Chuyến đi hai ngày cuối tuần đã lên lịch từ trước phải kết thúc sớm vì cơ thể hai người không khỏe.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn xong, dưới sự kiên trì của Tôn Giai Ni, hai người đi tới bệnh viện địa phương.
Cũng may bác sĩ kiểm tra xong nói là bị thương ngoài da, thoa chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Trên đường trở về, bởi vì ‘làm việc’ triền miên nên bầu không khí tất nhiên là khác biệt.
Lúc chờ đèn đỏ, Lục Minh Thần cực kỳ tự nhiên cầm tay cô nhóc, vuốt ve chậm rãi giống như trấn an một con mèo nhỏ.
“Còn đau không?”
Anh nhìn hai chân cô khép lại một cái, hỏi một câu có ẩn ý.
“Dạ? À, không đau.”
Tôn Giai Ni hơi thẹn thùng, nhưng ngọt ngào vẫn nhiều hơn.
“Sau lưng anh còn đau không?”
Đáng tiếc cô chưa học bằng lái, anh đã bị thương rồi còn phải lái xe chăm sóc cô.
“Vẫn ổn.”
Tôn Giai Ni nghĩ tới vừa rồi bác sĩ dặn dò, lại nhắc nhở lần nữa: “Sau khi anh về nhà ăn uống thanh đạm một chút, nhớ là không được ăn đồ kích thích. Ban đêm tắm rửa cũng phải cẩn thận, đừng chạm vào nước. Còn có…”
“Ni Ni.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm lải nhải bị giọng nói dịu dàng của Lục Minh Thần ngắt lời.
“Hả?”
Bệnh nhân không nhìn ra một chút khó chịu nào, một bên chuyên tâm lái xe, một bên giống như vô ý nói: “Nếu không em chuyển tới chăm sóc anh hai ngày đi, chờ vết thương anh lành rồi em lại về ký túc xá.”
“?”
Cô gái nhỏ lập tức cứng họng, sững sờ không nói ra lời.
Lời nói ở lại chẳng phải là mang ý nghĩa sống chung sao?
Bọn họ mới hẹn hò hơn một tháng, có phải hơi nhanh không?
Nhưng mà lý do của thầy Lục lại làm cho cô không thể nào từ chối, dù sao đó cũng là vết thương do cô mà ra.
Xung đột trong lòng mấy lần, cuối cùng cô gái nhỏ từ trước đến nay luôn mềm lòng vẫn gật đầu, đỏ mặt đồng ý.
Bởi vì trên đường đã bàn xong, thế là sau khi hai người đến nội thành liền tới trường học trước.
Bên trong căn phòng lớn của Lục Minh Thần đầy đủ mọi thứ, Tôn Giai Ni cũng chỉ cần mang chút sách giáo khoa, quần áo thường mặc, sắp vào hè nên cô chọn một vài món mát mẻ, không lâu sau liền thu dọn xong.
Đi tới cái hẻm nhỏ ít người bên ngoài trường, Lục Minh Thần bước ra từ chỗ hẻo lánh xách hành lý cho cô, hỏi cô: “Chúng ta về trước nghỉ ngơi một lát, sau đó đi siêu thị một chuyến được không?”