Mộ Kiều Nhiên gọi hai câu, Tôn Giai Ni mới phục hồi tinh thần lại.
“A? Sao vậy?”
“Tớ vừa mới hỏi cậu buổi trưa ăn gì?”
“À, cậu quyết định đi, tớ thế nào cũng được.”
Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của bạn tốt, Mộ Kiều Nhiên không nhịn được nôn nóng đến mức giậm chân.
Cô còn nhớ sáng hôm ấy, lúc nhận được điện thoại của Ni Ni, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc.
Đó chính là Ni Ni.
Quen nhau nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Mộ Kiều Nghiên thấy bạn mình khóc.
Lúc ấy cô sợ tới mức chạy từ nhà tới trường, hỏi rồi mới biết, hóa ra bởi vì chia tay với chú Lục nhà cô ấy.
Nghĩ tới đây, Mộ Kiều Nghiên lại bắt đầu khuyên cô lần thứ n: “Nếu cậu không bỏ được thì đi tìm anh ấy đi.”
Nam nữ yêu đương thi thoảng náo loạn chia tay không phải rất bình thường sao.
Mặc dù cô và Tô ca ca cho tới giờ chưa từng phát sinh loại chuyện ấy.
Nhưng mà cũng bởi vì bọn họ đã biết nhau rất lâu rồi.
Hơn nữa lần trước anh muốn xuất ngoại, cô cũng có chút háo hức.
Tôn Giai Ni lắc đầu, buồn buồn nói: “Tớ không thể đi tìm anh ấy.”
Mặc dù cô sống một ngày như dài cả năm, nhưng vẫn nhịn xuống, dù sao ban đầu cũng là cô chủ động.
“Haizz…” Mộ Kiều Nhiên bị cô lây nhiễm, cũng bắt đầu bối rối, “Vậy rốt cuộc tại sao cậu phải chia tay với anh ấy hả? Cậu nói với tớ một chút đi, để tớ nghĩ cùng với cậu.”
Mấy ngày nay Tôn Giai Ni kìm nén đến khó chịu, vì vậy mở rộng cửa lòng: “Nghiên Nghiên, tớ cảm thấy tớ ở chung với anh ấy là hại anh ấy. Nếu có một ngày mọi người biết chuyện của bọn tớ sẽ cảm thấy anh ấy như thế nào? Hơn nữa…”
“Còn gì nữa?”
“Hơn nữa tớ không chắc rốt cuộc anh ấy có yêu tớ hay không. Có lúc tớ thấy anh ấy thích mình, nhưng đôi khi tớ lại cảm thấy anh ấy chỉ thích thân thể tớ.”
“Khụ khụ…”
Rốt cuộc đã làm “chuyện xấu” cùng với Tô ca ca, Mộ Kiều Nghiên mơ hồ hiểu ý tứ trong lời cô.
Cô đang muốn khuyên bạn thì điện thoại của Tôn Giai Ni đúng lúc vang lên.
Cô nghe máy, vừa nói đôi câu, sắc mặt đã đại biến.