Lời vừa nói ra, Thời Thiên Ẩm bên cạnh hắn còn chưa kịp trả lời thì phía sau đã vang lên giọng nói khác.
"Mấy đứa đang nói gì thế?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị ngắt, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng quay đầu, thấy ông lão đang đi đến nơi này theo hành lang trong hoa viên.
Tuế Văn thoáng nhìn ra phía sau Thời Thiên Ẩm, phát hiện không thấy bà Hứa đâu, lập tức ngạc nhiên hỏi: "Ông, bà Hứa vậy mà không đi theo người?"
Tuế Hữu Bách vuốt râu: "Vì sao bà ấy lại muốn đi theo ta?"
Tuế Văn: "Con còn tưởng bà ấy sẽ vội vã muốn con gái khôi phục..."
Tuế Hữu Bách: "Đúng là bà ấy rất sốt ruột, cho nên ta đã hứa với bà ấy, hai ngày nữa con gái bà ấy sẽ tỉnh lại."
"Khoan đã..." Tuế Văn cảm thấy không ổn lắm, "Vì sao sau hai ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh lại?"
Tuế Hữu Bách: "Bởi vì con sẽ vào trong trò chơi mang cô ấy ra chứ sao."
Tuế Văn: "Cô ấy cũng không muốn ra."
Tuế Hữu Bách lập tức giương giọng chính nghĩa: "Kì cục! Cha mẹ sinh thành nuôi dạy con cái, muốn tốt cho con cái là chuyện bình thường, con gái không có khả năng cả đời chăm sóc cho cha mẹ cũng là chuyện bình thường, con gái trưởng thành rồi, lựa chọn con đường thế nào là tự do của họ, nhưng trước ly biệt cũng vẫn nên báo một tiếng đúng không? Không rên một tiếng đã hôn mê, khiến cho ngày nào cha mẹ cũng phải lo lắng, đây là cách hành xử của con người à?"
Một Tuế Hữu Bách hiên ngang lẫm liệt hạ giọng thật không giống với tác phong bình thường của ông lão cho lắm.
Tuế Văn không khỏi trầm ngâm, sau đó hắn hỏi: "Ông à, việc này có thù lao không ít đúng không!"
Tuế Hữu Bách: "Khụ ——"
Tuế Văn lại tiếp tục: "Đưa Hứa Chân ra cũng được, thế nhưng hắc kị sĩ đúng là rất mạnh, con cũng không có khả năng thật sự mang được người ra... Hơn nữa, nếu như chỉ để cha mẹ Hứa Chân và cô ấy gặp nhau, sao không để bọn họ vào trong trò chơi? Như vậy mục đích cũng có thể đạt được, hơn nữa việc thực hiện còn dễ hơn."
Tuế Hữu Bách: "......"
Không khí bỗng nhiên rơi vào yên lặng.
Tuế Văn khó hiểu kêu một tiếng: "Ông ơi?"
Tuế Hữu Bách ngơ ngẩn nói: "Cha mẹ Hứa Chân có thể tiến vào trong trò chơi à?"
Tuế Văn: "Chỉ cần hắc kị sĩ đồng ý kéo bọn họ vào, bọn họ có thể đi vào."
Tuế Hữu Bách: "Vậy ta cũng có thể tiến vào trong trò chơi đúng không?
Tuế Văn: "Con nghĩ là cũng có thể..."
Mặt Tuế Hữu Bách bỗng nhiên đỏ lên.
Giống như chớp mắt được uống thuốc tiên cải lão hoàn đồng, tin thần ông lão lập tức trở nên phấn chấn, mặt mày rạng rỡ: "Cháu trai ngoan, cháu đúng là cháu trai ngoan của ta! Khi nào con cũng đưa ta vào một chuyến để nhìn xem sức mạnh thần kì của Vật Kị xem thế nào."
Tuế Văn vô cùng bình tĩnh, ông mình có phản ứng gì hắn cũng đã sớm đoán được: "Chờ con giải quyết xong hắc kị sĩ, xác định hắn không còn nguy hiểm đã."
Tuế Hữu Bách quan tâm: "Hắc kị sĩ rất khó đối phó đúng không? Làm thế nào mới có thể giải quyết được hắn?"
Tuế Văn: "Hứa Chân đã dùng rất nhiều tiền cho tài khoản này, trên người hắc kị sĩ có rất nhiều tính năng kì quái, không dễ đối phó. Ví vụ như trước đó con và Thời Thiên Ẩm rất vất vả mới có thể làm hắn bị tổn thương thì hắn lại trực tiếp mở ra một vòng công kích vô địch khác."
Tuế Hữu Bách nghe xong nửa ngày, phần lớn các chữ được nhắc đến ông lão đều không hiểu, chỉ có thể tóm được một vấn đề: "Khắc kim là cần bổ sung tiền vào đúng không?"
Tuế Văn: "Đúng vậy."
Tuế Hữu Bách: "Nghĩa là hắc kị sĩ mạnh chỉ vì nạp tiền vào trò chơi đúng không?"
Tuế Văn: "Đúng vậy."
Tuế Hữu Bách buồn bực: "Vậy sao các con không nạp phí vào?"
