Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Lý Viên Viên đang nằm bên cạnh chân nàng, Thập Dương, Diêu Diêu và Cẩu Phú Quý đang xếp thành một hàng bên cạnh giường nàng.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, có hơi ngạc nhiên, hoảng sợ vì lần đầu tiên được xem trọng như thế.
Sau khi say rượu, đầu óc hỗn loạn, dạ dày cũng rất khó chịu.
Tứ chi đau nhức như bị bảy, tám đại hán vây vào đánh vậy.
Đêm qua xảy ra chuyện gì mà nàng lại chẳng nhớ tí nào.
Chỉ nhớ chút vụn vặt.
Nàng dụi mắt, chống tay ngồi dậy, Diêu Diêu nhanh chóng đi lên đặt gối đầu ra sau lưng cho nàng tựa, dùng một cái khăn ướt lau mặt và lau tay cho nàng.
Lý Do Hỉ day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ thình thịch, giọng nói hơi khàn và mệt mỏi: “Mấy người canh tôi làm gì, có phải tôi sắp chết đâu…..”
“Á-----” Nàng vừa nói xong thì nhìn thấy có một cái đầu người đặt bên cạnh giường, lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, rụt vào phía trong giường.
Hai mắt trợn to, chỉ vào cái đầu người kia: “Đây đây đây đây…..
đây là cái gì thế này!”
Cẩu Phú Quý ôm lấy cái đầu kia, gâu gâu gì đó, giọng điệu lộ ra sung sướng, vui vẻ.
Miệng chó toe toét, nếu sau mông mọc ra cái đuôi thì chắc có thể ngoe nguẩy thành cánh quạt bay lên trời luôn rồi.
Giờ Lý Do Hỉ mới nhìn được hóa ra là một cái đầu được đẽo bằng gỗ, chỉ là nếu không nhìn cho kỹ thì không nhận ra thật.
Cũng không biết là tên nào cố ý đặt ở đầu giường nàng, cố ý dọa nàng đây.
Nàng nhận lấy, cầm trong tay tỉ mỉ xem xét, cong ngón tay lại gõ lên, xác thật là bằng gỗ.
Trừ biểu cảm hơi cứng nhắc ra thì đến cả tóc cũng cũng bóng mượt đến độ như thật.
Khuôn mặt đầu gỗ có bảy phần tương tự Thập Dương, con ngươi và cái miệng đều có thể hoạt động, tinh xảo vô cùng.
“Đây, đây cũng giống thật quá rồi!” Lý Do Hỉ trả cái đầu gỗ lại cho Cẩu Phú Quý, “Ở đâu ra đấy?”
Thập Dương ơ một tiếng: “Không phải cái này là do chị mang về nhà tối qua à? Chúng tôi đợi chị một ngày rồi, đợi chị ngủ dậy để đổi đầu.”
Lý Do Hỉ gãi đầu, một chút trí nhớ linh tinh trước khi say rượu thoáng qua, hình như nàng với Kê Vô Trần uống rượu đố quyền ở bờ biển, còn thua thảm, uống rất nhiều.
Cũng không biết quần áo trên người nàng được thay lúc nào, tự nàng không có một chút trí nhớ nào về nửa buổi sau, nhưng không hề thấy kỳ lạ.
Xem ra, đúng là xin lỗi có hiệu quả, không cần nhiều lời mà hắn đã biết trong lòng nàng muốn gì, khắc tượng gỗ suốt đêm.
Chẳng ngờ tên kia còn có bản tĩnh thế này, ẩn giấu rất sâu đấy nhé.
Lý Do Hỉ xoa mặt, hơi tỉnh ra một chút, vén chăn, xuống giường, “Đi thôi, đi chặt đầu.”
Chân nàng không vững, lảo đảo hai bước, Thập Dương vội đến đỡ nàng: “Trên người chị toàn mùi rượu thôi, chị uống rượu lúc nào đấy, tối qua có động tĩnh gì đâu.
Mọi người đợi chị cả ngày nay, chị thì hay rồi, ngủ y hệt người chết.”
