"Năm đó Hô Lao đánh vỡ nội đan của ta ở đầm Ô Vũ, cũng thoát được một mạng ở nơi đó, lần này ta muốn gã phải chết ở đó."
Hắn nói rất bình thường nhưng vẫn thấm đẫm sự tàn nhẫn.
Mạnh Hoài Trạch nhìn đi nơi khác khi Ô Nhạc nhìn sang, chàng nhìn núi Xuyên Cơ ở phía xa. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, núi Xuyên Cơ màu xanh biếc như bị bao trùm bởi một tầng sương vàng nhạt, yên bình tĩnh mịch đến mức không chân thực.
"Sao thế?" – Ô Nhạc hỏi.
Mạnh Hoài Trạch lắc đầu.
Ô Nhạc không nghĩ gì nhiều, vươn vai một cái rồi vỗ vào gáy Mạnh Hoài Trạch một cái:
"Đi, vào thôi."
Hắn quay người đi vào trong trước, A Phi đi theo phía sau hắn, đi được một đoạn thì A Phi phát hiện ra Mạnh Hoài Trạch vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thế là thấy hơi kỳ lại bèn dừng lại đứng ở cửa chờ chàng.
Mạnh Hoài Trạch im lặng nhìn núi Xuyên Cơ một lúc, rồi lại quay đầu nhìn vào sân, đầu óc chàng thấy hơi rối loạn, sự ra đi của Tuyết Chiêu giống như một sự khởi đầu vậy, Ô Nhạc ở lại càng là một sự ngoài ý muốn, bây giờ nội đan hắn đã lấy về thì lại càng không có một chút lý do gì để nán lại cả, rời đi là chuyện tất nhiên mà thôi...
"Mạnh đại phu?" – A Phi ngờ vực hỏi.
Mạnh Hoài Trạch đáp một tiếng rồi mới cất bước đi vào trong, cử động của A Phi chậm lại, đợi Mạnh Hoài Trạch vào sân nhà rồi nó vẫn còn đang ở phía sau, Mạnh Hoài Trạch tay vịn lên cổng đợi A Phi vào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy chàng vẫn đang thẫn thờ, đến khi A Phi vào trong rồi mà thấy Mạnh Hoài Trạch lại đang đứng đó không nhúc nhích, duy trì trạng thái vịn cửa như vậy, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nó đợi một lúc mà Mạnh Hoài Trạch vẫn không động đậy gì mới khẽ gọi chàng:
"Mạnh đại phu?"
Mạnh Hoài Trạch vẫn đang chìm trong suy tư của mình, không nghe thấy.
A Phi gãi mặt bằng cánh mình, mím môi không biết phải làm sao, đang lúc nó băn khoăn thì Mạnh Hoài Trạch đã tự sực sỉnh trở lại, ánh mắt ngẩn ngơ đã linh lợi trở lại, chàng đóng cổng sân lại.
Ngày hôm nay Mạnh Hoài Trạch có hơi phân tâm, khi trời vừa rạng sáng chàng buồn ngủ vô cùng, sau khi chuyện Tuyết Chiêu rời đi cùng với những lời ấy của Ô Nhạc kéo đến, những cơn buồn ngủ ấy đã vơi sạch không còn tăm hơi.
Chàng không về phòng ngủ bù, sáng chàng lấy cuốc ra định đi giẫy cỏ cho đám thảo dược trong vườn, nhưng qua một hồi lâu mà chàng chỉ cuốc được một khoảng đất nhỏ dưới chân, thời gian làm việc luôn không thể dài bằng được thời gian đờ đẫn. Cuối cùng thì sau khi một cuốc chặt đứt đoạn luôn cây thảo dược chàng tận tăm chăm sóc thì chàng cũng đã bỏ cuộc.
