Hạc Giấy

Chương 38: Đại hội thể thao (5).



Cạch một tiếng, Ninh Đình Phúc ngước mắt nhìn về phía cửa phòng.

Là Hoàng Viết Lực, hắn đã trở về với một hộp cơm trên tay:" Em đợi có lâu không? "

Ninh Đình Phúc:" Không lâu."

Hoàng Viết Lực đặt hộp cơm lên bàn của mình sau đó đi đến giường, hắn ngồi xuống trước mặt cậu, ánh mắt hắn bị lấp đầy bởi sự lo lắng

"Em có tâm tư, có chuyện gì thế? Kể tôi nghe đi. "

Ninh Đình Phúc hơi giật mình, cậu thể hiện cảm xúc của mình rõ ràng thế à? Hay do cái tên này đôi mắt quá tinh tường.

Hoàng Viết Lực nở nụ cười:" Em đang nghĩ đến tôi chứ gì? "

Ninh Đình Phúc:...

Hoàng Viết Lực chồm người sán lại gần mặt anh:" Nghĩ cái gì thế? Nghĩ đến môi, mắt, miệng hay là.."

Ninh Đình Phúc vung tay bịt ngay cái mỏ đang chuẩn bị liến thoắng mấy chuyện mười tám cộng.

" Tôi đúng là đang nghĩ đến cậu đấy, nghĩ xem làm thế nào để đánh chết cậu mà không để lại dấu vết. "

Hoàng Viết Lực bị bịt miệng cười đến cong cả mắt lại, hắn há miệng liếm vào lòng bàn tay của cậu.

Ninh Đình Phúc giật mình buông tay thốt lên:" Tên biến thái này! "

Hoàng Viết Lực đối diện với cậu mà còn tí liêm sỉ nào thì tên hắn sẽ viết ngược lại. Hắn thuận thế đè cậu xuống giường, cái giường vốn đã không lớn của kí túc xá lập tức nhìn chật chội thêm vì bóng dáng của hai thiếu niên thân cao 1m8 chồng lên nhau.

" Cái tên điên này!"

Ninh Đình Phúc muốn ngồi dậy nhưng lại bị người trên thân dùng hai tay đè lại.

Hoàng Viết Lực cười nham nhở:" A Phúc này, em hết đường thoát rồi nhé. "

Nói rồi hắn chầm chậm ghé khuôn mặt của mình xuống, từ từ đưa đôi môi của mình về phía cậu.

Đầu óc Ninh Đình Phúc bỗng dưng chết máy ngay lúc này, đôi tay nắm chặt vì phản kháng cũng bất giác buông lỏng, cậu theo phản xạ nhắm mắt lại.



Thế nhưng cái hôn kia không giáng xuống.

Bên cổ cậu bỗng dưng nhột nhột, còn nghe thấy tiếng cười khẽ của tên nào đó, Ninh Đình Phúc còn chưa phản ứng lại được.

"A! "

Hoàng Viết Lực lật người cậu lại, đặt cậu nằm trong lòng mình. Hắn vươn tay ôm lấy cậu vào lòng hít hà hương thơm trên mái tóc của cậu.

"A Phúc à, tôi sẽ không hôn em đâu. Nếu em không đồng ý tôi sẽ không hôn em. "

Trái tim cậu nảy lên thình thịch mấy tiếng, cậu siết chặt tay mình.

" Không phải cậu luôn nói... " Sẽ hôn cậu sao?

Hoàng Viết Lực khẽ cười đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của người đang nằm trong lòng.

" Tôi đùa em thôi, nhìn thấy em nổi điên lên tâm trạng tôi tốt lắm. "

Ninh Đình Phúc cau mày ngước mắt đối diện với Hoàng Viết Lực:" Cậu bị điên à? Ai đời thấy người khác nổi điên mình lại vui? "

Nhìn mí mắt đuôi mày người trong lòng đều mang vẻ tức giận, ánh mắt cũng không phải vẻ suy tư như vừa rồi mà là một bộ ương bướng ngang ngược. Hoàng Viết Lực cảm thấy yên lòng hẳn.

