Giáo Sư Gián Điệp

Chương 20: Abraham Van Helsing (1)



Giáo sư Selina cười rạng rỡ gật đầu trước câu hỏi của Rudger.

"Đúng vậy. Tin đồn đã lan rộng trong học sinh rồi. Người sói chỉ tồn tại trong truyền thuyết đô thị đấy. Anh có thấy thú vị không?"

"......"

"Cô không cần phải quan tâm đến mấy tin đồn của bọn trẻ như vậy đâu."

Selina cười bẽn lẽn nói rằng trí tưởng tượng của học sinh thật đáng yêu, nhưng Rudger không khỏi thở dài.

Tin đồn đầu tiên đến từ những học sinh đã đi chơi ở thành phố Leathervelk gần đó vào ngày hôm trước. Vào lúc hoàng hôn, nhân chứng đầu tiên nhìn thấy một bóng đen lướt qua nóc một tòa nhà qua màn sương đêm buông xuống.

Rudger lắc đầu.

"Tin đồn đó quá mức phiến diện."

"Đúng vậy. Tuy nhiên, có một chút lạ khi có người nói đã nhìn thấy người sói ở bên ngoài thành phố và cả trong Theon."

"Ở Theon?"

"Có phải bọn trẻ trong thành phố đã truyền miệng nhau nên học sinh trong trường nhìn thấy thứ gì đó và nghĩ rằng đó là người sói không?"

"Theon rất rộng và vì nó là nơi phổ biến mọi loại phép thuật nên người ta nói rằng có những hiện tượng kỳ lạ xảy ra do sức mạnh phép thuật. Thực sự có câu chuyện ma thứ bảy phải không?"

"Câu chuyện ma thứ bảy?"

"Hả? Anh không biết sao?"

"Cô Selina có vẻ biết rất rõ về những câu chuyện ma."

"Vâng?!"

Đây chỉ là những lời khen ngợi, nhưng vì lý do nào đó, Selina đã phản ứng hơi thái quá. Đôi mắt cô ấy mở to và đôi má ửng hồng. Tóc cô ấy dựng đứng lên như thể nó đã phồng lên một chút.

Khi Rudger đang thắc mắc tại sao đối phương lại phản ứng như vậy, Selina vội vàng bào chữa.

"Tôi chỉ đang nghĩ về những chủ đề nào sẽ tốt để có thể nói chuyện cùng học sinh."

"Được rồi, cô hãy bình tĩnh lại."

Nhìn cánh tay Selina đung đưa qua lại, Rudger có cảm giác cô ấy có thể va vào đĩa và làm đổ thức ăn.

"...!!!"

Khi Rudger nghĩ rằng bữa ăn của bọn họ sẽ khó có thể tiếp tục, giáo sư Merylda đột nhiên lên tiếng chen vào.

"Nghĩ lại thì, giáo sư Rudger, tôi nghe nói rằng anh đã gây ấn tượng mạnh với học sinh trong buổi học đầu tiên đúng không?"

"Ý cô là gì?"

"Tôi nghe nói rằng anh đã thể hiện một phép thuật đột phá giúp tăng tốc độ niệm phép. Nó gọi là gì ý nhỉ?"

"Là [Mã nguồn]!"

Selina cũng quên mất xấu hổ, mắt sáng lên và hét chói tai. Do tiếng hét lớn của cô ấy, phòng ăn của giáo sư bỗng im bặt. Selina bỗng nhận ra sai lầm của mình và cúi đầu thấp xuống.

Rudger thở dài một hơi rồi gật đầu.

Khi hắn gật đầu đồng ý, ngay lập tức hắn nhận được rất nhiều con mắt đổ dồn từ mọi hướng. Đó là ánh mắt của những giáo sư đang ngồi ăn ở bàn bên kia.

Khi Rudger đang thắc mắc tại sao thì Merylda lại gần và giải thích.



"Mọi người đều quan tâm đến phép thuật của anh đấy."

"Phép thuật của tôi?"

"Ồ. Anh không biết à? Tin đồn về phép thuật đó đã lan truyền hết cả trong Theon rồi."

"Vậy sao?"

Rudger cho một miếng thịt vào miệng và cố gắng tìm hiểu xem mọi thứ đang diễn ra như thế nào.

'Mọi người có hứng thú với nó sao?'

Ngay từ ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã mơ hồ đoán rằng mọi chuyện sẽ như thế này.