Tuế Văn: "Tiền mừng tuổi không đủ......"
Tuế Hữu Bách nhìn cháu trai mình một cái, duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai hắn, nói lời thấm thía: "Quên mất là con đã thành niên rồi, hẳn là biết hoàn cảnh nhà chúng ta... Được rồi, việc này ông nội sẽ giải quyết. Tiền không phải là vấn đề, ai cũng có, nhưng có thể đưa người vào trong thế giới trò chơi chỉ có một mình con thôi. Ông nội chờ con!"
Nói xong, ông lão hướng về phía cháu trai vẫy vẫy tay, lại đi theo dọc hành lang của vườn hoa trở về bệnh viện.
Sau khi nói chuyện với cháu nội, ông lão đã nảy ra một ý tưởng hoàn toàn mới.
Ý tưởng mới mẻ này khiến cho toàn thân hưng phấn, dưới chân Tuế Hữu Bách giống như sinh ra gió, bàn tính trong lòng đánh đến rung động:
Đã là một ông Từ nổi danh thì tất nhiên phải cho mọi người thấy được một vài khả năng không tầm thường đúng không?
Chỉ cần cháu trai có thể đưa cha mẹ Hứa Chân vào trong trò chơi, để bọn họ nhìn được thế giới chân thật trong trò chơi, lại để những người khác biết được sự tình của nhà họ Hứa, nhất định bọn họ sẽ hết lòng tin tưởng mình.
Mình chắc chắn sẽ có tiếng vang trong toàn thành, tên của mình sẽ liên tục xuất hiện trong miệng mọi người; tòa miếu mình chủ trì kia cũng sẽ trở thành miếu tiên hương khói cường thịnh, tài nguyên cuồn cuộn chảy tới...
Được rồi, việc nhỏ đó không cần phải để ý đến làm gì.
Quan trọng nhất là, nỗ lực nghiên cứu hơn nửa đời người của Tuế Hữu Bách mình cuối cùng cũng có thể chạm vào thứ mình luôn ước mơ!
Ông nội đi về phía phòng bệnh, Tuế Văn đi ra ngoài.
Khi hai người vừa đến cổng bệnh viện, di động của Tuế Văn bỗng nhiên rung lên, báo hiệu một tin nhắn vừa được nhận.
Hắn lấy di động ra, tùy ý nhìn thoáng qua.
"Ngài Hào Vĩ XXXX đã nạp 100000 nguyên vào ngày 17/10..."
Tuế Văn: "......"
Hắn cố ý đếm những số 0 phía sau, cảm khái: "Dùng cái gì để giải sầu, chỉ có thể là nhanh chóng giàu lên mà..."
***
Màn đêm buông xuống là lúc thích hợp để dọn vệ sinh.
Hai người về nhà, Tuế Văn cũng không quan tâm tài khoản trò chơi gì đó nữa, ngược lại bắt đầu thu dọn phòng ở. Hắn giao cho Thời Thiên Ẩm nhiệm vụ phơi quần áo còn mình làm nhiệm vụ quét dọn và lau nhà.
Bên trong căn chung cư độc thân nho nhỏ không có quá nhiều đồ vật, dọn dẹp sàn nhà một lần, lại giúp Thời Thiên Ẩm đổi một lớp đệm mới cho tổ chim của Thời Thiên Ẩm cũng chỉ tốn 15' của Tuế Văn.
Sàn nhà được lau qua mang theo hơi nước mát mẻ, cửa sổ cũng được mở rộng, không khí đối lưu, không khí lành lạnh của màn đêm bao phủ khắp phòng.
Tuế Văn thoải mái ngồi trên tổ chim của Thời Thiên Ẩm, nhìn Thời Thiên Ẩm phơi quần áo.
Quần áo cũng không nhiều, phơi cũng chỉ mất khoảng 15'.
Sở dĩ yêu quái đứng trước giá phơi quần áo lâu như vậy là vì vừa rồi, trong lúc Tuế Văn dạy cậu phơi quần áo đã không cẩn thận nói một câu "Những nếp nhăn trên quần áo cần phải vuốt cho phẳng", vì vậy, Thời Thiên Ẩm thật sự nghiêm túc làm phẳng cho những chiếc quần áo bị máy giặt làm cho nhăn nhúm rồi mới phơi.
Xét về một mặt giáo dục nào đó, đây đúng là một yêu quái rất nghiêm túc...
Tuế Văn nghiêng người dựa vào giường của mình, hắn duỗi tay ra đủ để có thể chạm đến đao Hình Bóng của Thời Thiên Ẩm.
Trước đó, đao Hình Bóng vẫn luôn được Thời Thiên Ẩm mang theo bên người, đây là lần đầu tiên Tuế Văn thấy cậu đặt nó ở một nơi khác nên nhất thời tò mò, muốn chạm vào thanh đao bảo bối này của đối phương.
Thời Thiên Ẩm đang phơi quần áo không quay đầu lại nhưng lại rõ ràng hành động của hắn giống như phía sau cậu có mọc thêm đôi mắt vậy: "Đừng chạm vào nó."
