉ là một học viên bình thường, làm sao có thể vượt qua cảnh giới để đánh với Vô Cấu cảnh giáo viên được chứ?"

Đáp lại những lời cầu xin ấy, Lâm Lục Dạ vỗ nhẹ vai của cô bé.

"Trước tiên, ta cần hỏi ngươi đôi chút."

Phương Hoa gật đầu như giã tỏi, cô có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ đi đánh nhau với một Vô Cấu cảnh.

"Nếu hiện tại ngươi đột phá cảnh giới, có hai con đường cho ngươi đi.

Một là giống như bao võ giả thông thường khác, đột phá tới Vô Cấu cảnh.

Hai là lựa chọn con đường của ta, ta sẽ giúp ngươi đột phá Chân Nguyên cảnh.

Lựa chọn một trong hai rồi đi đánh nhau với Vô Cấu Cảnh đi."

Lúc này toàn trường trở nên lặng ngắt, ai mà ngờ được một học sinh bình thường lại có một cơ duyên từ trên trời rơi xuống chứ.

Phương Ngọc cũng rất bất ngờ, cô nàng cứ ngỡ mình sẽ phải c·hết vì dám mạo phạm Lâm Lục Dạ.

Ánh mắt bất ngờ của cô nàng từ mê mang cuối cùng cũng trở nên kiên định.

"Học sinh chọn phương án 2, thưa ngài tiết độ sứ."

Lâm Lục Dạ cười mỉm vui vẻ, cô rất hài lòng với cái lựa chọn này.

"Ngươi sẽ không thất vọng với lựa chọn của mình."

Nói rồi pháp lực được thả ra, nhưng nó giống như một con mãnh thú đã được thuần hóa, người bên dưới không cảm thấy bất cứ sự khó chịu nào.

Không gian xung quanh dập dờn như sóng biển, một lĩnh vực pháp lực đã được Lâm Lục Dạ thả ra bao trùm bán kính 50 dặm.

Trong lĩnh vực này, Lâm Lục Dạ cảm giác mình có thể kiểm soát vạn vật.

Phương Hoa lúc này cảm thấy vô cùng đau đớn tại vùng đan điền của mình.

Dưới sự can thiệp của pháp lực, một đan điền đang dần tách ra thành ba đan điền mà không cần phải cấy ghép.

Lúc này Lâm Lục Dạ lại nhớ về những ngày xưa cũ, khi mà việc cấy ghép đan điền cho một Tụ Khí cảnh võ giả là chuyện bất khả thi.

Còn giờ đây, cô có thể dùng suy nghĩ của mình làm được điều tưởng chừng như không tưởng.

Lúc này ba đan điền mới của Phương Hoa đã hình thành, tốc độ thu nạp năng lượng được mô phỏng lại giống như Vạn Ảnh Thần Công mà Lâm gia tu luyện.

Nhưng tốc độ phát triển nhanh mà thiếu khuyết năng lượng cũng không thể giúp học viên nữ đột phá một cách nhanh chóng.

Lâm Lục Dạ lúc này nâng một tay khác hướng lên trên bầu trời.

Trong thoáng chốc, ngày biến thành đêm, tất cả ánh sáng mặt trời xoắn ốc như một cái phễu, năng lượng nóng bỏng giống như đang chuẩn bị rót thẳng vào người Phương Hoa.

Mọi người có mặt trên sân trường lúc này cũng đã cảm nhận được sức mạnh tuyệt đối, thứ sánh ngang với thần thông, phép thuật của tiên nhân trong truyền thuyết.

"Sao trời tối rồi mà ta lại cảm giác nóng bức như vậy?"

"Tia sáng kia là sao vậy?"

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu những người dưới này chạm vào tia năng lượng mặt trời kia, họ đoán mình sẽ bị nướng chín.

Lâm Lục Dạ điều chỉnh góc độ của phễu ánh sáng, rót thẳng năng lượng mặt trời vào cơ thể Phương Hoa.