Từ quan điểm của người dân thế giới này, [Mã nguồn] mượn phương pháp lập trình máy tính của thế kỷ XIX sẽ thực sự là bước tiến mới lạ. Người ta hoàn toàn mong đợi rằng hiệu ứng cánh bướm sẽ lan đến các giáo sư khác.

"Tôi nghe nói rằng nó rút ngắn đáng kể tốc độ niệm chú. Có thật không vậy?"

"Đúng vậy. Chỉ thế thôi cũng đủ kiếm bộn tiền khi đăng ký bằng sáng chế cho Tòa Tháp rồi."

Selina cũng đáp lại.

Chà, ít nhất điều giáo sư Selina nói cũng không sai. [Mã nguồn] sẽ trở thành một luồng gió thay đổi trong xã hội phép thuật trì trệ hiện nay. Trên thực tế, nếu Rudger cung cấp loại phép thuật này cho Tòa Tháp có hệ thống bằng sáng chế phép thuật, hắn chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.

"Tôi không quan tâm lắm đến điều đó."

Rudger giả vờ không khiêm tốn, nhưng hơn ai hết hắn biết rằng tốt hơn hết là không nên đăng ký bằng sáng chế.

Đối với những người chưa biết nó là gì, việc cung cấp một phép thuật mới được phát triển cho Tòa Tháp sẽ là một điều tuyệt vời, nhưng thực tế thì hơi khác một chút. Chắc chắn có một hệ thống bằng sáng chế ma thuật trong Toà tháp Ma thuật.

Những pháp sư thiếu tiền muốn kiếm tiền bằng cách sử dụng hệ thống bằng sáng chế như vậy, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Sáng chế chỉ trở thành bằng sáng chế nếu nó được Tòa Tháp công nhận đúng cách.

Vấn đề là hầu hết phép thuật được nộp dưới dạng bằng sáng chế thường bị đủ loại lý do bị biển thủ trong Tháp Ma Thuật.

Các giáo sư mới khác có thể vẫn có nhận thức tích cực về Tòa Tháp, nhưng Rudger đã sớm có cách nhìn khác vì hắn đã từng trải nghiệm sự bẩn thỉu và xuống cấp của nơi đó.

Nếu một người không có người hỗ trợ hoặc là hậu thuẫn của một gia đình quý tộc, người đó sẽ b·ị c·ướp trắng thành quả. Hoặc, nếu một người không hài lòng với Tòa Tháp và không đăng ký bằng sáng chế, kẻ đó có thể bị kéo vào con ngõ bí mật và buộc phải từ bỏ phép thuật của mình.

Trên thực tế đã có một trường hợp như vậy.

Nói cách khác, hệ thống bằng sáng chế mà Tòa Tháp sử dụng chẳng qua là một thứ g·iả m·ạo không có danh tiếng. Vì lẽ đó Rudger mới chọn cách không đăng ký bằng sáng chế.

Một nơi tù đọng với những lão già tham lam tràn lan, Toà Tháp giống như khối bùn nhão.

Ở bất kỳ quốc gia nào, một nơi như vậy thật kinh tởm và việc cố tình hiển thị [Mã nguồn] trong Theon là một hành động có tính toán.

Ít nhất, tình trạng của Rudger Chelici bây giờ không tệ. Tuy là quý tộc thất thế nhưng hiện tại hắn đang làm giáo sư ở Theon nên xét về nhận thức cũng không tệ.

Đầu tiên, hắn phổ biến cho các học sinh và nói với chúng rằng [Mã nguồn] mang tính đột phá được phát minh bởi Rudger Chelici. Tin đồn giữa các học sinh lan truyền đến các giáo sư và từ các giáo sư, tin đồn sẽ lan ra bên ngoài Theon. Đó là cách nó sẽ lọt vào tai Tòa Tháp.

Đối với một người cúi đầu trước và đăng ký bằng sáng chế, đó là một sai lầm, tuy nhiên, khi phía bên kia tiếp cận Rudger vì họ lo lắng về sự xuất hiện của một phép thuật mới thì vị trí của hai bên sẽ bị đảo ngược.

Và địa vị của Rudger sẽ còn tăng cao hơn nữa. Hắn sẽ là một giáo sư tài năng của Theon chứ không phải là một giáo sư mới không có gì nổi bật.

Nếu Rudger Chelici có một lý lịch như thế này, người khác sẽ không thể dễ dàng đánh chủ ý đến hắn một cách dễ dàng. Sẽ phải mất một khoảng thời gian, nhưng điều đó không quá quan trọng, hắn có thể nhân cơ hội này củng cố địa vị của mình.

