Hạc Giấy

Chương 39: Trốn tìm.



Cả ngày hôm sau Ninh Đình Phúc đều không tiếp xúc với Hoàng Viết Lực, mỗi khi nhìn thấy hắn là cậu sẽ đi đường vòng. Chỉ cần không chạm mặt hắn cậu có thể làm mọi cách, thậm chí sắp bay lên trời được rồi đấy. Vì tránh hắn mà cậu chân không chạm đất luôn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hội thao màu thu năm nay của cao trung Gia Khánh, Ninh Đình Phúc có nội dung thi chạy hôm nay vì thế cậu không thể tiếp tục trốn tìm với người kia.

Ninh Đình Phúc vừa mới xuất hiện ở sân trường đã bị một đôi bàn tay hữu lực nắm thật chặt lấy.

Cậu nhấc mắt, người đang nắm lấy tay cậu cả người đều tỏa ra hắc khí, trong mắt cảm xúc lẫn lộn. Có tức giận, có

Io lắng lẫn thấp thỏm và bất an.

" Cuối cùng cũng bắt được em rồi mèo con. "

Ninh Đình Phúc chầm chậm rút tay ra, ánh mắt đầy lạnh lùng:" Tránh xa tôi đi."

Sau đó cậu rời đi, đứng ngay bên cạnh Nguyễn Như Sỹ.

Hoàng Viết Lực kiềm hãm suy nghĩ muốn tiếp tục bắt lấy đôi tay kia, chuyện này lại tính sau đi.

"Em ấy làm sao vậy? "

Ninh Đình Phúc đứng sau lưng Nguyễn Như Sỹ, y hỏi:" Cậu đã nghĩ xong chưa? "

Cậu đáp:" Vẫn chưa, đang suy nghĩ. "

Nguyễn Như Sỹ thở dài nói nhỏ:" Tình yêu của Alpha với Beta không dễ dàng, cậu phải suy nghĩ thật kĩ đó. "

"Ừ, tôi biết rồi. "

Tuy Nguyễn Như Sỹ đang hiểu lầm, y không biết cậu là Omega. Thế nhưng cuộc trò chuyện đêm qua đã khiến cậu thức tỉnh một số thứ.

Ninh Đình Phúc cụp mắt.

"Mới chỉ một tháng mà thôi, nếu còn tiếp tục mình sẽ lún sâu mất. "

Cậu đã buông bỏ phòng bị trước một Alpha cậu mới quen biết một tháng, còn để cho người đó bắt thóp được mình. Từ lúc nào cậu biến thành dáng vẻ như hiện tại?

Hoàng Viết Lực là kẻ kế thừa danh gia vọng tộc, cậu không thể dễ dàng tin tưởng như thế mới đúng chứ?

Ninh Đình Phúc khẽ cắn răng, cậu không thể để mối quan hệ nguy hiểm này tiếp tục phát triển được nữa. Người thiệt sẽ chỉ là cậu mà thôi.

Cũng giống như Dạ Tiêu Hoa năm ấy vậy, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Thoắt cái đã tới buổi chiều, Ninh Đình Phúc chuẩn bị ở vạch xuất phát với tư thế lạnh lùng. Khuôn mặt đẹp nhu hoa không một cảm xúc.



Trọng tài đứng ở vạch xuất phát bắn một phát súng, những thí sinh trên đường chạy lập tức vút đi như tên bắn.

Trên khán đài mọi người sôi nổi cổ vũ cho người lớp mình tham gia.

Ban ba sao lại thua khí thế được cơ chứ?

Mạc Cẩm Tú hô lớn:" Ninh Đình Phúc vô địch! "

Chu Linh:" Tiểu Ninh tất thắng! "

Đặng Minh Nguyệt:" Ban ba tất thắng! Tiểu Ninh tất thắng!"

Diệp Hồng Ngân:" Tiểu Ninh cố lên!"

Viên Thu Huyền:" Ban ba tự hào về cậu! "

Nguyễn Như Sỹ:" Xông lên Tiểu Ninh!! "

Trên đường chạy Ninh Đình Phúc tuyệt nhiên quên hết mọi thứ, đôi tay của cậu chỉ nghe thấy tiếng gió thét và tiếng cổ vũ lúc xa lúc gần của mọi người. Máu nóng trong người cậu nối lên, tốc độ chạy cũng tăng lên không ít, trực tiếp cách xa người chạy thứ hai một khoảng cách khá lớn.

Hoàng Viết Lực không lên tiếng, hắn chỉ dán chặt ánh mắt của mình vào người nào đó đang liều mạng chạy trên đường đua mà thôi. Người ta đang giận hắn, ngộ nhỡ nghe thấy tiếng nói của hắn mà mất tập trung rồi ngã xuống thì hắn sẽ đau lòng lắm.

Hoàng Viết Lực toan đứng dậy, Bùi Đăng Ngân vội hỏi:" Cậu đi đâu đấy?"

