cụ già oái oăm cũng có khi lại chỉ để trong tủ sắt một tờ giấy gì đó, dặn dò cách đi tìm tờ di chúc mới... Ấy thế là cha con mình lại mất công chạy ngược chạy xuôi một phen nữa. À việc này khiến ba nhớ lại một câu chuyện kỳ quái xảy ra... lâu lắm rồi.
Ái Lan quay mặt nhìn cha, đôi mắt chớp chớp. Ông không đợi con phải hỏi :
- Đây ! Câu chuyện như thế này ! ...
... Sau cái chết của một ông phú nông, những người thừa kế đã tìm thấy, không phải là chúc thư, mà chỉ là một tấm giấy nhầu nát viết dặn các con cháu là "muốn tìm thấy của cải thì phải vào nhà kho, lục trong một chiếc rương cũ". Khi mở rương ra, chỉ thấy toàn quần áo cũ rách. Lục soát từng chiếc túi, một người con lại vớ được một giấy viết nguệch ngoặc mấy chữ dặn rằng phải tìm trong hộc tủ cũ để dưới bếp. Bới tìm hộc tủ dưới bếp, của cải chẳng thấy đâu mà lại chỉ có một hàng chữ kẻ vào gỗ bảo rằng cần xét kỹ bên trong một cái ấm đồng mà người chết hồi sinh thời, vẫn hay lau chùi nâng niu đó... Khổ một nỗi, cái ấm đồng đó lại biến mất. Mãi về sau mới tìm thấy tại một tiệm bán... ve chai. Cái ấm có một cái quai hai lớp đồng. Trong cái quai có một tờ giấy lụa dai lắm, trên giấy ghi chi chít những chữ vô nghĩa và nhiều dấu cộng, trừ, nhân, chia kỳ quặc lắm. Các con cháu chẳng hiểu tí gì, chán nản có ý muốn bỏ không đi tìm của nữa. May sao có một người bạn, khôn ngoan sáng trí, đem tờ giấy ấy về nghiên cứu mãi. Kết quả : hũ vàng của ông phú nông chôn ngay trong buồng riêng ở bên phải phía đuôi giường nằm.
Ái Lan ngẩn mặt, chăm chú nghe cha kể.
- Vậy thì các con cháu ông ấy, sau bao phen vất vả khó nhọc cũng đạt được kết quả tốt đó chứ ba !
Phút chốc, xe đã tới Di Linh, đậu cách cửa Ngân hàng chừng năm mươi thước. Ông Minh bước xuống khẽ bảo Ái Lan :
- Con đi với ba !
Hai cha con bước vào nhà Ngân hàng. Luật sư Minh tự giới thiệu với nhân viên trực và xin được gặp ông Giám đốc. Phút sau, đã có nhân viên ra dẫn hai người vào trong một gian phòng rộng. Ngồi tại một cái bàn giấy rộng, một ông lớn tuổi đang cắm đầu vào một tập hồ sơ. Thấy khách vào, ông đứng dậy tiến ra, niềm nở tiếp đón.
Sau những câu lễ phép xã giao trao đổi, luật sư Minh trình bày mục đích ông tới đây, và ông cho Giám đốc Ngân hàng biết ông đại diện cho những người thừa kế của cụ Doanh.
- Thưa luật sư, cụ Doanh họ gì ?
- Phạm Tú Doanh !
- Dạ, vậy thì tôi chắc đây chỉ là một sự lầm lẫn mà thôi, thưa luật sư ! Ngân hàng chúng tôi ở đây chưa hề có một thân chủ nào tên là Phạm Tú Doanh cả !
Luật sư Minh vẫn điềm đạm :
- Có thể là vị thân chủ này không kê khai lý lịch đích thực của mình. Theo tôi, thì cụ Doanh đã thuê bao một cái két sắt của quý hãng với tên Phạm Trọng Kinh !
Ông Giám đốc Ngân hàng hơi nhổm người lên :
- Phạm Trọng Kinh ? Luật sư nói Phạm Trọng Kinh ?
Rồi ông ta cắn môi suy nghĩ :
- Hình như Ngân hàng của chúng tôi vừa mới viết công văn nhờ các cơ quan hành chánh tìm hộ ột thân chủ có cái tên như vậy. Luật sư cho phép tôi nhớ lại một chút ! À, vâng ! Đúng rồi ! Có tới một năm nay không thấy vị này đến thanh toán tiền thuê két sắt. Luật sư cho phép tôi đi coi lại một chút cho rõ ràng !
Ông Giám đốc bước nhẹ vào một căn phòng kế cận. Mấy phút sau, ông đã quay ra, một tờ giấy cầm nơi tay.
- Đúng rồi đó ! Thưa luật sư, vị thân chủ tên Phạm Trọng Kinh có thuê két sắt số 148, tiền thuê bao đã tới một năm rồi mà không thấy tới thanh toán. Đây, luật sư muốn coi, thì đây, chữ ký của ông ấy đây !
Ái Lan và luật sư Minh cùng cúi xuống tấm giấy ông Giám đốc Ngân hàng đưa ra. Hai cha con nhận ra ngay chữ ký xoáy trôn ốc quen thuộc của cụ Doanh.
Ông Giám đốc Ngân hàng :
- Có thể ông Phạm Trọng Kinh và ông Phạm Tú Doanh chỉ là một người, đúng như lời của luật sư vừa nói. Nhưng phiền một cái, tôi lại không đủ thẩm quyền để luật sư mở tủ sắt đâu ạ !
Ông Minh vẫn bình tĩnh :
- Dạ, thưa ông Giám đốc, tôi có giấy ủy thác của ông Chánh án Tòa Sơ thẩm Đà Lạt đây !
Ông Giám đốc ngạc nhiên :
- Nếu vậy thì lại là chuyện khác ! Luật sư làm ơn cho xem...
- Dạ thưa đây !
Dứt lời luật sư Minh lấy từ túi áo ra tờ giấy ủy thác, đưa cho ông Giám đốc. Ông Giám đốc chăm chú đọc từng câu, đoạn trao trả luật sư Minh, nét mặt ông tỏ vẻ yên tâm thấy rõ. Tiếng luật sư Minh :
- Hợp pháp chứ ạ ! Thưa ông Giám đốc ?