Nhưng vấn đề là các giáo sư khác. Giáo sư Selina và Merylda vẫn ổn vì tính cách của họ, nhưng những giáo sư khác thì có vẻ không dễ dàng chấp nhận sự thật một người như Rudger có thể sáng tạo ra một loại ma pháp đặc biệt như thế. Đặc biệt là ánh mắt của người tên Chris Benimore kia thực sự khiến Rudger không thoải mái.



"Rất xin lỗi......"

Rudger quay người lại và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tôi xin phép đi trước. Tôi sắp có tiết học tiếp theo."

"À vâng! Chúc anh mọi chuyện tốt đẹp!"

"Tạm biệt~."

Rudger khẽ gật đầu với hai nữ giáo sư rồi bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

* * *

Merylda nheo mắt nhìn Rudger khi anh ta rời đi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Rudger, cô đã nghĩ anh ta là một người đàn ông tuyệt vời.

'Thay vì tiết lộ nó với Tòa Tháp, anh ta đã giữ bí mật cho đến bây giờ và công khai nó trong tiết học đầu tiên.'

Theo quan điểm của Merylda, hành vi của Rudger không giống như một pháp sư. Anh ta quá lạnh lùng, thiếu sự đồng cảm nên khá ích kỷ, thiếu quan tâm đến người khác.

Trong thế giới phép thuật bây giờ, ngay cả một bậc thầy dạy ai đó cũng không tin học trò của mình. Cô cảm thấy tuyệt vọng vì bản thân cũng từng trải qua hoàn cảnh tương tự.

Nhưng còn Rudger thì sao?

Mặc dù sở hữu phép thuật tuyệt vời đó, nhưng anh ta lại không phô trương kỹ năng của mình ra xung quanh. Và điều bất ngờ hơn nữa là là anh ta lại dạy phép thuật đó cho các học sinh.

Anh chàng đó thậm chí không lo lắng về việc bị mất phép thuật của mình. Chỉ có hai lý do để làm điều này.

Một là phép thuật đó quá khó.

Hoặc anh ta xác định có mất cũng chẳng sao.

Kiểu người này hoàn toàn lạ lẫm đối với Merylda.

Càng suy nghĩ về điều đó, cô ấy càng cảm thấy người tên Rudger Chelici kia quá khiêm tốn. Merylda thở dài và quay sang bên cạnh, Selina, bạn cùng lớp và cũng là bạn thân của cô vẫn còn đang thẫn thờ nhìn theo bóng lưng giáo sư Rudger.

'Mình cũng khá ám ảnh với cảnh này.'

Sau khi lắc đầu tự nhủ bản thân không thể giúp được gì, Merylda lập tức cười tinh quái và gõ đầu ngón tay vào gáy Selina.

* * *

Thứ bảy sau lớp học lý thuyết.

Buổi trưa, khi mặt trời đang chói chang trên đỉnh đầu, Rudger đến Leathervelk, thành phố gần Theon. Hắn có một cuộc hẹn.

Cuộc hẹn là vào buổi tối, nhưng vẫn còn nhiều thời gian. Hắn chủ động ra ngoài sớm hơn để xem tình hình ở Leathervelk như thế nào.

Bản thân thành phố trông khá tuyệt. Leathervelk, một thành phố với kỹ thuật tiên tiến,diện tích khổng lồ với hơn năm trăm cây số sông ngòi chảy qua trung tâm.

Những dòng sông uốn lượn, vô số đường sắt trên mặt đất là mạch máu truyền sự sống cho thành phố và những người sống trong đó.

Leathervelk trở thành trung tâm của các loại hình thương mại, ma thuật và kỹ thuật, nổi tiếng là thành phố phát triển nhất vì nó liền kề với Học viện Theon.

Rudger đi bộ qua 'Center Pod' con phố chính của Leathervelk. Khác với những quận khác, người dân ở đây đều có vẻ lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi này.

Center Pod, nơi tượng trưng cho sự hồi sinh của Leathervelk. Đây là một khu dân cư phức hợp dành cho những người giàu có, những tán cây ven đường đều được chạm khắc công phu, những chiếc xe golem và hơi nước rong ruổi trên mọi nẻo đường.

Rudger ngồi trên sân thượng của một quán cà phê hẻo lánh chậm rãi thưởng thức cà phê. Ngay cả vào những ngày cuối tuần, mùi thơm phảng phất của hạt cà phê tràn ngập trong quán cà phê yên tĩnh và mùi cà phê hắn uống trộn lẫn gợi lên một tâm trạng kỳ lạ.

