Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 46: Võ Đạo Thần Tàng.



Chương 45: Võ Đạo Thần Tàng.

Hắc Thương vương b·ị đ·ánh bay đến nơi nào không biết, nhưng Lâm Dương đã đuổi theo ngay sau đó.

Từng t·iếng n·ổ như sấm rền xuất hiện từ phương xa, mặt đất rung chuyển làm người lo lắng không thôi.

Mất đi tất cả chỉ huy, đại vương của chúng giờ này sống c·hết không rõ.

Các binh lính của Thanh Sơn Châu, Thanh Thủy Châu nhìn nhau, bọn họ còn có cơ hội thắng sao.

Lúc này Lâm Lục Dạ đứng ra, áp lực từ thân thể cô khiến phần lớn người không thể nảy lên một chút ý định phản kháng.

"Ta là Dạ Đế! Là người lãnh đạo toàn bộ cuộc chiến này!

Hiện tại, ta cho các ngươi hai con đường, đầu hàng hoặc là c·hết!"

Leng! Keng!

Tiếng v·ũ k·hí được thả trên mặt đất xuất hiện trên khắp chiến trường.

Các binh lính phàm nhân có thể họ không có nhiều kiến thức, nhưng họ cũng đủ biết một điều, đi theo Hắc Thương vương chỉ có một con đường c·hết.

Nhận thấy nhiều người bỏ v·ũ k·hí xin hàng như vậy, các quan chỉ huy dưới trướng Hắc Thương Vương bối rối.

"Đám ti tiện! Các ngươi dám phản bội đại vương sao? Tất cả nhặt v·ũ k·hí lên, chiến đấu cho ta!

Vì vinh quang của đại vương!"

Nhưng không binh sĩ nào nhặt lại v·ũ k·hí, họ chỉ lạnh lùng nhìn vào những tên giáo quan đối xử họ như nô lệ.

"Các ngươi còn nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt các ngươi ra không?"

Tên giáo quan muốn động thủ g·iết người, nhưng hắn không biết rằng, tử thần đang ẩn hiện.

Ầm!

Đầu óc tên giáo quan nổ tung, hỗn hợp trắng đỏ vương vãi khắp nơi.

Các tay bắn tỉa của Lâm gia núp trong các lỗ châu mai rải rác trên khắp cơ thể của những gã khổng lồ bằng sắt thép.

Họ bắn gục tất cả những kẻ nào chưa buông bỏ v·ũ k·hí, hay những kẻ đang cố cổ vũ ý chí cho quân lính.

Lúc này, bộ binh của Đông Châu cũng đã đến.

Hàng trăm ngàn chiến xa chở theo hàng triệu quân đã có mặt tại chiến trường, hơi nóng do băng qua dung nham vẫn còn lưu lại trên từng tấm thép.

Binh lính của Hắc Thương vương nhìn thấy không khí đang vặn vẹo do nhiệt độ cao cũng phải rùng mình, họ còn bất ngờ hơn khi thấy còn có người có thể đi ra từ cái hộp sắt nóng như bàn ủi ấy.

10 triệu binh lính của Đông Châu đều là Khai Mạch cảnh võ giả, họ chỉ cần vận chuyển chút chân khí là có thể tự bảo vệ chính mình.

Rất nhanh chóng hơn 34 triệu binh lính còn lại của Hắc Thương vương đều đầu hàng, tất nhiên cũng có một vài trường hợp khác.

Một tên Khai Mạch cảnh đội trưởng giả vờ đầu hàng, ánh mắt như rắn độc chờ đợi lính của Lâm gia lại gần.

"Vì đại vương!"

Hắn vùng người lên, nhặt lên một con dao găm, chân khí được bổ sung khiến con dao có thể dễ dàng đâm xuyên qua sắt thép.

Một nụ cười điên cuồng nở trên môi, hắn không đối phó được với người có cảnh giới cao hơn, nhưng chắc chắn hắn vẫn tự tin cho rằng mình sẽ diệt gọn được một vài toán lính, sau đó có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời đi.

Ai sẽ xa xỉ tới mức đem Khai Mạch cảnh ra làm binh lính bình thường chứ?

"Bốp!"

Nhưng con dao còn chưa kịp chạm vào binh lính kia thì hắn đã bị ăn một cái tát, tên đội trưởng xoay người mười vòng trên không trung rồi mới tiếp đất bằng mặt.

"Còn kẻ nào muốn làm loạn nữa?"



Khí tức của Khai Mạch cảnh được các binh sĩ của Lâm gia giải phóng, hơn 10 triệu khí tức cùng lúc phát ra dập tắt toàn bộ ý đồ phản kháng.