Lý Do Hỉ khoát tay, chẳng có tâm trạng đấu võ mồm với cậu ta: “Không quan trọng, nhanh chuẩn bị đi, chặt xong tôi phải về ngủ cho ngon nữa.” [Ngát dịch và đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn]
Thập Dương chuẩn bị một băng ghế dài, một cái bàn vuông ở ngoài sân.
Cẩu Phú Quý ngồi trên băng ghế, gác đầu lên bàn, cố gắng vươn dài cổ ra.
Lý Do Hỉ lục túi giới tử hồi lâu mà chẳng tìm được vũ khí thuận tay, nàng gọi Thập Dương: “Hay là tủi thân cậu một chút?”
Thập Dương lắc đầu điên cuồng, “Không, không không, chị tùy tiện tìm một con dao phay đến đây là được.”
Lý Do Hỉ từng chặt gà, chặt ngỗng, duy chỉ chưa từng chặt người.
Cứ cho là biết chặt rụng đầu ra thì cậu ta sẽ không chết, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể vượt qua rào cản này.
Cẩu Phú Quý thì lại rất hưng phấn, quay đầu nhìn nàng, cái lưỡi dài vắt ra ngoài, không ngừng hít thở.
Lý Do Hỉ đi lên trước, vỗ cái mặt chó của cậu ta, bẻ cổ áo xuống, lộ ra cái cổ dài, chạm phải cần cổ đầy hơi ấm của cậu ta.
Nàng im lặng một lúc lâu, bỗng ôm đầu, ngồi sụp xuống, “Xin lỗi, thật sự là tôi không thể…..
Tôi còn chưa dũng cảm đến mức độ này đâu!”
Đôi mắt Cẩu Phú Quý lấp lánh, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, không biết tại sao nàng lại thấy khổ não.
Thập Dương nói: “Hay là chị uống tiếp đi?”
Lý Do Hỉ thở dài một hơi: “Có lý.” Nàng mò vào túi giới tử theo bản năng, quả nhiên mò được một vò rượu, mở nắp ra.
Rượu sữa thơm ngọt không cay họng, Lý Do Hỉ uống liên tục mấy ngụm lớn.
Hai khắc sau, Lý Do Hỉ lảo đà lảo đảo đứng dậy, nấc một cái, “Ngoài ta ra thì còn ai!”
Lý trí vẫn còn, nàng tưởng tượng thử cảnh hạ từng nhát, từng nhát dao phay không sắc lắm xuống cổ Cẩu Phú Quý, chặt thế nào cũng chặt không đứt, máu bắn khắp người… cả người nàng đều cảm thấy không khỏe.
“Á á á…..
Tôi không làm được thật, Thập Dương, cậu giúp tôi đi, nể tình tôi nuôi cậu lâu thế rồi.”
Thập Dương rúc vào trong góc, cả người đều hận không thể trốn được vào bên trong cái giỏ trúc mà Diêu Diêu thường đeo bên hông.
Cẩu Phú Quý không ngừng ăng ẳng, dùng tiếng biểu hiện nội tâm hưng phấn, kích động của cậu ta.
Lý Do Hỉ cũng tận tình khuyên bảo.
Khoảng sau một chén trà, cuối cùng Thập Dương cũng không tình không nguyện mà biến thành kiếm, rơi xuống mặt đất “loảng xoảng” một tiếng.
Lý Do Hỉ nhặt kiếm lên, hít thật sâu một hơi, nhắm mắt, hung hăng chém đầu Cẩu Phú Quý.
“Á-----” Diêu Diêu đang trốn ở trong phòng nhìn trộm hét lên đầu tiên.
Lý Do Hỉ mở to mắt, chỉ thấy cái đầu chó của Cẩu Phú Quý bị chém đứt một nửa, vẫn còn nửa từ chỗ cuống họng!
Mặt cắt vô cùng sắc ngọt chỉnh tề, đến cả một giọt máu cũng không chảy ra.