Hoàng Viết Lực đút hai tay vào túi, mặt mày lạnh lùng có thừa:" Xuống dưới. "

Trương Mai Loan ngồi gần đấy nhắc nhở:" Lớp trưởng, sắp đến nội dung 3000m nam rồi đó, đón cậu ấy xong chuẩn bị nhé. "

" Biết rồi."

Hoàng Viết Lực sải bước nhanh chóng xuống khán đài, hắn đi tới vạch đích rồi đứng ở đó.

Toàn trường lại được một phen điêu đứng.

Tốc độ chạy của cậu là tối đa vì thế cho nên khi cậu là người đầu tiên tiến đến vạch đích và nhìn thấy Hoàng Viết

Lực cậu đã nhận mệnh rằng mình không thể dừng lại được.

Vượt qua băng rôn màu đỏ tượng trưng cho nhà vô địch, Ninh Đình Phúc theo đà chạy lao thẳng về phía trước. Dĩ nhiên là câu ngã thẳng vào lòng Hoàng Viết Lực.

Hoàng Viết Lực vững vàng đỡ được người rồi ôm vào lòng, nhiệt độ cơ thể cậu rất cao, nhịp thở lại hỗn loạn, hắn còn nghe rõ ra được nhịp tim đang gia tốc của cậu.



Ninh Đình Phúc cả người mất sức không có hơi sức tránh đi cái ôm này của Hoàng Viết Lực, cả nói hiện tại cậu cũng không cất được nửa câu.

Hoàng Viết Lực đau lòng không thôi, hắn một tay đỡ cậu một tay mở chai nước lọc trên tay rồi đưa đến miệng cho cậu:" Uống đi, chầm chậm thôi kẻo sặc. "

Ninh Đình Phúc rất khát nhưng cậu uống từng ngụm từng ngụm, cậu không muốn bị sặc.

Đến khi cậu cm thấy cơ thể hơi có tí sức sống thì chai nước đã hết nửa rồi. Còn nửa chai nước còn lại Hoàng Viết Lực một hơi uống hết sau đó đút vào túi. Hắn một tay ôm lấy eo cậu một tay quàng tay cậu qua vai mình.

" Tôi dìu em đi, mới chạy xong không được ngồi một chỗ. "

Ninh Đình Phúc tuy không muốn nhưng hiện tại thân thể cậu không động nổi nên đành mặc Hoàng Viết Lực dìu mình đi từng bước trên đường chạy.

Cảm thân bản thân đã lấy lại cảm giác, Ninh Đình Phúc lập tức rời khỏi người hắn. Không nói thêm câu gì mà từng bước chẩm chậm lên khán đài.

Hoàng Viết Lực nhìn theo hình bóng cậu mà siết chặt tay quay đi.

Ra đa của Viên Thu Huyền luôn nhạy hơn người khác, cô nàng nhanh chóng đánh hơi được sự không đúng trong mối quan hệ của hai người. Cô đã ngờ ngợ được nó từ hôm qua rồi, nhưng hôm qua hai người đó không tiếp xúc với lại cô còn chẳng gặp được cậu mấy.

" Hai người kia làm sao vậy? Vừa hôm kia còn thân mật lắm mà? "

Nội dung thi tiếp theo là chạy 3000m nam, Hoàng Viết Lực cả người đầy hắc khí đứng ở vạch chuẩn bị. Những người khác còn có ảo giác giống như hắn đang thả tin tức tố áp chế vậy. Thế nhưng thực chất hắn chả làm cái gì cả.

Ninh Đình Phúc quyết định không xem trận đấu này cho dù thâm tâm cậu rất muốn, cậu cầm chai nước trong tay rồi đưa cho Đặng Minh Nguyệt:" Đưa cái này cho Hoàng Viết Lực, nói là tôi cảm ơn cậu ta. "

Không chờ Đặng Minh Nguyệt hỏi lại cậu đã rời khỏi khán đài.

Đặng Minh Nguyệt nhìn chai nước trong tay lại nhìn bóng người đang dần đi khuất. Cô nghẹn một bụng lời, muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không nên hỏi.

" Cp mình ship giận nhau rồi. "

Ninh Đình Phúc muốn tránh mặt Hoàng Viết Lực vì thế nên cậu đi ra khu rừng sau trường học ngồi xuống một gốc cây cổ thụ và bắt đầu thẫn thờ. Chỗ này ít người qua lại, cả ngày hôm qua phần lớn thời gian để trốn người kia.

Không biết cậu đã ngồi ở đó trong bao lâu, khi cậu đang chuẩn bị đứng dậy thì một đôi chân dài xuất hiện ngay trước mắt cậu.

Cơ thể Ninh Đình Phúc khựng lại, cậu chầm chậm ngẩng đầu lên.

Hoàng Viết Lực cúi người xuống đối diện với tầm mắt của cậu.

Ninh Đình Phúc lập tức căng thẳng, hai tay cậu nắm chặt.

Ánh mắt người trước mặt xen lẫn lạnh lùng và lo lắng.

" Cuối cùng, cũng tìm thấy em rồi, mèo nhỏ thích chơi trốn tìm. "