Nỗi sợ hãi lan tràn khắp quảng trường.

Cái gì mà giúp cô gái kia đột phá Chân Nguyên cảnh chứ?

Đây rõ ràng là một cuộc hành hình công khai.



Nhưng mọi thứ sau đó lại khác hẳn với mọi người nghĩ, năng lượng mặt trời còn chưa kịp làm da thịt Phương Hoa nóng cháy thì đã bị hấp thu.

Cơ thể của cô gái nhỏ bé ấy giống như một cái hố đen, cắn nuốt bao nhiêu năng lượng vẫn là không đủ.

Lâm Lục Dạ nhìn thấy cái hiệu suất này cũng phải lắc đầu, tuy đây là một thế giới cao võ nhưng lại không hề tồn tại bất cứ thứ gì gọi là thiên địa linh khí.

Cùng lắm là thịt động vật, thực vật giàu năng lượng một chút xíu, còn lại trong không khí chẳng có gì khác biệt với một thế giới bình thường.

Tất cả năng lượng võ giả lấy được chính là nhờ đan điền, thứ có thể hấp thu và chuyển hóa gần như 100% mọi loại năng lượng, việc tụ tập năng lượng mặt trời để đan điền cắn nuốt như thế này đã là rất nhanh rồi.

Lĩnh vực của Lâm Lục Dạ tiếp tục được mở rộng, bóng tối lan tràn.

100 dặm, 200 dặm, 500 dặm,...

Đến phạm vi khoảng 2000 dặm, Lâm Lục Dạ mới dừng bành trướng lĩnh vực.

Được một nguồn năng lượng khổng lồ rót vào cơ thể, Phương Hoa đã nhảy qua quá trình tích lũy đáng ra phải kéo dài hàng tháng.

Một đường hát vang tiến mạnh, chỉ tiêu tốn 10 giây ngắn ngủi, cảnh giới của thiếu nữ đã đột phá từ Khai Mạch cảnh lên thẳng Chân Nguyên cảnh đỉnh phong.

Thứ năng lượng tên chân nguyên đã chảy xuôi trong kinh mạch, chỉ cần một dòng xoáy tụ tập chúng lại là có thể hóa thành nguyên cương.

Ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi trên đại địa.

Toàn bộ người có mặt trên sân lúc này cảm thấy thế giới của họ như sắp sửa hỏng đến nơi.

Họ vừa chứng kiến cái gì chứ?

Một cô nhóc mới Khai Mạch cảnh đã có thể sánh ngang với Vô Cấu cảnh chỉ sau 10 giây ngắn ngủi.

Võ đạo phải đi từng bước, từng cái dấu chân đâu?

Những người dưới đài đều nhìn cô nhóc kia bằng ánh mắt hâm mộ, cũng có người ghen ghét đến đỏ cả mắt.

"Ngươi làm quen với thực lực mới một chút đi, tiếp đó ngươi còn cần phải tham gia một trận đấu nữa."

Lâm Lục Dạ mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm.

Ánh mắt cô đảo qua tất cả nhân viên nhà trường, tìm kiếm kẻ nào khả nghi dám rải tin đồn bất lợi cho cô.

"Tìm thấy ngươi rồi, con chuột nhỏ."

Một cái vẫy tay, một người đàn ông đầu trọc, dáng người thấp bé đã xuất hiện, gương mặt lúc nào cũng toát lên vẻ mặt hèn mọn.

Người này là Thần Thâu Thủ, Lý Bằng, nói trắng ra là hạng đầu trộm đuôi c·ướp.

Tuổi còn trẻ tên này từng là dân chuyên móc túi, trong một lần hắn bị người đuổi bắt đã trốn lên trên xà ngang của một ngôi đền cổ.

Kết quả hắn tìm được công pháp tu luyện và bước vào con đường võ đạo.