Vốn nên là một hình ảnh máu me hết sức tàn khốc, bỗng biến thành quái lạ hẳn lên.
Cẩu Phú Quý cũng chẳng thấy đau tí nào, cổ họng gầm gừ thúc giục nàng.
“Xin lỗi, xin lỗi! Lần này nhất định tôi sẽ làm xong!” Lý Do Hỉ vội cúi đầu xin lỗi.
Dường như màn chặt đầu này cũng không hề máu me đáng sợ như nàng tưởng tượng, nàng ổn định tinh thần, nhanh chóng chém đứt nửa còn lại.
Diêu Diêu hít một hơi lạnh, thấy một cái thân người không đầu khẩn cấp bò dậy khỏi ghế, xông cửa mà vào, ôm cái đầu gỗ lên rồi đặt trên cổ…..
Cô bé chỉ là một người phàm, có nhìn thấy cảnh tượng thế này ở đâu bao giờ đâu, người bị chặt đầu thế mà lại không chết, còn có thể chạy, có thể nhảy.
Hai mắt cô bé trợn ngược, chân nhũn, ngã thẳng ra đất.
Chuyện sau đấy thì Lý Do Hỉ không muốn quan tâm cho lắm.
Hơi rượu đã xông lên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, nghiêng nghiêng ngả ngả về phòng, lên giường nằm.
Nàng trợn mắt nhìn nóc nhà, bất giác lại vào thức hải.
ơ
Kê Vô Trần đang ngồi xếp bằng trước nấm mồ như cũ, một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay khác giấu trong áo, nhận thấy được nàng đang đến, tấm lưng hắn bỗng trở nên cứng ngắc, bàn tay trong tay áo càng nắm chặt hơn, không dám nhúc nhích chút nào.
Lý Do Hỉ đi một bước lảo đảo ba bước đến trước mặt hắn, nàng vẫn cố gắng gượng, hỏi: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi chẳng nhớ đoạn sau một chút nào cả.
Sau khi tôi uống say có làm ra việc gì mất mặt không?”
Kê Vô Trần mở hai mắt, liếc nhìn nàng, bất giác dùng ngón cái xoa cánh môi, “Nàng hy vọng chuyện gì xảy ra?”
Hai tay chống cằm, nàng híp mắt nằm trên thảm cỏ: “Đương nhiên là cái gì cũng không xảy ra cả.” Nếu không thì quá xấu hổ.
Nếu là nàng muốn thì đương nhiên sẽ để nàng được như nguyện.
Hắn nói: “Không có, nàng say rồi liền ngủ mất.”
Sau một lúc lâu không thấy trả lời, hắn quay đầu nhìn nàng.
Nàng nằm cong người bên cạnh hắn, lôi một góc áo của hắn ra gối đầu, hơi thở đều đều, vẻ mặt thanh thản, đã ngủ mất rồi.
Hắn chậm rãi thở phào, giơ bàn tay trong tay áo ra, lòng bàn tay đang nắm một miếng vải mỏng có thể nhìn thấu với kiểu dáng khác biệt.
Hắn đưa lên chóp mũi ngửi, vẫn còn hương thơm của nàng.
Hắn nhấc tay nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc nghịch ngợm trên trán nàng, hơi mừng thầm lại không muốn người ta biết.
Đầu ngón tay vuốt ve hai má mịn màng, cái mũi khéo léo, đôi môi mềm mại của nàng, không kiềm nổi mà lại nhớ đến hương vị ngọt ngào đêm qua.
Sau khi được nếm một lần lại muốn đòi lấy không ngừng.
Muốn cắn đôi môi phấn nộn kia, muốn tùy tiện dây dưa rồi nuốt chửng từng chút một, mà lại e sợ quấy nhiễu làm nàng tỉnh mộng.
Không biết là qua bao lâu, thấy môi nàng đã bị ngón tay vuốt ve đỏ lên màu máu, càng kiều diễm mê người hơn, mới cứng rắn nhẫn nhịn thu tay lại.
Non mềm như thế, sao mà chịu được.