Đầu ngón tay của Tuế Văn đã chạm vào chuôi đao, xúc cảm cũng khác so với suy đoán của hắn, không lạnh lẽo giống như hắn nghĩ, ngược lại còn mang đến cảm giác ấm áp.
Tuế Văn tiếc nuối thở dài một hơi: "Đã uống rượu kết nghĩa huynh đệ với nhau mà vẫn không thể chạm vào đao của cậu à?"
Đối phương than thở một câu ngập tràn tiếc nuối khiến Thời Thiên Ẩm cảm thấy trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm, giống như bản thân mình có hơi keo kiệt...
Cậu giải thích: "Cũng không phải là không thể chạm vào... Tính tình của nó không tốt, nó sẽ làm ngươi bị thương. Nếu như ngươi muốn nhìn nó thì chờ ta cầm lại cho ngươi xem."
Tuế Văn: "Thật không?"
Thời Thiên Ẩm: "Thật."
Vì vậy Tuế Văn cầm đao lên.
Bàn tay chạm vào chuôi đao, cảm giác ấp áp lập tức xâm nhập vào máu thịt, độ ấm giống như làn gió lành rót vào trong cơ thể.
Tuế Văn giương mi: "Tôi cảm thấy tính tình nó khá tốt."
Thời Thiên Ẩm cảnh giác quay đầu lại.
Cậu thấy trường đao của mình bị Tuế Văn nắm trong tay, người kia mặt mày thanh thản, còn lăn qua lăn lại thanh đao, tùy ý đánh giá.
Vì vậy cậu cũng giương mắt lên: "Không bị cắt cũng không bị đâm à?"
Tuế Văn khẳng định: "Không." Hắn lại bồi thêm một câu, "Độ ấm của nó còn rất vừa phải."
Thời Thiên Ẩm: "... Vậy thì đại khái là nó rất thích ngươi."
Lời này cậu cũng không quá chắc chắn.
Trong trí nhớ của cậu, tính tình của cây đao này tuyệt đối không được coi là tốt.
Ngoài cậu ra, chưa từng có người nào có thể chạm vào nó.
Có điều... Có lẽ chỉ vì khi đó cây đao này giống như mình vậy, đều ngạo nghễ đứng trên đỉnh yêu giới.
Còn hiện giờ, ai cũng muốn tiếp thu một cuộc sống mới.
Thời Thiên Ẩm tiếp tục phơi quần áo.
Một máy giặt quần áo cũng đã phơi đến cái cuối cùng.
Đây là một chiếc áo sơ mi.
Lúc Thời Thiên Ẩm lấy nó ra từ trong máy giặt, nó giống như một cây cải bị bão làm nát.
Cậu chậm chậm lấy sơ mi ra, lại làm phẳng từng nếp nhăn trên áo, gặp được nếp nhăn nào ngoan cố còn trực tiếp dùng yêu lực vuốt phẳng.
Tuế Văn chơi với đao Hình Bóng một lúc, ánh mắt dừng trên thân đao giống như ngà voi.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu nhìn thấy cây đao này.
Hắn gỡ bùa hộ mệnh treo trên cổ mình ra, đặt bên cạnh thân đao.
Màu sắc của hai vật này rất giống nhau, đến khi hai vật càng ngày càng gần rồi được đặt chung một chỗ lại tựa như hòa vào làm một.
"Rất giống."
Phía trước bỗng nhiên có giọng nói truyền đến.
Tuế Văn cũng không ngẩng đầu lên: "Đúng không."
Hắn thu lại bùa hộ mệnh của mình, thuận tiện thu luôn cả đao của Thời Thiên Ẩm.
Hắn đặt thanh đao trước người, tay dừng trên chuôi đao, cuối cùng gối cằm lên tay.
Hắn ôm lấy đao giống như Thời Thiên Ẩm, lại hỏi đối phương: "Sao cậu lại có được thanh đao này?"
Sau khi biết được lai lịch của đao, không chừng còn có thể làm rõ thứ trên cổ mình...
Thời Thiên Ẩm: "Cái này......"
Tuế Văn đợi một lúc, không chờ được câu trả lời, hắn ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Thời Thiên Ẩm nhíu mày, cậu cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu giống như một mảnh hỗn độn. Lúc này cậu mới nhận ra một điều: "Ta đã quên..."
Nhưng việc quan trọng như vậy sao mình lại có thể quên được?
Tuế Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm một cái, yêu quái đứng trước mặt hắn đang chau mày, vẻ mặt không vui, rơi vào trong hồi ức.
Hắn lại cười trêu cậu một câu: "Là vì ngủ lâu quá cho nên quên mất à?" Tiếp theo hắn lại hỏi, "Vậy cậu có còn nhớ mình đã ngủ bao lâu không?"
Bị Tuế Văn đánh thức, Thời Thiên Ẩm đang tìm tòi thông tin trong ký ức cũng hồi phục lại tinh thần, cậu trả lời: "Không nhớ rõ."
Tuế Văn: "Nói cách khác, cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi?"
