Hạc Giấy

Chương 40: Trốn tránh.



Ninh Đình Phúc lập tức có ý định muốn trốn, thế nhưng cậu vừa mới đứng lên tính chạy thì đã bị người ta đè cả người vào thân cây đằng sau.

Hoàng Viết Lực rất chú ý, có thể khống chế cậu hoàn hảo nhưng lại không khiến cậu cảm thấy đau.

Ninh Đình Phúc có vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi tay của Hoàng Viết Lực, cậu tỏ ra bực tức, ánh mắt đầy cáu giận và lạnh lùng.

" Cậu có biết mình đang làm gi không Hoàng Viết Lực? "

Hoàng Viết Lực nhìn chăm chú người đang bị mình khóa chặt:" Tại sao lại trốn? "

Ninh Đình Phúc quay đi lạnh lùng đáp:" Không muốn nhìn thấy người không muốn nhìn. "

Hoàng Viết Lực bực bội từ tim trở ra, hắn không tự chủ được siết chặt bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu, nhận ra cậu nhíu mày thì lại lập tức buông lỏng.

" Tôi đã làm gì sai khiến em giận à?"

Hoàng Viết Lực hỏi ra câu này rất thành khẩn, chỉ cần cậu nói cho hắn biết hắn làm sai chuyện gì nhất định hắn sẽ sửa, sửa đến khi nào cậu hài lòng thì thôi.

Trong lòng Ninh Đình Phúc cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhưng cậu tự dặn lòng mình không được do dự, nếu như do dự thì cuối cùng người mất trắng chính là cậu chứ không phải ai khác. @

Ánh mắt Ninh Đình Phúc rút đi vẻ hoảng loạn còn sót lại chút ít, bên trong chỉ có lạnh lẽo và quyết tuyệt:" Toàn bộ những hành động của cậu trong thời gian qua đều sai. Đừng phí tâm tư vào tôi, chúng ta không có kết quả

dau. "

Hoàng Viết Lực nghe xong ánh mắt dường như trở nên sắc bén hơn nhưng ngữ điệu thì vẫn mềm mỏng như bình thường hắn nói chuyện với cậu:" A Phúc, tôi không thử, em không thử, chúng ta không thử thì làm sao biết kết quả được chứ? "



Ninh Đình Phúc:" Nhưng tôi không muốn thử, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường. Hoàng Viết Lực, thái tử Hoàng Gia, cuộc sống ấy anh cho tôi được sao? "

Nhớ đến mẹ mình cậu không khỏi cắn răng tức giận, đối mặt với người trước mặt này nỗi uất ức và tủi thân của cậu dường như được phóng đại một cách vô hạn. Cậu không muốn bản thân mình cũng cho đi mọi thứ nhưng nhận lại chỉ là quả đắng. Mẹ cậu đã chịu quá nhiều khổ đau chốn xa hoa đài các đó, nếu như bà ấy không gả cho

Ninh Dụ Phong thì chẳng phải kết quả sẽ khác hay sao?

Hoàng Viết Lực hít sâu một hơi rồi nói:" A Phúc, tôi biết em..." Hắn thở dài rồi nói tiếp, " Được rồi A Phúc, nếu như em không muốn thử với tôi thì cũng không sao. Tôi không ép em làm bất cứ thứ gì cả, chỉ cần em không trốn tôi, chúng ta làm bạn, được không? "

Ninh Đình Phúc cười nhạt nhẽo:" Không, chúng ta sẽ là người dưng, không quen biết. "

Bạn bè cũng không được, nếu như vẫn còn liên quan đến người này thì cậu sẽ chẳng thể nào hoàn toàn dứt ra được mối quan hệ này. Tuy trong tim cậu khi nói ra câu vừa rồi rõ ràng đã xẹt qua cảm giác đau nhói nào đó nhưng ý cậu đã quyết, đây là cách tốt nhất dành cho hai người.

Hoàng Viết Lực thật sự hơi hoảng khi nghe những lời này, hắn vội vàng buông tay cậu ra sợ cậu bị nắm đau.

"A Phúc, tôi sẽ không làm hại em, em biết điều ấy cơ mà. Tôi tuyệt đối không ép em, chỉ cần em muốn tôi sẽ chủ động đứng qua một bên, em đừng trốn tránh tôi, được không? "

Trái tim Ninh Đình Phúc đau nhói, nghe thấy ngữ điệu gần như đang cầu xin của Alpha bình thường cao ngạo không coi ai ra gì không hiểu sao khóe mắt cậu đã cay cay.

Dằn xuống mọi cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng như thủy triều, cậu nắm chặt tay lại, mối quan hệ này nên chấm dứt trước kia có bất cứ cái gì phát sinh.

" Hoàng Viết Lực, từ nay chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Nếu những lời ban nãy cậu nói là thật thì từ bây giờ hãy coi như không quen biết tôi đi. "

Nói xong cậu lập tức đẩy hắn ra rồi chạy mất.

Nhìn bóng dáng đang chạy đi của cậu Hoàng Viết Lực không khỏi cảm thấy đau lòng lẫn bất lực. Trái tim hắn đau đớn dần lên men bên trong, cứ đau đáu ở đó dày xéo trái tim vốn đã không còn được lành lặn của hắn. Khiến hắn cảm thấy mình như sắp ngạt chết tới nơi rồi, lồng ngực trở nên nghẹn khuất, đau không tả được.

Hoàng Viết Lực giải phóng toàn bộ cảm xúc của mình vào thân cây mà mình đã đè cậu lên. Từng cú từng cú đấm vào thân cây lại thêm một phần lực nữa. Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thì mu bàn tay đã máu thịt lẫn lộn, trên thân cây vỏ bên ngoài cũng bị tróc đi, lộ ra thịt cây bên trong đã nhuốm máu đỏ của hăn.



Hoàng Viết Lực buông thõng tay, đau đớn da thịt chẳng thể bì nổi nỗi đau trong lòng nên hắn chẳng có tí cảm giác nào cả.

Thu hết cảm xúc vào trong, bộ dáng cao ngạo lạnh lùng đã quay trở lại, hắn siết chặt tay lại.

"A Phúc, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, đời này tôi nhất định phải có được em. Đợi tôi thêm một chút nữa thôi."

Thế rồi sau khi đại hội thể thao kết thúc ban ba đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng còn hơn tất cả những canh tượng kinh hoàng từ trước đến nay từng xảy ra.

Ở cuối lớp có hai luồng khí lạnh cứ đấu qua đấu lại, hai người nước sống không phạm nước giếng nên những người xung quanh biến thành nạn nhân phải chịu đựng hàn khí lẫn hắc khí của hai người này.

Những người xung quanh muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng vẫn không có ai dám mở miệng ra hỏi gì.

Ban đầu mọi người nghĩ hai người này đang giận nhau, chẳng mấy chốc là sẽ làm lành.

Không ai ngờ được thế mà tình trạng này lại kéo dài đến tận 2 tháng, đến tận học kì hai, sắp hết năm hai đến nơi mà hai con người này vẫn chưa chịu làm lành.

Mỗi người làm một việc, Ninh Đình Phúc vẫn học hành chăm chỉ thành tích tăng cao là chuyện bình thường.

Ngược lại Hoàng Viết Lực có đôi khi lại không đến lớp một thời gian khá dài như trước kia, không hiểu hắn đi đâu và làm gì.

Ban ba ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.

Hai con người này đang trốn tránh nhau đấy à?

Cho người ta được sống đi chứ!