Giờ này, tất cả các binh sĩ đầu hàng đều sợ hãi, một đội quân 10 triệu người đều là Khai Mạch cảnh?

Chuyện này quá điên rồ, tư nguyên nào cho đủ để nuôi quân đoàn này trưởng thành.

Thế giới này không có cái gọi là thiên địa linh khí, võ giả đúng là có thể phơi nắng để mạnh lên, nhưng cách nhanh nhất để bổ sung năng lượng vẫn là ăn nhiều thịt, nhiều đồ cao dinh dưỡng, hoặc kiếm được thuốc bổ.

Nghĩ kiểu gì thì đây cũng là một khoản tài chính khổng lồ, có là hoàng thất cũng khó mà chi trả.

Nhưng đâu ai biết, đám nhà khoa học điên của Lâm Lục Dạ đã phát minh ra vô số các giống cây cối, linh dược, gia súc loại mới được cấy ghép đan điền.

Nhờ có những cải tiến về thực phẩm như vậy, giờ này, Khai Mạch cảnh võ giả ở Đông Châu nhiều như gà công nghiệp.

Đây chính là áp đảo về công nghệ.

Lúc này trên bầu trời xuất hiện hàng trăm phi thuyền được sơn đỏ tươi, và vô số máy b·ay c·hiến đ·ấu.

Nhận thấy sự xuất hiện của những tạo vật bằng kim loại đang che khuất bầu trời này, đám hàng binh đi từ hoảng sợ này đến hoảng sợ khác.

Thủ đoạn thần tiên gì thế này?

Làm sao cả một tòa thành lại có thể lơ lửng trên không?

Chúng xuất hiện nhằm mục đích gì?

Không quân của Đông Châu xuất hiện đây là đội đột kích của Lâm gia, họ sẽ t·ấn c·ông và c·hiếm đ·óng hai châu phủ dưới trướng Hắc Thương vương nhanh nhất có thể, tránh để các thế lực lớn nhỏ nẫng tay trên.

Ở một dãy núi hẻo lánh tại Thanh Sơn Châu.

Một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ, thích hợp với những ai muốn sống thanh tu.

Nhưng đáng tiếc, cảnh núi rừng u tĩnh b·ị đ·ánh vỡ.

Oanh! Oành!

Hàng loạt những t·iếng n·ổ rền sấm, vang như máy b·ay c·hiến đ·ấu lướt qua đầu, dọa chạy tất cả các loài động vật.

Hai bóng người bay lượn trên không trung, họ v·a c·hạm vào nhau tạo thành những v·ụ n·ổ sóng âm đinh tai nhức óc.

Tầng mây trên trời bị cuộc đấu tay đôi này đánh cho thủng lỗ chỗ.

Một vài đỉnh núi nơi hai bóng người lướt qua bị thổi bay.

Rừng cây không may mắn đã hóa thành bình địa khi hai kẻ này ở gần.

Lần đụng độ cuối cùng, một bóng người b·ị đ·ánh từ trên trời rơi xuống, đè sập cả một ngọn núi.

Giữa một cái hố lớn, Hắc Thương vương phun ra một ngụm máu, hắn chống thương chật vật đứng lên.

Một bóng người lúc này từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt hắn, toàn bộ tro bụi xung quanh lập tức bị thổi bay.

"Ngươi...Ngươi mới chính là Dạ Đế đúng không?"

Ngón tay chỉ vào người Lâm Dương trước mặt, Hắc Thương vương thều thào nói.

"Người ta nói, chỉ có đặt sai tên, không có sai danh hiệu.

Ngươi nghĩ cái danh hiệu Dạ Đế hợp với người luôn vui tươi sáng sủa như ta sao? Hắc que tăm vương?"

Lâm Dương vừa nói, vừa chỉ vào kiểu tóc đang phản chiếu 100% ánh sáng mặt trời của mình.

"Ta không tin, Lâm gia các ngươi không có kẻ nào có thể mạnh hơn ngươi!

Nên nếu ngươi c·hết, Lâm gia sẽ thương cân động cốt đây."

Cả người Hắc Thương vương bắt đầu chuyển đỏ như tôm chín, hơi nước bốc ra từ người ông ta như thể máu đang được đun sôi.



Mệnh Hỏa Cấm Thuật.

Một loại cấm thuật được các tử sĩ chuyên dùng, thứ có thể đốt sạch sinh mạng người sử dụng, nhưng đồng thời nó cũng có thể tăng cường thực lực tổng hợp của người sử dụng lên gấp 5 lần.

"Ngươi là kẻ xứng đáng để ta phải dùng ra chiêu thức này."