Thời Thiên Ẩm: "Đúng vậy, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Tuế Văn lại vòng một vòng tròn hoàn mĩ đến câu hỏi lúc đầu vẫn chưa nhận được câu trả lời kia: "Vậy trước khi cậu đi ngủ cậu đã từng bị ép hôn chưa..."
Thời Thiên Ẩm: "..." Cậu cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì cho nên chỉ đơn giản là một vẻ mặt bình tĩnh, "Không có, khi đó ta chưa đến tuổi."
Tuế Văn tiếp tục: "Nhưng cậu đã từng nói có cảm giác đã ngủ ít nhất cũng mấy trăm năm, nếu không cũng đã ngàn năm."
Thời Thiên Ẩm: "Phải......"
Tuế Văn: "Nói cách khác, cậu đã ngủ một giấc qua tuổi phải kết hôn à?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Hai người nói tới đây, Tuế Văn ngẩng đầu lên, yên lặng liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm một cái.
Hắn nuốt câu đã đến cửa miệng kia về.
Một chú chim lớn tuổi...
Thời Thiên Ẩm cảnh giác: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tuế Văn phủ nhận: "Không có, tôi không định nói cái gì cả."
Thời Thiên Ẩm: "Thật không?"
Tuế Văn: "Thật." Mới là lạ.
Thời Thiên Ẩm thông minh: "Không tin."
Tuế Văn: "......" Đúng là không dễ lừa......
Cuộc nói chuyện của hai người thoáng dừng lại.
Thời Thiên Ẩm nhìn Tuế Văn, đối phương đang ngồi trên giường của cậu, ôm đao của cậu, bày ra tư thế bình thường của cậu.
Cậu đành phải ngồi lên giường của Tuế Văn, khoanh tay trước ngực.
Trong ngực trống rỗng vẫn thấy không quen.
Tuế Văn ôm đao ngồi trên sô pha một lúc cũng cảm thấy hơi mệt.
Hắn buông đao xuống, bò lên giường, kéo chăn, chuẩn bị ngủ.
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi muốn ngủ?"
Tuế Văn: "Phải ——"
Thời Thiên Ẩm chuẩn bị trở lại giường của mình.
Tuế Văn bỗng nhiên kiến nghị: "Có muốn ngủ giống cách ngủ của con người không? Giống như tôi vậy, nằm xuống giường, đắp chăn." Hắn đối diện với tầm mắt của Thời Thiên Ẩm, bồi thêm một câu, "Giường đủ lớn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Thời Thiên Ẩm cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống.
Cậu tin rằng Tuế Văn sẽ không cự tuyệt việc uống rượu với mình.
Cho nên cậu cũng sẽ không cự tuyệt ý tưởng cùng nhau ngủ của Tuế Văn.
Giường bằng phẳng rộng rãi nhưng lại không mang đến cảm giác tốt lắm, thói quen dùng dáng ngồi để thả lỏng thân thể cộng với trong ngực trống rỗng càng khiến Thời Thiên Ẩm thêm khó chịu.
Có lẽ mình nên lấy đao Hình Bóng về.
Đèn trong phòng đã tắt.
Thời Thiên Ẩm mở to mắt, từ trong đêm tối nhìn về phía ven giường.
Cậu nghiêng người, vừa nâng tay lên đã nghe thấy tiếng nói của Tuế Văn bên cạnh.
Tuế Văn: "Thiên Ẩm, cậu có nghĩ đến..."
Thời Thiên Ẩm thu tay về: "Nghĩ đến cái gì?"
Tuế Văn: "Vợ tương lai của cậu là người như thế nào?"
Thời Thiên Ẩm dứt khoát: "Không nghĩ."
Đối với cậu mà nói, chiến đấu và uống rượu thú vị hơn.
Tuế Văn: "Vậy cậu có yêu thích ai không?"
Thời Thiên Ẩm: "Cũng không có."
Trong trí nhớ của cậu chưa bao giờ cậu gặp mẹ mình. Cho dù có gặp thì chắc cũng bị cậu bỏ qua một bên.
Tuế Văn lần thứ ba lên tiếng: "Vậy..."
Lúc này, Thời Thiên Ẩm ngắt lời hắn: "Sao ngươi cứ hỏi ta vấn đề này, ngươi thì sao?"
Tuế Văn đúng lý hợp tình: "Tôi mới có 18 tuổi thôi, sao có thể yêu sớm chứ!"
Thời Thiên Ẩm: "......" Trong lòng rất phức tạp.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Nói cả đêm rồi, Tuế Văn thật sự mệt.
Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Lúc nói chuyện cảm thấy nằm thẳng cũng chẳng sao; chờ đến lần thứ hai căn phòng trở nên yên tĩnh rồi, trống rỗng nơi ngực lại bắt đầu ngóc đầu trở lại.
Thời Thiên Ẩm nhịn một lúc, lần thứ hai nâng tay lên, chuẩn bị cầm lấy đao.
Nhưng lúc này, Tuế Văn vừa lúc nghiêng người, tiến vào trong ngực cậu.
Bàn tay chuẩn bị cầm đao dừng lại, lồng ngực trống rỗng được lấp đầy, không đợi Thời Thiên Ẩm có cảm giác nhiều hơn, Tuế Văn trong ngực cậu đã ngẩng đầu lên.
