20 - TỜ DI CHÚC THỨ HAI
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai sáng ấm qua cửa sổ lọt vào nhảy múa trong phòng, Ái Lan mới thức giấc. Đưa mắt nhìn đồng hồ hình con cú để trên bàn đêm, em giật mình khi thấy kim ngắn đã chỉ gần mười giờ.
- Hừ ! Đã định dậy sớm, mà giờ này mới mở được mắt ! Chết chưa ! Ngày hôm nay nhiều việc lắm đây ! Còn muốn nằm thêm nữa sao được !
Đưa nhanh tay lùa vào áo gối, em lôi quyển sổ xanh của cụ Doanh ra và đưa mắt ngắm nhìn thích thú. Hai ngón trỏ và cái mân mê ngoài bìa mịn mãi không thôi :
- Hà ! Hà ! Gia đình Phàm khi bị một cú bất ngờ này thì phải biết... là đau !
Nhẩy khỏi giường, em vội vả rửa mặt đánh răng, mặc quần áo. Bước vào phòng ăn : ghế ngồi của luật sư Minh bỏ trống, ba em đã lái xe tới văn phòng làm việc theo thường lệ rồi, để khỏi trễ hẹn với các thân chủ.
Vẻ mặt Ái Lan buồn thiu :
- Trời ơi ! Chỉ sợ ba lại quên là ngày hôm nay hai cha con phải xuống Ngân hàng Di Linh.
Ngay lúc đó, chị Năm Dậu bước vào, hai tay bưng cái khay nhỏ trên bầy một ổ bánh mì kẹp trứng chiên và một ly cà phê sữa khói bốc nghi ngút :
- Cô à ! Ông dặn tôi là khi nào cô thức giấc, ăn uống xong xuôi thì ra gặp ông tại văn phòng. Và ông bảo nhắc cô nhớ đem theo cuốn sổ con bìa xanh gì đó !
Ái Lan ngây người :
- Cuốn sổ con nào ?... À, phải ! Thôi được rồi ! Đi ăn đi chị Năm ! Em hiểu rồi !... Em ăn lẹ lắm ! Chút xíu là rồi à !
Mười phút sau, Ái Lan đã chễm chệ trên vespa, chạy thẳng ra phố. Thiệt may, khi bước chân vào văn phòng của cha, em thấy luật sư Minh có mỗi một mình đang cặm cụi làm việc.
- Con lỡ dậy trễ quá ! Chẳng ai đánh thức con hết, ba ơi ! Chắc ba phải chờ đợi lâu lắm hả ba ?
- Không lâu gì đâu con ! Chính ba đã dặn chị Năm để yên cho con ngủ cho ngon đấy mà. Ba biết rằng con cần phải ngủ nhiều cho lại sức sau một ngày vất vả khó nhọc như hôm qua. Vả lại, cha con mình cũng không thể làm gì được nếu không có được tờ ủy thác mở tủ sắt do ông Chánh án ký cho phép.
- Thế sao ba không tới xin ông Chánh án đi ?
- Rồi ! Ba đã ghé vào Tòa án trước khi tới văn phòng kia mà, và ba trình bày cho ông biết rõ ràng mọi việc. Nghe xong ông Chánh án đã ra lịnh cho viên Lục Sự viết rồi đánh máy ngay tờ ủy thác. Chính tay ông đóng dấu lấy, và hạ bút ký tên. Hiện giờ thì tờ giấy đó nằm đây...
Vừa nói, luật sư vừa vỗ vỗ vào túi trên cái áo "vét tông" ông mặc trên người.
Ái Lan :
- Còn con, con cũng đem theo cả cuốn sổ của cụ Doanh đây ba ! Ba cần đến nó không ?
- Được, con đưa ba ! Đáng lẽ phải đưa trình ông Chánh án để chứng minh thật câu chuyện ba thuật trình ông kia đấy. Nhưng thôi, bây giờ thì không cần nữa. Đưa ba cất vào két sắt cho yên trí hơn.
Ái Lan đưa cuốn sổ con cho cha :
- Bao giờ xuống Di Linh hả ba ?
- Ngay bây giờ, nếu con rảnh...
Em vui mừng không để luật sư Minh phải nhắc đến lần thứ hai, nhanh bước tiến ra phía cửa, trong khi ông Minh quay vào dặn dò cô thư ký mấy công việc cần làm gấp.
Luật sư Minh bước ra cửa dịu dàng bảo con :
- Đi xe của ba ! Ba muốn cho con rảnh tay một bữa.
Mấy phút sau, chiếc xe hơi 4 chỗ ngồi sơn đen bóng loáng đã phóng nhanh, nhằm hướng Di Linh.
Lâu lắm Ái Lan mới lên tiếng :
- Lần này mà không tìm ra được tờ chúc thư mới của cụ Doanh là thôi, con cũng chịu thua luôn đó, ba à !
Luật sư Minh liếc nhanh mắt ngó con. Làn da trắng hồng rám nắng, đôi mắt sáng long lanh của Ái Lan chứng tỏ sự nóng lòng của em mỗi lúc mỗi tăng khi câu chuyện gia tài của cụ Doanh sắp sửa đi đến hồi kết cục vô cùng gay cấn. Để em vui vẻ, luật sư Minh cất tiếng giọng nói bình tĩnh, chậm rãi :
- Có một điểm đặc biệt chắc con chưa quên. Đó là tính nết lạ lùng của cụ Tú Doanh, chỉ thích làm những việc thật khác người. Nhiều khi cụ có những hành động kỳ dị không ai ngờ được đó con. Biết đâu, xuống đến Ngân hàng Di Linh mà tìm tờ di chúc cũng không có ấy chứ. Hoặc là