Chàng vẫn đứng tại chỗ một lúc, khi quay người định vào phòng đọc sách, ánh mắt chàng lại chỉ dừng trên một chỗ của trang sách nửa ngày trời cũng không dịch đi chỗ nào khác. Chàng cũng không biết rốt cuộc mình đã đọc những gì, sau khi sự lơ đễnh đã xé nát đi trang giấy của quyển sách cổ ấy, Mạnh Hoài Trạch mới đóng sách lại, nhụt chí dựa người vào lưng ghế, hơi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Chàng không muốn làm gì cả, cái gì cũng không làm được, trong lòng mình nghĩ đến đều là Ô Nhạc.
Chiều, có người đứng bên ngoài cổng gọi chàng, Mạnh Hoài Trạch mở cổng ra, nhìn thấy Lý Chính ở trong thôn thì Mạnh Hoài Trạch mới nhớ đúng ra hôm nay mình phải đi khám cho Lý chính, bây giờ đã quá thời gian đã hẹn rồi nên Lý Chính mới đích thân tìm đến như vậy.
Hành y nhiều năm nay mà chàng chưa bao giờ để xảy ra sơ suất thế này, trước đây cho dù có mưa to hay gió lớn chàng cũng chưa bao giờ thất hẹn cả. Đây là lần đầu tiên, chàng hổ thẹn vô cùng, đỏ mặt xin lỗi Lý Chính.
"Không sao không sao Mạnh đại phu à. Vậy bây giờ Mạnh đại phu có việc không, đại phu xem có sang đó được không?" – Lý Chính là một người đàn ông chất phác, vội vàng xua tay hỏi lại Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Hôm nay trạng thái của chàng thật sự là quá kém, chỉ sợ rằng sẽ vì chuyện này mà để xảy ra chuyện, cứu người trở thành hại người.
Đến khi tiễn Lý Chính đi rồi thì Mạnh Hoài Trạch đóng cổng sân lai, đứng tại chỗ một lúc thật lâu rồi mới thở ra một hơi dài nặng nề.
Chàng ngẩng lên nhìn về phía Ô Nhạc đang ở trên nóc nhà.
Ánh nắng chiều vừa đủ sáng mà không gay gắt, gió nhẹ từng cơn kéo đến sự mát mẻ sảng khoái. Ô Nhạc đang ở trên mái nhà phơi nắng, tay để sau gáy, thờ ơ nhìn về phía núi xuyên cơ.
Ô Nhạc nhìn xuống phía Mạnh Hoài Trạch, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Không biết Mạnh Hoài Trạch đang ngẩn ngơ cái gì, chàng không nhúc nhích cũng không dời mắt đi, nhỉ ngẩng đầu cứ thế mà nhìn Ô Nhạc. Mãi đến khi Ô Nhạc trên mái nhà ngồi dậy thì Mạnh Hoài Trạch mới cúi đầu xuống.
Lòng chàng đang hỗn loạn cực kỳ, vừa cất bước thì bỗng có một bóng đen đáp xuống trước mặt, Mạnh Hoài Trạch giật mình. Chưa nhìn rõ nữa thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng, hai chân chàng rời khỏi mặt đất ngay chỉ trong chớp mắt.
Mạnh Hoài Trạch hoảng sợ vô cùng, gào lên một tiếng bám chặt lấy Ô Nhạc.
Trong lúc hoảng loạn chàng như nghe thấy được tiếng cười nhẹ của Ô Nhạc, nghe không được rõ lắm thì Ô Nhạc đã nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, buông cánh tay đang ôm chàng ra.
Chân Mạnh Hoài Trạch hơi mềm nhũn đứng không vững được, vừa nhìn xuống thì lập tức vướn miếng ngói dưới chân khiến chàng chao đảo. Suýt nữa thì vừa lên đây đã bị trượt ào ào lại xuống dưới, chàng được Ô Nhạc giữ lại rồi thuận thế ôm luôn vào lòng, nằm yên ổn trên mái nhà.
"Ngốc chết đi được." – Miệng thì chê cười nhưng lòng Ô Nhạc lại rất thỏa mãn.