Tuế Văn chỉ liếc mắt nhìn qua Thời Thiên Ẩm đã biết đối phương muốn làm gì.
Hắn thoát ra khỏi ngực của Thời Thiên Ẩm, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lại hiến một cánh tay của mình ra, sau đó cầm lấy tay Thời Thiên Ẩm đặt lên cánh tay mình.
Hắn nói: "Lúc chúng ta cùng ngủ đừng ôm đao."
Chẳng may đang ngủ lại bị đao thọc cho một cái thì biết tìm ai để nói lí đây.
Hắn tiếp tục bổ sung: "Nếu như thật sự không quen thì có thể ôm lấy cánh tay tôi."
Cũng đừng ôm lấy cả người tôi, cái tư thế kia nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Nói xong, Tuế Văn nhắm hai mắt lại.
Đại khái là yên tĩnh được một lát, trên tay nặng hơn, Thời Thiên Ẩm ôm lấy cánh tay hắn; tiếp theo đó cũng không lâu lắm, bả vai lại nặng hơn, Thời Thiên Ẩm gối đầu vào hõm cổ của hắn.
Tư thế này là được rồi.
Tuế Văn vừa lòng.
Hắn thả lỏng thân thể, bắt đầu nghỉ ngơi.
Ban đêm chỉ có cơn gió bình an thổi qua, tư duy của hắn trở nên chậm chạp, cảm quan dần dần trở nên trì độn, cũng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên một làn hơi thở nhè nhẹ chạm lên làn da của hắn.
Là hơi thở của Thời Thiên Ẩm.
Tuế Văn nửa mơ nửa tỉnh nghĩ.
Có hơi ngứa...
***
Có được 10 vạn nguyên từ ông mình, vấn đề của hắc kị sĩ sẽ không còn là vấn đề nữa.
Tuế Văn cố ý chọn một ngày cuối tuần để hành động.
Đầu tiên, hắn cùng Thời Thiên Ẩm nghiên cứu thật kĩ 120 nhân vật trong Vùng đất hoang dã, tiếp theo là một vài nhân vật phụ trợ, loại bỏ một số nhân vật Thời Thiên Ẩm xem không hiểu, cuối cùng lựa chọn một thanh đao giống như của Thời Thiên Ẩm, sau đó lại chọn một nhân vật anh hùng không tồi trong cả đống nhân vật của trò chơi.
Lần trước đã ăn mệt qua một lần công kích cơ sở, lúc này nhất định không thể dẫm lên vết xe đổ nữa.
Chọn xong nhân vật trò chơi, tiếp theo là lên đường với nhân vật cường hóa.
Đồng bọn từ Wechat cũng tìm được rất rất nhiều tư liệu góp nhặt được để hỗ trợ, trước sàng sau chọn một lần rồi gửi đến cho Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.
Phí Vũ tìm được các video đối chiến với hắc kị sĩ, Đổng Thâm lựa chọn các thao tác kết hợp được với nhân vật của Thời Thiên Ẩm.
Trần Hề Hề tìm tòi một vài đồ vật đặc biệt ngoài kĩ năng của hắc kị sĩ, ví dụ như bối cảnh giả thiết của bản thân trò chơi với hắc kị sĩ, các loại cơ sở diễn sinh trinh thám, còn có một vài tác phẩm tập trung phân tích tính cách của nhân vật.
Cô bé gửi từng tư liệu vào trong diễn đàn.
《 súng cùng hoa hồng 》
《 ba phiên bản giả thiết về tính cách của hắc kị sĩ》
《 văn học kinh điển về 88 ngày của hắc kị sĩ》
Tuế Văn đang nghiên cứu video do Phí Vũ và Đổng Thâm gửi tới, là phương pháp hóa giải súng kim loại.
Thời Thiên Ẩm tiếp tục tải đồ từ WeChat xuống.
Mấy tài liệu được Trần Hề Hề gửi tới đã được cậu tải hết về Ipad.
Sau đó Trần Hề Hề nói: "... Khoan đã, có một tệp tôi gửi nhầm, đừng xem."
Nói rồi, cô bé thu lại tệp tin cuối cùng, là 【88 ngày kinh điển cùng hắc kị sĩ】
Thời Thiên Ẩm vốn dĩ không định xem, nhưng thấy Trần Hề Hề gấp gáp rút lại nên cậu không khỏi thuận tay click mở, lại thấy trong đó tràn đầy các file word, cậu lại tùy tay click mở một trang 【nhụy hoa hồng 「hắc kị sĩ mang theo bóng* mong muốn trốn thoát」】, trong đó tràn đầy các chữ cái.
(*Hình như là bụng bầu thì phải)
"Mưa to tầm tã."
"Bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất."
"Con đường tắt nhỏ hẹp giống như bị người ta cắt ra."
"Hắc kị sĩ thất tha thất thểu chạy về phía trước, từng mảng kí ức hỗn loạn xuất hiện trước mắt hắn, lặp đi lặp lại trên người hắn... Trên bụng đau đớn... Mang theo thứ không nên xuất hiện... nhanh chóng trốn chạy về nơi xa..."