Lúc này Lâm Dương cảm thấy mình nên kết liễu tên già mồm này trong một nốt nhạc.

Cây búa chiến hắn đang cầm trên tay đang nổi lên những tia điện, không khí xung quanh nó bị bóp méo, hào quang năng lượng như biến cây búa thành một tạo vật thần thánh.

Trong lúc Hắc Thương vương còn muốn tiếp tục bài diễn thuyết của hắn, Lâm Dương đã xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Ầm!

Lực lượng khổng lồ truyền vào mặt đất, đất đai rạn nứt, đại địa dập dờn như sóng biển, từng mảng rừng lớn như các khu phố bị hất bay lên không trung.

Lâm Dương nhíu mày, một búa vừa rồi đáng lẽ phải đập c·hết Hắc Thương vương ngay lập tức.

Nhưng tên đó vẫn sống, cây hắc thương hắn đang cầm trên tay cong như cầu vồng vì một cây búa khổng lồ đè lên.

"Ồ, ngươi vẫn sống sao?"

Hắc Thương vương còn chưa kịp đáp lời, một chiếc giày kim loại đã đá thẳng vào ổ bụng ông ta.

Người đàn ông lớn tuổi không kịp phản ứng, ông ta và cây thương của mình bay xa hàng trăm mét, phá hủy cây cối, đá lớn trên đường bay.

Không bỏ qua cho đối thủ dù chỉ một giây, Lâm Dương xách búa lao nhanh về phía trước, mọi thứ cản đường hắn đều trở thành bột mịn.

Vút!

Thanh niên đầu trọc đang chạy thẳng về phía trước không kịp né tránh đòn t·ấn c·ông, một cây thương màu đen đã đâm xuyên qua áo giáp dày cộp, lập tức phá hủy vị trí chứa cả ba đan điền.

Từ phía xa, Hắc Thương vương ngồi dậy, cả người lão giờ này toàn là máu, cả người đang gầy gò nhanh chóng.

"Trúng đan điền của ngươi rồi, giờ thì xem, ngươi còn lại bao nhiêu thực lực, người trẻ tuổi."

Khác với dự kiến của Hắc Thương vương, Lâm Dương rút cây thương ra khỏi cơ thể, không có một giọt máu tươi nào bắn ra.

Hắc Thương vương lại một lần nữa trợn tròn mắt.

"Rõ ràng cây thương của ta đã đâm xuyên qua bộ giáp rồi mà, chẳng lẽ ngươi chỉ còn mỗi cái đầu, còn bên trong bộ giáp kia trống rỗng?"

Lâm Dương thề, không biết ngày hôm nay hắn đã phải nổi gân xanh bao nhiêu lần với gã này.

"Ta có thể khống chế cơ thể mình tới từng giọt máu được không, thứ trống rỗng duy nhất ở đây là cái đầu ngươi ấy!"

Lâm Dương là người đã sáng tạo ra luyện thể võ giả, việc có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể là chuyện rất bình thường.

Kể từ lúc Lâm Dương dùng chân nguyên tẩy luyện toàn thân, hắn đã phát hiện ra một chân trời hoàn toàn mới.

Giống như bỏ đi một lớp đất, kho báu bị c·hôn v·ùi bấy lâu nay hiện ra.

Hắn phát hiện ra sau khi các cơ quan nội tạng trong cơ thể được chân khí cọ rửa qua, tất cả chúng đều dần tỏa ra các loại năng lượng khác nhau.

Mọi cơ quan trong cơ thể giống như từng bảo tàng ẩn chứa kho báu khó mà tin nổi.

Do bị ảnh hưởng bởi đan điền, ngũ tạng cũng dần tiến hóa để có thể hấp thu mọi loại năng lượng.

Tim của Lâm Dương sau khi đột phá cung cấp cho hắn rất nhiều sức sống, đồng thời nó cung cấp cho hắn khả năng biến dòng máu của hắn trở thành một loại chất siêu c·háy n·ổ.

Gan của hắn giúp cơ thể hắn luôn trong trạng thái tốt nhất, luôn tỏa ra năng lượng thanh trừ mọi chất bẩn trong cơ thể.

Dạ dày giúp hắn có khả năng tiêu hóa siêu phàm, dù có ăn thịt sống hay cỏ cây, đất đá thậm chí cả uranium cũng có thể giúp hắn tích trữ năng lượng.



Phổi của hắn ngoài có thể tích trữ một lượng lớn dưỡng khí ra, nó còn khiến cho Lâm Dương thở mạnh tới mức thổi bay một đỉnh núi.