Mạnh Hoài Trạch sợ vã cả mồ hôi, tim đập cực kỳ nhanh, chàng bám lấy cánh tay của Ô Nhạc, phía dưới không còn là mảnh ngói trơn trượt nữa mà là một cơ thể ấm áp săn chắc. Mạnh Hoài Trạch nằm trên người Ô Nhạc quay đầu lại nhìn xuống phía dưới, nỗi khủng hoảng khi lên cao đã mất hết hơn một nửa.
Chàng chống người ngồi dậy, vẫn còn hơi thở gấp, nhăn mày nói:
"Ngươi dẫn ta lên đây làm gì?"
"Có người ở dưới nhìn ta mãi, ta cứ tưởng người đó muốn lên đây chứ." – Ô Nhạc nói.
"Ta không muốn lên." – Mạnh Hoài Trạch đáp, lông mày vẫn nhíu chặt.
Chàng muốn chồm dậy khỏi người Ô Nhạc, vừa dậy được một nửa thì cánh tay Ô Nhạc bỗng dồn sức đè Mạnh Hoài Trạch trở về, hai cơ thể áp chặt vào nhau. Bàn tay của Ô Nhạc ấn mạnh gáy Mạnh Hoài Trạch xuống, hắn cười hi hi hôn lên môi chàng.
Trước đó Ô Nhạc nằm trên mái khá lâu rồi, toàn thân thấm đậm ánh dương, ngay cả quần áo cũng đang nóng hôi hổi. Mạnh Hoài Trạch được phủ lại bởi sự ấm áp hanh khô này, lúc tựa vào Ô Nhạc chàng có hơi say mê.
Ý nghĩ này còn chưa hình thành thì phía xa bỗng vang lại tiếng nói, Lý Chính vẫn chưa đi quá xa, trên đường gặp người quen liền vừa đi vừa nói chuyện. Mạnh Hoài Trạch giật mình tỉnh táo lại, hoảng hốt đẩy Ô Nhạc ra.
Mà Ô Nhạc chẳng quan tâm đến mấy cái này, ôm lấy chàng không chịu buông, Mạnh Hoài Trạch lo lắng đến độ giọng nói hơi run rẩy:
"Có... có người..."
Đúng là chàng rất sợ hãi, Ô Nhạc hơi bực bội "chậc" một tiếng nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh mái nhà là cây ngô đồng cao lớn, phiến lá xòe rộng um tùm, cành cây tầng tầng lớp lớp trải rộng trên mái nhà, gom lại nên bóng xanh dày đặc bên trên mái ngói.
Ô Nhạc cười ôm lấy Mạnh Hoài Trạch lăn vào trong những cành cây rậm rạp kia.
Cành cây lay đọng, tiếng ngói vang lên giòn giã, một chú mèo trốn bên trong bị họ dọa giật mình, "meo" một tiếng rồi phóng ra ngoài chạy theo mái nhà trốn mất.
Mạnh Hoài Trạch cũng bị chú mèo ấy làm giật mình, quay đầu sang định nhìn thì lại Ô Nhạc men theo thế dúi đầu vào hõm cổ chàng. Con sói này thường khi giày vò con người đến cực điểm là hay cọ sát vào nơi yếu ớt nhất.
Bây giờ Mạnh Hoài Trạch chẳng còn tâm trí nào để ý đến mèo nữa rồi.
Ô Nhạc làm Mạnh Hoài Trạch thấy hơi ngứa, chàng đỏ mặt muốn tránh đi, nhưng lại bị Ô Nhạc xoay mặt thẳng lại, thấp thoáng dưới tán lá sum suê, cụng vào trán chàng đầy thân mật.
Ánh mắt Ô Nhạc lúc này hơi sáng lên, nhìn Mạnh Hoài Trạch một cách tập trung, nụ cười hắn thoải mái xen lẫn một chút sự ngang ngược.