Thời Thiên Ẩm: "......?"
Cậu đọc nhưng không hiểu gì cả.
Lúc này Tuế Văn cũng đã hoàn thành xong "Mỗi một đồng tiền ông hắn gửi đến đều dùng trên lưỡi dao, số tiền còn lại thì nạp vào ví nhỏ của mình", tiếp theo lại tìm tòi những điểm đối lập, cuối cùng tổng kết được một phương pháp đối chiến với súng kim loại thuộc về hắn.
Hắn gọi Thời Thiên Ẩm một tiếng: "Được rồi, có thể mua đồ rồi."
Thời Thiên Ẩm quay đầu liếc mắt nhìn Tuế Văn đã hoàn thành phân tích cách tấn công, mở trò chơi ra, dựa theo danh sách trên đó mua từng thứ một.
Cậu hỏi: "Cái gì gọi là hắc kị sĩ mang theo bóng muốn trốn thoát?"
Tuế Văn sửng sốt.
Nghe thấy câu nói này, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của hắn là mấy thứ tiểu hoàng đồ.
Nhưng mà......
Ý của Thời Thiên Ẩm hẳn là không phải như thế?
Dù sao yêu quái giống như chưa tiếp xúc với mấy thứ này bao giờ, cho nên vì sao cậu lại bỗng nhiên hỏi một câu như thế?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Tuế Văn lại trả lời cho có lệ: "À... Đại khái là hắc kị sĩ một bên mang theo bóng còn một bên chạy về phía trước."
Thời Thiên Ẩm lại liếc mắt nhìn Tuế Văn một cái.
Hiển nhiên không phải là như vậy.
Nhưng là ý gì thì hình như cũng không liên quan đến mình.
Cậu không nói nữa, cũng không hỏi gì thêm về hắc kị sĩ, ngược lại rất nghiêm túc trang bị cho nhân vật trong trò chơi từ đầu đến chân.
Chờ tất cả đều làm xong rồi, khâu chuẩn bị quan trọng nhất trước khi tiến vào trò chơi cũng đã hoàn thành, hai người cầm tài khoản trong tay đi đến nhà Hứa Chân.
Trong nhà Hứa Chân, cha mẹ Hứa Chân và ông nội đã ở đó, chỉ chờ bọn họ đến.
"...... Tình huống là như vậy đó."
Tuế Văn nói đơn giản.
"Trong trò chơi chỉ có nhóm ba người, năm người và bảy người. Lúc này chúng ta cần 5 người tiến vào bên trong, ở trong đó có 2 người, tôi với Thời Thiên Ẩm là hai, còn lại có thể mang thêm một người nữa, chú Hứa, dì, hai người nghĩ kĩ chưa, ai sẽ là người đi vào?"
Tất nhiên là cha mẹ Hứa Chân đêm qua đã thương lượng với nhau.
Bọn họ vẫn duy trì một loại không quá tin tưởng nhưng lại không dám không tin, bà Hứa lên tiếng: "Để tôi vào đi. Tôi thật sự có thể nhìn thấy con gái mình bên trong à? Ở trong đó có đúng là con gái chúng tôi không?"
Tuế Văn kiên nhẫn: "Dì vào trong đó có thể hỏi một vài câu chỉ có các người biết, như vậy là có thể xác nhận được thân phận của đối phương."
Nói xong, hắn lấy Ipad của Hứa Chân ra, đăng nhập vào tài khoản của Hứa Chân.
Quả nhiên, mấy ngày nay, tài khoản này vẫn luôn luôn hoạt động.
Tuế Văn dựa theo phương pháp trước đó, yêu cầu gia nhập đội ngũ của Hứa Chân.
Ngay sau đó, trước mắt hắn tối lại, đến khi muôn vàn ánh sáng lại xuất hiện lần nữa trước mắt hắn, hắn đã đặt mình trên một hòn đảo bay, dưới chân là biển mây trắng vạn trượng, còn hắn đang đứng trên thiên đường.
Ba người lại tiến vào trong thế giới trò chơi một lần nữa.
Không trung là một màu trắng thuần.
Nhưng thiên đường đổ nát thê lương, cột trống to lớn sụp xuống, cung điện đã bị phá hủy chỉ còn lại một mảnh đổ nát, giống như trong lúc không ai hay biết, nơi đây đã xảy ra vố số cuộc chiến tranh tàn khốc.
Chỉ còn lại một đài phun nước đang ào ạt chảy chiếu ra một mảnh cầu vồng.
Hắc kị sĩ và Hứa Chân đang đứng dưới nơi đó.
Không khí nặng nề bao phủ toàn bộ hòn đảo bay này, gió thổi trên bầu trời ngưng kết thành băng bao quanh toàn bộ khu vực này.
Trên bản đồ trò chơi nho nhỏ, quân địch bắt đầu tích cực hành động.
Nhưng 5 người chỗ Hứa Chân chỉ nhìn nhau.
Một lát sau, hắc kị sĩ trầm giọng nói: "Các ngươi lại tới rồi."
Các ngươi, lại tới, quấy rầy cuộc sống của ta.
Hắn nâng cánh tay lên.