Như bao cao thủ võ lâm khác, hắn cũng b·ị b·ắt trong chiến dịch dẹp loạn của Lâm gia.

Ngoài tính cách quá kém ra, công pháp của hắn lại là thứ mà Lâm gia rất cần.

Nên một tên t·ội p·hạm như hắn được Lâm gia phóng thích khỏi nhà lao, sau đó mời về làm với tư cách là giảng viên của học viện.

Ngoài cái tính hay ă·n c·ắp vặt ra, tên này còn thích tung tin đồn nhảm, phần lớn tin đồn trong học viện này đều xuất phát từ cái miệng của hắn.

Đây là những gì thị nữ Tiểu Mai của Lâm Lục Dạ đã điều tra được.

Giờ này, không tìm hắn để tính sổ thì tìm ai đây.

"Được rồi cô gái, vị giảng viên nhìn có vẻ không được mạnh lắm này sẽ là đối thủ của ngươi."

Phương Hoa còn chưa quen với sức mạnh hiện có Lâm Lục Dạ đã tìm cho cô nhóc đối thủ.

Quay người lại, cô nhóc thấy đối thủ của mình là Lý Bằng thì không còn vẻ sợ hãi nữa.

Đơn giản là tên này nằm trong sổ đen của nữ sinh toàn trường, khi mà ánh mắt hắn thường xuyên công khai soi hàng nữ sinh .

Thứ ánh mắt khiến người ta khó chịu, giống như ánh mắt của bọn buôn người đang lựa chọn hàng hóa.



"Vâng thưa ngài tiết độ sứ, học sinh đã sẵn sàng."

Nhưng về phía Lý Bằng, hắn lắc đầu liên tục từ chối.

"Chờ một chút đã, tại hạ chưa chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến này."

Là một hạng người đầu trộm đuôi c·ướp lâu năm, giác quan thứ 6 của hắn rất bén nhạy, hắn cảm nhận rõ được khí tức của học viên nữ kia còn mạnh hơn hắn một mảng lớn .

"Ồ, thân là võ giả mà lại mất đi tính cảnh giác, chẳng lẽ lúc ngươi bị người đánh lén còn phải hô kẻ đến g·iết ngươi phải cho ngươi thời gian chuẩn bị sao?"

Lý Bằng cảm thấy ánh mắt của Lâm Lục Dạ sẽ xé rách hắn nếu dám nói thêm một chữ không, hắn cũng đành cắn răng nhận mệnh.

"Tốt lắm, trận đấu bắt đầu."

Nói rồi hai người và một phần lễ đài giống như không còn chịu trọng lực của mặt đất.

Đất đá và hai đối thủ đều đã vào vị trí, hai người họ bị nhốt trong một quả cầu bằng pháp lực, như hai con hamster bị nhốt trong quả bóng nhựa.

Quả bóng nhựa này lơ lửng trên bầu trời, bao phủ phạm vi bán kính 500 mét, vừa đủ để hai người có không gian chiến đấu.

Tất cả mọi người đều là võ giả, dù ở dưới mặt đất cũng có thể thấy rõ những gì đang diễn ra trên trời.

Do chưa quen với môi trường không trọng lực nên phải mất vài phút để hai đối thủ làm quen.

Khả năng kiểm soát cơ thể tuyệt đối cộng với năng lực thích nghi cực mạnh, hai người cuối cùng đã chiến cùng một chỗ.

Phương Hoa bám lấy một mảnh sân khấu đang lơ lửng, cô cúi người xuống lấy đà rồi lao thẳng về phía Lý Bằng, tiện thể phá hủy luôn mảnh sân khấu cô vừa đứng.

Nhìn cô gái trẻ đang lao nhanh tới, Lý Bằng chỉ mỉm cười nhẹ.

"Người tuổi trẻ đúng là nóng vội quá mà."

Ngay sau đó, cái cột hắn đang lấy làm điểm tựa bị một nắm đấm đánh thành phấn vụn.

"Người đâu rồi?"