"Náo loạn với tôi mới là dáng vẻ mà em nên có. "

" Tôi thích nhìn em tức giận đó, cực kì xinh đẹp. "

Ninh Đình Phúc gương mặt đều là ghét bỏ:" Dám nói hai chữ xinh đẹp nữa thì cái miệng cậu sẽ vĩnh viễn đóng lại đấy. "

Hoàng Viết Lực cười khúc khích:" Được rồi, ăn cơm đi. "

Hai người ra bàn của hắn ăn cơm, vừa ăn vừa chọc nhau mất một hồi lâu.

Ninh Đình Phúc ăn xong thì đứng dậy, Hoàng Viết Lực vội kéo lấy người:" Em đi đâu vậy? "

" Đây là kí túc của Alpha, tôi không ở đây đâu, Như Sỹ đã gọi tôi rồi. Trên giấy tờ tôi là Beta, cậu ấy là Omega, bọn tôi ở cùng nhau không có vấn đề gì."

Hoàng Viết Lực trợn mắt, trong lòng thầm ghi thù người nào đó không biết điều quản tốt vợ mình.

" Tôi đâu có làm gì em, sao em lại đi chứ? "



Hắn nắm lấy cổ tay cậu, anh mắt hắn đầy ủy khuất, trông như sắp khóc đến nơi vậy. Ninh Đình Phúc nhìn mà phiền lòng, cậu sợ nếu mình không quyết đoán thì...

" Cũng không phải sinh ly tử biệt, nhìn tôi như thế làm gì!? "

Ninh Đình Phúc lập tức chạy lấy người.

Hoàng Viết Lực trơ mắt nhìn người chạy mất trong lòng thầm chửi hai con người kia vạn lần. Hắn toan cầm điện thoại lên chửi nhau một trận thì cửa phòng bật mở.

Bùi Đăng Ngân với vẻ mặt không luyến tiếc nhân sinh đi vào, hai Alpha nghệt mặt nhìn nhau một hồi.

Bùi Đăng Ngân thở dài:" Lớp trưởng, tôi vốn đang cùng A Sỹ ân ân ái ái. Đột nhiên em ấy lại nhớ đến cậu bắt mất bạn học Ninh, sợ người ta xảy ra chuyện nên liền nhắn tin qua rồi đuổi tôi đi rồi. "

Hoàng Viết Lực cười lạnh lẽo:" Ý cậu là tôi phá hai người các cậu ân ái à? Là bảo bối của cậu kéo A Phúc đi mất, bây giờ cậu lại trách tôi à? "

Hai Alpha thở dài.

Buổi chiều hôm đó diễn ra vài nội dung ném tạ nam nữ, nhảy cao, kéo co.

Hoàng Viết Lực nhận ra cậu đang tránh mình, hắn canh me cũng không bắt được người.

Cuối buổi chiều đó cậu đã về mất, Hoàng Viết Lực tóm lấy Nguyễn Như Sỹ xách lại.

"Nguyễn Như Sỹ, cậu với A Phúc nói chuyện gì vậy?"

Nguyễn Như Sỹ nhìn hắn rồi nở nụ cười:" Không có gì cả, cậu nghĩ nhiều rồi á. "

Hoàng Viết Lực nheo mắt:" Thẳng thắn được khoan hồng. "

Nguyễn Như Sỹ cũng cợt nhả lắm:" Không nói đấy, nếu cậu đánh tôi thì Tiểu Ninh sẽ không nhìn mặt cậu nữa đâu."

Hoàng Viết Lực không có cách nào để lấy được thông tin từ Nguyễn Như Sỹ đành thả người đi.

Tối đó Hoàng Viết Lực nhắn tin cậu cũng không trả lời.

Ninh Đình Phúc nhìn điện thoại đang nhảy tin nhắn tanh tách thì sập điện thoại đi ngủ.

Cậu cảm thấy mình nên điều chỉnh tâm trạng một chút.