Chu Nhan
Lúc Chu Nhan mới bước chân vào giang hồ, từng nhận được danh hiệu “Mạn Châu độc nữ”.
Mạn Châu Sa Hoa, yêu diễm đến cực điểm, lại mọc ở bên bờ Vong Xuyên.
Người nhìn thấy, ch3t!
Sư phụ luôn nói nàng dùng độc còn thiếu chút tàn nhẫn, là do thiếu kinh nghiệm, bởi vậy đuổi nàng xuống núi, mệnh lệnh cho nàng đi gi/3t những kẻ đáng ch3t trên giang hồ.
Nàng bái biệt sư phụ và sư huynh Quân Ngọc, tiêu sái rời đi, mấy tháng liền gi/3t không biết bao nhiêu người, danh tiếng độc nữ khiến người ta nghe thấy liền kinh sợ.
Ngày gặp Lý thị huynh đệ, vừa hay nàng xử gọn kẻ ác nhàm chán nên muốn đổi cách chơi, liền giả trang thành cô nương yếu đuối, một mình lên phố, quả nhiên dẫn dụ mấy tên háo sắc.
Chu Nhan liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy từ xa có một vị công tử áo trắng đứng ngược gió, muốn chơi trò mỹ nhân cứu anh hùng, vì vậy liền kêu cứu chạy về phía hắn.
Vị công tử áo trắng kia nhìn thấy nàng loạng choạng nhào vào lòng mình, vậy mà lại nghiêng người tránh né, nàng lảo đảo suýt chút nữa thì ngã, quả thực khó hiểu, đang xoay người muốn hỏi hắn có biết thương hoa tiếc ngọc hay không, liền thấy hắn mấy chiêu đã đánh ngã mấy tên háo sắc xuống đất.
Thôi, cũng còn chút anh hùng khí khái.
“Làm sao vậy?”
Từ trong tiệm bên cạnh bước ra một thiếu niên áo đen, giữa hai lông mày có chút giống công tử áo trắng.
Có lẽ là đệ đệ của hắn, Chu Nhan phỏng đoán, đang suy nghĩ, tên háo sắc bị đánh ngã vậy mà lại rút d.a.o muốn đ.â.m vào chân nàng, nàng muốn giẫm nát xương tay hắn, lại cảm thấy như vậy quá thô bạo, hình tượng bị hủy quá nhanh, nhất thời có chút do dự.
Sự do dự này trong mắt thiếu niên áo đen lại giống như là bị dọa sợ ngây người, hắn vội vàng kéo tay nàng lùi về va vào thân cây phía sau, mà nàng lại ngã vào lòng hắn.
Xúc cảm mềm mại chưa từng có khiến mặt thiếu niên áo đen đỏ bừng, nàng lui về sau, e ấp thi lễ, ngẩng đầu cho hắn một nụ cười vừa e thẹn vừa rực rỡ: "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp."
Chu Nhan tự nhận nụ cười mà mình luyện tập trước gương đối với nam nhân là vô cùng lợi hại, khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên áo đen chính là minh chứng, nhưng ca ca hắn, vị công tử áo trắng kia lại khẽ cười khẩy một tiếng, sờ sờ mũi không nói lời nào, dường như nhìn thấu trò hề của nàng.
Nàng lấy ân cứu mạng làm lý do, mời hai huynh đệ dùng bữa ở quán rượu bọn họ nghỉ chân, thuận tiện cũng đặt một gian phòng. “Còn chưa biết quý danh của công tử?”
Công tử áo trắng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “…… An Ninh, xá đệ An Hòa.”
Liếc mắt một cái là biết tên giả, nhưng Chu Nhan không để ý, cười tủm tỉm nâng ly kính hai người bọn họ, trong lúc nâng ly cạn chén, An Hòa mấy lần len lén nhìn nàng, An Ninh lại luôn im lặng ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, hết sức tập trung.
Ban đêm An Hòa mời nàng cùng nhau dạo chợ đêm, nói là muộn thêm một chút, bách tính sẽ tụ tập thả đèn trời, rất đẹp.
Nàng từ chối, nhưng sau khi An Hòa ra ngoài, liền nhảy vọt qua tường đến sân của An Ninh.
“Sơ hở ở đâu?” Nàng không hiểu.
An Ninh nhìn thấy nàng không hề kinh ngạc, dường như trên đời này không có gì đáng để hắn d.a.o động, ôn hòa nói: “Trên tay cô nương có vết chai mỏng, trên cổ tay đeo ống tên, tuy là chạy trốn nhưng né tránh rất có điêu luyện, ngươi là nữ hiệp gần đây trên giang hồ trừng trị những tên háo sắc kia?”
Chu Nhan nghe thấy danh xưng “nữ hiệp” sửng sốt một chút, sau đó liền tiến đến gần hắn, nghiêng đầu cười hì hì nói, “Ta không phải nữ hiệp, là nữ yêu tinh đến hút hồn phách ngươi.”
Lời này mang theo ý tứ trêu chọc, nàng vốn tưởng hắn sẽ có chút phản ứng, không ngờ người này lại chắp tay, nhắm mắt nói: “Mời nữ yêu tinh tránh ra, tại hạ không phải Đường Tăng, chỉ muốn ra ngoài xem phong cảnh.”
Xem phong cảnh gì? Ta mới là phong cảnh đẹp nhất. Nàng muốn phản bác hắn, nhưng lúc này sau lưng hắn lại có một chiếc đèn trời từ từ bay lên.
Đèn giấy màu vàng ấm áp nhuộm đường nét vốn đã ôn hòa của hắn càng thêm phần mơ hồ, sau đó có thêm nhiều đèn theo gió bay lên, in vào đồng tử ẩm ướt của hắn, lúc ẩn lúc hiện. Y phục hắn bay bay, đứng trong sân nhỏ, giống như tiên nhân sắp sửa vũ hóa đăng tiên.
Chu Nhan bỗng nhiên không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuống núi sinh ra hứng thú với một người.
Ngày hôm sau, nàng đương nhiên bám riết lấy hai huynh đệ, bất kể bọn họ đi đâu cũng muốn đi theo, An Hòa vui vẻ đồng ý, An Ninh cũng không từ chối.
Dọc đường đi Chu Nhan pha trò, cuối cùng cũng quen thân với bọn họ, trong lúc sống cùng nàng phát hiện An Hòa tính tình có chút âm u, nhưng đối với nàng lại rất hòa ái, còn An Ninh luôn lạnh nhạt, không xa cách cũng không thân cận, cho đến khi có một ngày nàng líu lo nói mình từng chữa trị cho một bệnh nhân mắc bệnh nan y.
“Chu Nhan cô nương biết chữa bệnh?”