Giấc Mơ Nào Có Anh!

Chương 53: Bên anh



Ánh sáng ngoài cửa số làm ai đó trên giường tỉnh giấc. Đêm qua phải nói là đêm ngủ ngon nhất sau bao nhiêu đêm thức trắng của An. Nó thầm cảm ơn ông trời vì đã ban cho nó một người con trai như Mao. Nó không tham lam, với nó, như vậy là đủ rồi.

Đang nghĩ miên man, bỗng nhiên một vòng tay ôm phía sau lưng khiến An giật thót. Một mùi hương sộc đến, hình như anh vừa tắm xong nên có thoang thoảng mùi hương chanh dịu mát. Quay lại và ôm chầm lấy người mình yêu, An nói:

- Em nghĩ chúng ta nên quay về Hà Nội. Ở đấy còn một số việc em chưa giải quyết xong.

Ai đó thoáng giận dỗi:

- Việc gì mà quan trọng hơn cả anh sao.

- Không...không phải như vậy. Em kí đơn hàng với một doang nghiệp. Em phải lên đấy làm một số thủ tục với người ta. Với cả em lên đón mẹ về cùng với ba.

Cứ mải thao thao bất tuyệt, An không hề biết rằng có một nụ cười đểu cáng cứ nhìn mình, cho đến khi nhận ta thì nó giật thót:

- Sao vậy, mặt em có gì sao.

- Không, anh nghĩ với cương vị là đối tác của em thì anh có thể cho thời gian kí kết hợp đồng lui sang tuần sau.

- Sao, anh nói sao cơ. Cái công ty TNHH gì gì đó là của anh sao.

- Đúng.

- Sao em thấy tổng giám đốc trong tờ kê khai em đọc là khác mà.

Ai đó cười gian tà:

- Anh phải lập sẵn mấy cái bẫy để chờ em đi vào, không chúng bẫy này thì phải chúng bẫy kia chứ. Ai ngờ em đi không để ý, để xe ngay sau xe anh, trúng ngay cái bẫy đầu tiên của anh nên em trách ai bây giờ.

- Anh...anh sảo quyệt... Rõ ràng em để xe trước anh.

- Ừ... Ừ... Tại anh... Được chưa. Nhưng đã là duyên số rồi không gặp nhau lúc này thì gặp nhau lúc khác thôi em hiểu không.

Ai đó gật gật, rồi tiếp sau Mao lại nói tiếp:

- Anh có chuyện này em hứa với anh được không.

- Chuyện gì ạ?

- Anh không biết Hoàng Quân có âm mưu gì nhưng chắc chắn cậu ta không phải người tốt. Hứa với anh là em sẽ không gặp cậu ấy nữa đi.

- Được, em hứa, em hứa mà.

Vừa nói dứt câu, nụ hôn của ai đó ập đến như thuỷ chiều lên xuống. Anh đè nó xuống giường, đôi bàn tay tham lam luồn vào trong áo ngủ của nó. Từng chiếc cúc được anh tháo tung ra. Thân hình trắng như ngọc hiện ra trước mắt, đôi mắt anh đục ngầu rực lửa. Anh hôn lên môi An điên cuồng như muốn khẳng định chủ quyền.

Mãi khi chuẩn bị đánh mất mình, anh mới bỏ bàn tay tham lam của mình ra và nói một câu hết sức oan uổng:

- Anh xin lỗi vì chưa được sự cho phép của em.

Ai đó thoáng phì cười, nó nói với người đối diện với giọng tràn đầy yêu thương:

- Em yêu anh.

Câu nói của An như một ngọn lửa bùng cháy dục vọng của Đức Minh. Anh không kiềm chế được mà đè An xuống thân mình, bàn tay tham lam lại một lần nữa được dịp ngao du thưởng ngoạn. Anh hôn lên từng tấc thịt trên người nó, để lại những vết hần đỏ trên làn da trắng ngần. Miệng anh thì thầm bên tai An câu nói: Anh yêu Em.....

.........

Mãi về sau, khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Trong sự đau mỏi rã rời, trong sự khó thở khi bị một cánh tay ai đó vắt lên ngực. An tỉnh dậy nhìn kẻ đối diện. Nhìn anh ngủ nó thấy yên lòng làm sao, nó yêu anh chết mất thôi, biết phải làm sao bây giờ. Cặp môi của anh gần nó trong gang tấc, đỏ mọng lên như trái cà chua chỉ muốn cắn cho phát. Vừa nghĩ vậy, An liều mình xông đến cắn “phập” một phát vào môi của anh.

Đau quá, anh tỉnh giậy, nhìn vẻ mặt đặc thắng của ai đó. Biết mình vừa bị tên hung thủ kia chơi sấu, anh liền ép người con gái đó xuống “nhẹ nhàng” hôn lên cánh môi của nó.

Xong xuôi, anh ôm nó vào lòng. Tình yêu thật là nhiệm màu. Nó khác với thứ tình cảm yêu thương với ba mẹ hay anh em ruột thịt. Nó cho ta những cảm xúc thật khác đối với người mà mình yêu thương. Và đặc biệt, nó cho ta biết sự ghen tuông, biết quan tâm và gắn bó với nhau.

Đang nằm, bỗng An nói với Minh:

- Em muốn ra thăm ba em, anh thấy thế nào.

- Được, đi thăm ba chúng ta.

Nghe Minh nói vậy, An bỗng vui lắm. Thật may vì nó luôn có cậu nhóc ở bên. Lật chăn ra rồi ngồi dậy, tự nhiên An thấy đau đau phần thân dưới, nhìn xuống thì thấy có một vệt máu đỏ thẫm in xuống dưới ga giường. Vội vàng kéo chăn che đi giấu vết, nhưng An làm sao che nổi con mắt cú vọ của Minh.

Cậu nhóc đã nhìn thấy, thoáng sững sờ một chút nhưng sau đó cậu nhóc cười tươi rói. Đó là cái cười tươi nhất mà từ trước đến giờ An nhìn thấy.....