Gió thổi hiu hiu dưới ánh nắng chiều, những chiếc lá xung quanh lay động tạo ra tiếng kêu xào xạc, mà xuyên qua những kẽ hở của tán cây xanh um kia là có thể thấy được bầu trời xanh biếc. Cách đó không xa là một mảnh ruộng đồng xanh rộng lớn, trong thôn thỉnh thoảng có tiếng người huyên náo.
Mùi lá cây non bị đè dập nát lượn lờ bên mũi trộn lẫn với hơi thở của Ô Nhạc bao trùm lấy Mạnh Hoài Trạch, chàng nhìn Ô Nhạc đang ở trên người mình, không biết vì sao mà bỗng thấy mắt hơi nóng lên.
Mái ngói ở phía dưới có tiếng cọ sát trong trẻo, Mạnh Hoài Trạch ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
Mạnh Hoài Trạch bị hôn đến mức rịn mồ hôi trán, gió chiều thổi qua liền để lại một lớp mồ hôi mát lạnh.
Cuối cùng thì trong lúc hôn nhau chàng cũng đã hỏi ra câu đó.
"Ngươi đi rồi vẫn sẽ quay trở về chứ?"
Ô Nhạc hơi nhổm người dậy, nhíu mày nhìn chàng, như đang không hiểu mấy lời này của chàng là có ý gì.
Một lúc sau hắn nói thẳng:
"Ta đi đầm Ô Vũ giết con yêu hổ đó."
Mạnh Hoài Trạch gật đầu.
"Chứ đâu phải đi hiến mạng, sao lại không về?"
Hắn nói một cách hùng hổ, Mạnh Hoài Trạch nhìn hắn chăm chú, khi Ô Nhạc vừa cảm thấy hơi sai sai thì chàng chợt nhắm mắt lại, khẽ than nhẹ một hơi.
Đôi mắt Ô Nhạc nheo lại đầy nguy hiểm, hắn giơ tay lên ép mở đôi mắt đang nhắm lại của Mạnh Hoài Trạch:
"Sao? Ngươi không muốn ta quay về?"
Mí mắt Mạnh Hoài Trạch thốn lên vì bị hắn khều vào, chàng tránh đi bàn tay đang quấy phá của Ô Nhạc, cười nói:
"Sao thế được."
"Sao không được? Chẳng phải lúc trước người còn chê ta ăn nhiều đến mạt luôn hay sao?"
Mạnh Hoài Trạch xoa xoa mắt, hai mắt bị chàng vân vê tới đỏ ửng lên, thế nhưng giọng nói chàng vẫn rất nhẹ nhàng:
"Đó là vốn dĩ ta đã nghèo sẵn."
"Cũng đúng, ngay cả con gà cũng không mua nổi. Mấy ngày chưa cho ăn rồi đấy." – Ô Nhạc híp mắt lại thấp giọng nói.
Mạnh Hoài Trạch sợ mình đã đi quá xa, khiến tên yêu quái này lại vì chuyện mình mình nghèo mà đổi ý, vội vàng ngồi dậy nói:
"Không phải lúc nào ta cũng mua không nổi đâu, trước đây chỉ có một mình ta, cũng không cần để dành bao nhiêu tiền cả, sau này ta sẽ đi chữa bệnh nhiều hơn nữa cho người ta, một ngày một con gà cũng không có vấn đề gì đâu."
Chàng nói rất nghiêm túc, Ô Nhạc thấy chàng như vậy bèn thấy buồn cười, nhưng chỉ hơi nhếch miệng lên nói:
"Cũng không nhất thiết phải thế, hôm nay cho ăn một con là đủ rồi."
Mạnh Hoài Trạch lập tức bò dậy:
"Chúng ta xuống đi."
"Sao? Mới đó đã muốn đi mua gà rồi à?" – Ô Nhạc ngạc nhiên nói.
"Kiếm tiền!"
Mạnh Hoài Trạch tràn đầy hăng hái nói:
"Chắc là Lý Chính vẫn chưa đi xa đâu, ta xem thử có đuổi theo kịp không."