'Thật tuyệt.'



Đây quả là một nơi mà bất kỳ ai ghé qua lần đầu cũng muốn ở lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.

Rudger đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trả tiền cà phê và đi đến khu vực tiếp theo.

'Grand Chapel' là khu vực trung tâm thành phố được người dân Leathervelk lui tới nhiều nhất. Một nhà thờ lớn màu trắng theo phong cách Gothic Revival đứng sừng sững. Đó không chỉ là khu vực trung tâm thành phố mà còn có đủ thứ mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.

Những máy phát ra hơi nước trắng từ động cơ đốt ngoài làm bằng đồng thau và những người thợ máy làm việc trên những cỗ máy đó. Trẻ em chơi đồ chơi đồng hồ nhỏ. Mọi người trên đường chơi đàn phong cầm, cello và violin, những người dân nhảy múa trong điệu nhạc.

"......."

Trong khi Rudger chậm rãi lang thang quanh thành phố như thế, mặt trời dần dần lặn.

Đang. Đang. Đang.

Tháp đồng hồ khổng lồ sừng sững trong thành phố rung chuông thông báo đã sáu giờ chiều. Vì bây giờ là đầu mùa xuân, khi vẫn còn dấu vết của mùa đông, mặt trời lặn sớm và không khí chạm vào da nhanh chóng lạnh đi.

Rudger buộc chặt chiếc áo khoác đen đang mặc và tiến đến chỗ hẹn.

Từ trước đến nay, mọi người chỉ thấy được một Leathervelk có vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng nơi Rudger đến lần này thì ngược lại. Bóng đổ rõ ràng dưới ánh sáng mạnh. Đó là nơi được gọi là bộ mặt trần xấu xí của thành phố này.

Đẩy chiếc mũ rộng vành trên đầu sâu hơn nữa, Rudger đi xuyên qua màn sương bốc lên từ mặt nước sông Ramzier.

Ngay cả khi những đám mây lửa đỏ rực trôi dạt về phía tây và bầu trời xanh sẫm bao phủ toàn bộ thành phố Leathervelk, hắn đứng trước một con hẻm trong khu vực nhà máy nơi có sương mù dày đặc.

Không có ai ở đây cả. Những người lang thang cũng bỏ ăn xin và lui vào sâu trong ngõ hẻm, những đứa trẻ ho sặc sụa làm lụng kiếm sống đã về nhà.

Hắn là người duy nhất ở đây.

Ánh sáng đỏ tươi từ đèn đường v·a c·hạm với sương mù và phân tán bên trong làn hơi nước. Trong sự tĩnh lặng trống rỗng đó, Rudger dựa lưng vào những viên gạch nhòe nhoẹt, chờ đợi người cần gặp.

'Cậu ta đến muộn.'

Ngay khi Rudger đang mải suy nghĩ, hắn chợt nghe thấy một âm thanh từ phía sau con hẻm.

Gruwwwwww!

Đó là âm thanh mà dây thanh âm của con người không bao giờ có thể tạo ra được.

Rudger quay lưng lại với bức tường và nhìn vào sâu trong con hẻm. Một đôi mắt đỏ xuất hiện từ bên trong một khoảng không vô định, nơi sương mù xám và bóng tối đen trộn lẫn.

Rudger nhớ lại những lời giáo sư Selina nói ngày hôm trước trong phòng ăn, tin đồn rằng có học sinh đã nhìn thấy người sói.

Ngay lúc này, sinh vật trong bóng tối lao về phía trước trong tích tắc. Rudger nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt và ngay lập tức giơ nắm đấm của mình nện vào đầu nó.

"Ui!"

Tiếng hét thoáng chốc lan ra trong sương mù.

Rudger nhìn xuống người đang ngồi trước mặt mình.

"Tại sao cậu lại đến muộn, cậu đang cố chơi tôi đúng không?"

"Cũng lâu rồi mới gặp lại nhau, sao anh ra tay nặng thế?"

Nói xong, anh chàng vừa xuất hiện lấy tay xoa xoa cái đầu đau nhức của mình. Đây chính là người quen mà Rudger định gặp, có thể gọi là đồng bọn của hắn.

"Đã lâu không gặp, Hans."

"Đã lâu không gặp, anh trai."

Cậu ta hẳn là người sói trong câu chuyện lan truyền của các học sinh.