Lý Bằng vốn ở ngay trước mặt cô bỗng dưng biến mất, Phương Hoa còn chưa kịp suy nghĩ thì một cảm giác nguy hiểm xuất hiện.

Lý Bằng tay phải lướt qua, giống như móng vuốt của một con dã thú đang vồ mồi, năm luồng khí sắc bén như kiếm khí được phóng ra, chúng đan lại một chỗ rồi đánh về phía sau lưng cô gái.

Nhưng tất cả đều vô dụng, một lá chắn vô hình đã cản lại tất cả.

Lá chắn chân khí là thứ mà bất kỳ Tụ Khí cảnh võ giả trở lên đều biết sử dụng, nhưng sức phòng thủ cũng chỉ có hạn.

Với lực t·ấn c·ông của Vô Cấu cảnh thì loại phòng ngự này cũng không khác giấy dán là bao nhiêu.

Nhưng nếu thay thế chân khí bằng chân nguyên, sức chịu đựng của lá chắn sẽ lên một đẳng cấp hoàn toàn khác.

"Thú vị, không đánh tan được phòng ngự sao?

Xem ra ta có thể yên tâm không đ·ánh c·hết người được rồi."

Lý Bằng di chuyển xung quanh Phương Hoa để lại vô số tàn ảnh, dù cho về thực lực cô nhóc có mạnh hơn chăng nữa thì cũng không đủ kinh nghiệm đối địch với loại kẻ thù này.

Mỗi lần Lý Bằng t·ấn c·ông đều nhắm thẳng tới chỗ yếu hại, nếu là Khai Mạch cảnh đều đã bị nhất kích tất sát.

Còn Phương Hoa chẳng có thể làm gì hơn ngoài vung tay vung chân vào không khí.

Mỗi lần lực t·ấn c·ông của Lý Bằng đánh vào lá chắn đều mạnh hơn một lần.

Hắn rõ ràng đang thăm dò xem giới hạn của chân nguyên lá chắn mạnh đến đâu, hắn không muốn đ·ánh c·hết người, đặc biệt đây còn là người được Lâm Lục Dạ chỉ mặt đặt tên.

"Chịu một đòn t·ấn c·ông bình thường của ta mà vẫn không hề hấn gì, như vậy ta chỉ có thể xuất ra chút bản lĩnh."

Loạn Vũ Meo Meo Trảo.

Lý Bằng vốn xuất thân chỉ là hạng người trộm vặt, ngoài công pháp và khinh công ra, hắn chẳng còn loại bản lĩnh nào ra hồn cả.



Hắn cho mọi người mở mắt thấy rõ, thế nào gọi là võ mèo cào.

Dù cho là loại công pháp không đáng cho lên mặt bàn khi qua tay Vô Cấu cảnh, uy lực của nó cũng không thể khinh thường.

Mỗi một lần ra chiêu là Lý Bằng lại chém ra năm đạo kình khí, mỗi đạo kình khí đều kéo dài 5 mét, có thể dễ dàng trọng thương một Khai Mạch cảnh võ giả.

Ai nuôi mèo rồi sẽ biết, đám mèo có tốc độ đánh nhanh như thế nào.

Thử tưởng tượng một con mèo có thể luyện võ mà đạt tới Vô Cấu cảnh, tốc độ có lẽ còn phải nhanh hơn cả súng máy.

Bầu trời trước mắt Phương Hoa giống như đang đổ một cơn mưa trảm kích, dưới tần suất t·ấn c·ông dày đặc không có khe hở, cô bé chẳng có thể làm gì hơn ngoài đau khổ chống đỡ.

Mọi người đều bất ngờ trước uy lực của thứ võ công nghe rất hài hước này.

Vô Cấu cảnh bình thường nếu đối diện với Lý Bằng cũng khó mà tiếp cận hắn, thậm chí có thể bị g·iết ngược.