Cuối cùng là thận, thứ năng lực cơ quan này thức tỉnh có thể điều hòa mọi loại năng lượng trong cơ thể, không để chúng xung đột với nhau.

Kích hoạt cả năm cơ quan này làm cho Lâm Dương lớn lên lần thứ hai, và giờ hắn trở thành một người khổng lồ cao gần 3 mét.

Đây chính là Võ Đạo Thần Tàng, khi mọi cơ quan trong cơ thể đều là những kho báu trời ban cho nhân loại.

Hắc Thương vương do tổn thương quá nặng, đã vậy hắn lại còn dùng thêm cấm thuật, nên giờ mạng sống của hắn cũng chỉ còn một hơi tàn.

Lâm Dương giờ cũng lười để ý đến hắn.

"Đến giờ ăn vặt rồi."

Chỉ thấy Lâm Dương lấy ra một quả cầu bằng kim loại to bằng nắm tay, chỉ thấy bên ngoài được sơn một biểu tượng phóng xạ h·ạt n·hân khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng Lâm Dương lại dễ dàng nhét nó vào miệng rồi nhai nuốt như một món ăn vặt bình thường.

Đôi mắt, kinh mạch, cơ bắp, làn da đang sáng lên ánh hào quang màu xanh lam.

Vẻ mặt của Lâm Dương không hề đau đớn, trái lại hắn còn lộ ra một vẻ hưởng thụ.

"Phù."

Hắn thở nhẹ một hơi, hơi thở h·ạt n·hân màu xanh lam được thổi ra, bao phủ Hắc Thương vương và một mảng rừng rộng lớn.

Lúc Lâm Dương nhận ra thì đã quá muộn, tất cả những gì trước mắt hắn và cả những ngọn núi phương xa đều đã chìm trong biển lửa.

Vùng đất này đã bị nhiễm phóng xạ, phải mất hàng trăm năm nữa mới có thể hồi phục lại như cũ.

Thân thể Lâm Dương dần trở lại bình thường.

Hắn nhờ liên tục ăn lõi chuyên dùng chế bom nguyên tử, nên tên này có đủ năng lượng đột phá như uống nước.

Giờ hắn đã là một Thần Tàng cảnh võ giả đỉnh phong, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới thứ 7 của võ đạo trước cả Lâm Lục Dạ.

Sau c·ái c·hết của Hắc Thương vương, Lâm gia nhanh chóng c·hiếm đ·óng 2 châu phủ của hắn chỉ trong vòng chưa đầy một ngày.

Nắm giữ trong tay 3 châu phủ, một Lâm gia có vẻ trong suốt giờ đã lộ ra trước mặt người đời.

Lãnh thổ của Sở vương.

Sở vương phủ.

"Thứ vớ vẩn gì thế này? Một con nhóc dân đen, xuất thân từ một gia tộc buôn bán nhỏ?

Loại mặt hàng như thế này mà cũng dám xưng đế?"

Một thanh niên mặc long bào đang tức giận đập mạnh tấu chương xuống bàn.

Thái giám già bên cạnh hắn sợ toát mồ hôi nhưng vẫn đứng ra khuyên can.

"Đại vương, xin người bớt giận, thần nghe nói Lâm gia chỉ tốn một ngày có thể chiếm được hai châu phủ, có thực lực như vậy lại biết nhẫn nhịn trong 6 năm, đây chắc chắn chính là một đối thủ nguy hiểm."

Bát hoàng tử, lúc này là Sở vương bình tĩnh lại, hắn hiện tại bốn phía đều là kẻ địch, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Nghe nói Lâm gia gia chủ dám xưng Dạ Đế, dù chiến tích của Lâm gia có huy hoàng như thế nào nữa, thế lực này chắc chắn đều sẽ bị thiên hạ vây công.

Chúng ta chắc chắn không thể chiêu an gia tộc này về dưới trướng.

Nhưng nếu ta điều binh đi thảo phạt Dạ Đế, chỉ sợ đám chó dại kia sẽ thừa lúc vắng mà vào."

Sở vương suy nghĩ một lúc, hắn tạm thời nghĩ ra một đối sách.

"Truyền chỉ, gọi Huyết Sát cung phụng vào cho bổn vương!"

Nghe thấy mệnh lệnh này, vị thái giám sợ xanh cả mặt.

Huyết Sát cung phụng của Sở vương, hay còn biệt hiệu khác gọi Huyết Sát lão ma.

Là một ma đầu chính cống, tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi.

Và quan trọng nhất, hắn ta đã tự nghĩ ra ma công cho riêng mình, có thể một mình đấu nhiều người cũng cảnh giới.