Chỉ sợ nàng thật sự đã quên mất từng tiếng cười, từng câu nói quyến rũ đâm thẳng vào lòng người dưới ánh trăng, bên bờ biển, đôi bàn tay mò mẫm không hề ngoan ngoãn, và đôi mắt lấp lánh chứa chan tình cảm.
Hàng ngày, nàng luôn nói chuyện oang oang, tính cách cũng không tốt, hơi một tí là tức giận.
Lúc ngủ thì lại rất yên tĩnh, rất ngoan, khoảnh khắc tĩnh lặng quý giá vô cùng.
Thật tốt, chỉ có hắn được ngắm dáng vẻ ngoan ngoãn hợp lòng người này.
Cũng chỉ có hắn mới được nếm thử hương vị của đôi môi này thôi.
Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng bị đói tỉnh.
Biết nàng thích ăn thịt, Diêu Diêu chuẩn bị riêng cho nàng cháo hải sản cùng một đĩa cá nhỏ chiên giòn.
Ngày tháng cơm đến há miệng, áo đến giơ tay thế này thật là ngắn ngủi lại đáng quý.
Lý Do Hỉ chưa từng được chăm sóc chu đáo như vậy, cảm động đến mức suýt thì rơi nước mắt.
Bây giờ Cẩu Phú Quý trở nên yên tĩnh hơn nhiều, bởi vì không còn sủa, Lý Viên Viên cũng không đánh nhau với cậu ta nữa.
Cái đầu gỗ của cậu ta vẫn chưa nói chuyện lưu loát được, giọng rất khàn như một con vịt kêu cạc cạc.
Ăn cơm cũng không thuận tiện cho lắm, dễ bị chảy nước canh xuống cằm.
Diêu Diêu chuẩn bị riêng cho cậu ta một cái yếm trước ngực, đỡ bị bẩn quần áo.
Sau cậu ta lại chê phiền, dứt khoát bỏ đầu xuống, đặt sang một bên, đổ thẳng cơm nước vào cổ…..”
Lý Do Hỉ nhớ đến lời mà mẹ nàng dọa nàng lúc còn bé -- Không ăn cơm thì cắt cổ con nhét vào.
Thế mà trên đời này lại có chuyện như vậy thật!
Một đám người nhìn đến trợn mắt há mồm, đến cả Lý Viên Viên cũng trợn tròn đôi mắt hổ, bị dọa sợ không nhẹ.
Lý Do Hỉ nghiên cứu cẩn thận cấu tạo của Cẩu Phú Quý, phát hiện cơ thể cậu ta giống như một bọc da, phía dưới da không hề thấy mạch máu.
Trên cổ là một cái động đen xì xì, không nhìn rõ cái gì cả.
Người kỳ lạ như thế lại cũng cần ăn cơm, không biết đồ ăn vào rơi đi chỗ nào nữa.
Theo lời Cẩu Phú Quý nói, tộc nhân bọn họ sinh ra đã có đầu chó rồi.
Xem ra Cẩu Đầu quốc thật không bình phàm.
Đương nhiên, trên cổ người bình thường sao có thể mọc ra một cái đầu chó một cách tùy tiện như thế được.
Nhưng mà cơ thể cậu ta thích ứng cái đầu gỗ này cũng rất tốt, mà cũng rất tiện lợi, chỉ cần không vận động kịch liệt thì sẽ không dễ rơi.
Cẩu Phú Quý vô cùng hài lòng về cái đầu gỗ, nhiệt tình mời họ ra đảo ở ngoài biển, hy vọng Lý Do Hỉ cũng đổi hai cái đầu người cho phụ vương và mẫu hậu của cậu ta, còn đảm bảo sẽ tạ ơn nặng trĩu tiền vàng.
Lý Do Hỉ đang chờ đợi chính là những lời này của Cẩu Phú Quý, sau một ngày dọn dẹp, chỉnh sửa hành lý, họ mua một chiếc thuyền đánh cá, giương buồm xuất phát về phía biển lớn xanh thẳm, bao la vô ngần..