Phương Hoa lúc này cảm nhận được tấm lá chắn chân nguyên của cô sắp chịu hết nổi, nó dần xuất hiện vô số các vết nứt.

Trong lúc nguy cấp, cô nhớ tới môn võ gia truyền của nhà mình.

Một tấm lá chắn mới xuất hiện và bao trùm lá chắn chân nguyên sắp vỡ nát.

Mọi người một lần nữa được mở rộng tầm mắt, vì thứ xuất hiện trước mặt mọi người lại giống như mai một con rùa khổng lồ.

Mai rùa bắt đầu chuyển động, nó xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Quy Thuẫn Hồi Thiên công.

Mọi đạo trảo khí rơi vào tấm lá chắn mới này đều b·ị đ·ánh bật ra ngoài, một số ít quay ngược lại đánh lên thân thể Vô Cấu cảnh của Lý Bằng tạo ra những v·ết t·hương như không có gì xảy ra.

Cứ như vậy, sau vài giờ chiến đấu làm mọi người muốn ngủ gật, trận chiến mang tầm cỡ Vô Cấu cảnh kết thúc.

Lý Bằng kiệt sức do dùng Loạn Vũ Meo Meo Trảo quá nhiều.

Còn Phương Hoa do quá chóng mặt vì xoay quá nhiều cũng đã nằm ngất trên mặt đất.

Kết quả trận chiến giữa giảng viên và học viên.

Bất phân thắng bại!

Lâm Lục Dạ sau khi xem xong trận tỉ võ khôi hài này đã rời đi, cô mang theo Phương Hoa và một vài hạt giống tốt khác.

Sau ngày hôm nay, địa vị của Lâm Lục Dạ trong lòng các võ giả là vô địch, bất khả chiến bại.

Trên quan đạo lối vào Đông Châu, có một đoàn xe của Hắc Thương vương đang đi qua.

Trong chiếc xe ngựa của Chung Minh, quân sư của Hắc Thương vương.

"Ta thật không nghĩ đại vương lại coi trọng ta đến vậy, lại phái cả ngài tới đây."

Ngồi ở vị trí đối diện với Chung Minh lại là một kẻ mà không ai ngờ tới, Hắc Ảnh, thủ lĩnh tổ chức sát thủ dưới trướng Hắc Thương vương.

Giọng nói âm trầm khàn khàn vang lên, xem lẫn vào đó một chút giận dữ.

"Ngươi thực sự muốn phản lại đại vương sao? Chung Minh?"

Chỉ thấy khắp cơ thể của Hắc Ảnh lúc này được găm đầy kim châm màu đen, màu trùng với màu áo của hắn.

Chung Minh lúc này bắt đầu bộc bạch lời trong lòng.

"Mục tiêu ban đầu của ta chính là vang danh thiên hạ, trở thành một mưu sĩ lưu danh vạn cổ.

Ban đầu ta đầu nhập vào Hắc Thương vương cũng chính vì hắn là kẻ có dã tâm, có thực lực."

Tên quân sư thở dài một hơi, hồi ức.

"Nhưng sau đó, ta thấy được cái tương lai thế lực của hắn diệt vong, đó là khi ta nhìn thấy q·uân đ·ội của Đông Châu.

Nếu hắn có ý muốn đầu hàng có lẽ còn một con đường sống, nhưng tên ngu xuẩn đó vẫn nghĩ rằng hắn có thể chiến thắng."

Chung Minh lấy ra một con dao găm được ngâm một loại kịch độc, thứ đến cả Phi Thiên cảnh cũng phải m·ất m·ạng.

Con dao độc đâm thẳng vào trái tim, mạng sống của Hắc Ảnh đang đếm ngược.

"Ta là kẻ phò trợ thiên mệnh, mà thiên mệnh tại Đông Châu."

Chung Minh lúc này bắt đầu lộ bộ mặt thật của mình, ánh mắt của hắn giống như cháy lên ngọn lửa gọi là dã tâm.