Súng trên cánh tay hướng thẳng về phía ba người.
Lúc này đây, ta sẽ không cho các ngươi còn mệnh để ra ngoài.
Cuộc chiến khẽ chạm vào là nổ.
Tại giây phút này, một âm thanh run rẩy vang lên, đó là giọng của bà Hứa.
Bà đứng ở một nơi không có cách nào giải thích được, trái tim co thắt từng đợt, sợ hãi giam cầm bà nhưng trong lòng muốn gặp con gái đã chiến thắng nỗi sợ kia, để bà lên tiếng một lần nữa: "Chân Chân, Chân Chân? Ai là Chân Chân?"
Ngay khi âm thanh kia vang lên, hắc kị sĩ lập tức ngây người.
Đôi mắt hắn trợn to, đồng tử thu nhỏ lại.
Hắn nhận ra tình huống xuất hiện thay đổi, là một sự thay đổi hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Hắn chợt chuyển đường nhìn về phía Hứa Chân, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói sửng sốt vang lên.
"Mẹ?"
Đã quá muộn.
Tiếng chuông lạnh lùng đại diện cho kết thúc vang lên bên tai hắc kị sĩ.
Phẫn nộ cùng sợ hãi giống như khiến lòng hắn bị bỏng, hắc kị sĩ đang muốn không màng tất cả bóp cò súng...
Trường đao xuất hiện, Thời Thiên Ẩm xuất hiện.
Đao súng chạm nhau, hai loại vũ khí giao nhau thành một hình chữ thập cùng hướng về phía không trung.
Âm thanh của Tuế Văn cũng vang lên vào đúng lúc này, rất rõ ràng: "Hắc kị sĩ, chúng ta nói chuyện được không?"
Sau lúc giằng co ngắn ngủi, bà Hứa đã thành công kéo Hứa Chân lại, đi về một nơi khác, hai mẹ con có rất nhiều chuyện riêng cần nói.
Hắc kỵ sĩ trơ mắt nhìn Hứa Chân đi xa, bất đắc dĩ tiếp nhận kiến nghị của Tuế Văn, cùng Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm đến một nơi khác.
Hắn hỏi, giọng nói lạnh băng: "Các ngươi muốn nói gì?" Hắn hỏi xong lại cười trào phúng: "Nói gì cũng vô ích, các ngươi... Tới để cướp nàng đi."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.
Nếu không có bọn họ......
Ngón cái của hắn dừng lại trên cò súng, ngón trỏ đặt lên vị trí luân chuyển, nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Răng rắc răng rắc răng rắc."
Âm thanh kích thích cơ quan vang lên, là sát ý cực nóng của hắc kị sĩ, là bước chân đến gần của Tử Thần.
Tuế Văn nghe thấy rất rõ ràng, cho nên hắn hỏi hắc kị sĩ một câu: "Nếu anh cảm thấy Hứa Chân không ở lại trong trò chơi này vì mình, vậy anh có từng nghĩ đến việc đến thế giới hiện thực với cô ấy không?"
"Răng rắc!"
Cơ quan ngừng chuyển động.
Hai mắt tràn đầy sát ý của hắc kị sĩ thấm thêm một tia nghi hoặc.
Hắn hỏi: "Ngươi đang nói cái gì...... Ta chỉ là một số liệu dựa vào trò chơi mới có thể tồn tại."
Sau khi gặp được hắc kị sĩ và Chân Chân, Tuế Văn đã thoáng có ý tưởng này.
Sau khi chuẩn bị đưa bà Hứa vào trò chơi, ý tưởng này đã hình thành hoàn chỉnh trong đầu hắn.
Tuế Văn giải thích: "Thế giới trò chơi hay không không quan trọng. Tôi là Hàng Vật Sư, anh là Vật Kị, chỉ cần tôi hàng phục anh rồi, anh có thể tự do xuất hiện trong thế giới thực."
Hắc kỵ sĩ lạnh lùng: "Cho nên, ngươi muốn có được ta?"
Tuế Văn tất nhiên không hề muốn hắc kị sĩ tí nào: "... Không, tôi không có bất kì hứng thú gì với anh nhưng tôi đối với đồ vật trên người anh có hứng thú. Đồ vật biến anh trở nên mạnh như bây giờ là sức mạnh thộc về tôi. Nếu anh không muốn trả lại đồ vật cho tôi, chúng ta cũng chỉ có thể đánh một trận."
"Nhưng bản thân tôi cho rằng," Tuế Văn nói, "Trận chiến này không quyết định được tất cả."
"Anh giữ Hứa Chân lại bên trong trò chơi dù sao cũng sẽ có vấn đề. Các người đại khái cũng không thể xác định được hoàn toàn cơ thể của Hứa Chân có xảy ra vấn đề gì hay không, và sau khi cơ thể của Hứa Chân xảy ra vấn đề thì cô ấy có thể ở lại trong này không hay cũng sẽ thương tổn rồi biến mất? Huống hồ, trò chơi luôn có một ngày bị vứt bỏ, đến lúc đó thì các người phải làm thế nào đây?"
"Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất..." Tuế Văn cười, "Tình huống hiện tại, anh có thể giữ lại cô ấy không?"
Hắc kỵ sĩ: "......"
Có những vấn đề không thể trốn tránh, cũng không phải chỉ vì ý chí của hắn mà không xảy ra.
Hắn yên lặng nhìn Tuế Văn một lúc, bỗng nhiên chuyển hướng sang Thời Thiên Ẩm.
Hắn hỏi Thời Thiên Ẩm: "Đây cũng là suy nghĩ của ngươi à?"
Một trận chiến vui sướng lần trước khiến hắc kị sĩ nguyện ý thừa nhận đối thủ này của mình đáng được tôn trọng.
Thời Thiên Ẩm kinh ngạc nhướng mày: "Lời hắn nói chính là lời ta muốn nói, việc hắn làm chính là việc ta muốn làm."
Hắc kỵ sĩ có hơi không hiểu, ngữ cảnh thế này đối với hắn mà nói chỉ có hai loại khả năng: "Ý của ngươi là... Ngươi và hắn là quan hệ chủ tớ?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Khóe miệng cậu khẽ nhếch, sát ý vốn đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên đột phát.
Cậu nghiêm túc rút đao của mình ra, quyết định chém hắc kị sĩ thành 18 đoạn trước rồi lại thu hồi sức mạnh của "Tuế Văn" sau...
Tuế Văn nhanh chóng ôm lấy Thời Thiên Ẩm, hiện giờ thói quen này của hắn đã rất tự nhiên, trước khi đối phương bùng nổ cần ổn định lại đã rồi nói sau: "Bình tĩnh, không cần bị mấy lời rác rưởi của hắn quấy nhiễu, hắn có ý định chọc giận cậu để đạt được mục đích của mình, nếu cậu tức giận sẽ lập tức trúng chiêu."
Hắc kỵ sĩ nhìn hai người ôm nhau, hắn dần dần hiểu ra, vì vậy xin lỗi: "Ngại quá, ta không biết giữa các ngươi là quan hệ này."
Thời Thiên Ẩm bình tĩnh lại.
Tuế Văn ôm cậu, cậu cũng không thể dùng sức ném Tuế Văn ra; hắc kị sĩ cũng cúi đầu cho nên chờ Tuế Văn buông tay rồi lại xử lý hắn cũng được.
Tuế Văn ngược lại bắt đầu cảm thấy không được đúng lắm: "Khoan đã... Cho nên anh cảm thấy giữa chúng tôi là quan hệ gì?"
Hắc kỵ sĩ tránh đi không nói, hắn hỏi Thời Thiên Ẩm: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
Đúng là đang buồn ngủ được người đưa gối đến.
Xem ra đối phương có cùng suy nghĩ với ta.
Thời Thiên Ẩm hạ mi, rút người ra khỏi vòng ôm của Tuế Văn, một mình đi với hắc kị sĩ sang một bên.
Tay cậu cầm đao Hình Bóng.
Nhưng hắc kị sĩ lại đưa lưng về phía cậu.
Đến khi đi đến nơi cần rồi, hắn quay đầu lại, Thời Thiên Ẩm đang muốn giơ đao thì hắn lại lên tiếng.
Hắc kỵ sĩ: "Ở lại bên hắn là cảm giác gì?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Cậu không hiểu: "Ngươi đang nói gì thế?"
Hắc kỵ sĩ cho rằng câu hỏi của mình không được rõ ràng, cho nên hắn lại nói rõ hơn: "Ta có thể nhận ra ngươi không phải là con người, ngươi và kẻ bên cạnh không phải là đồng loại, cho nên... Rời xa gia đình, ở lại bên cạnh hắn là cảm giác gì?"
Thời Thiên Ẩm cảm thấy đối phương thật kì quái: "Còn được."
Hắc kỵ sĩ: "Ngươi không hối hận sao?"
Thời Thiên Ẩm hơi mất kiên nhẫn: "Vì sao ta phải hối hận?"
Hắc kỵ sĩ: "Là bởi vì yêu sao?" hai chữ cuối cùng hắn cúi đầu, âm thanh thật thấp ẩn trong miệng, thấp đến mức Thời Thiên Ẩm đứng trước mặt hắn cũng không nghe thấy.
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi đang nói gì?"
Hắc kỵ sĩ ngẩng đầu lên: "Ta không nói gì cả. Ta chỉ đang nghĩ, có lẽ ta và ngươi giống nhau, nên bước ra một bước này."
Nói rồi, hắn chuyển hướng về phía Hứa Chân và mẹ của cô.
Tuế Văn mang theo người tiến vào cũng không chắc chắn hoàn toàn bà Hứa có thể thuyết phục được Hứa Chân hay không; nhưng hắc kị sĩ xuất hiện vì Hứa Chân lại có đủ hiểu biết.
Cho nên ngay giây phút mẹ của Hứa Chân đi vào nơi này hắn đã nhận ra.
Mình không thể giữ Hứa Chân lại.
Người hắn yêu thương chính là một người như vậy.
Hắn bình tĩnh nói: "Ta đã biết ý của ngươi, để ta suy nghĩ một lát..."
Nếu như có thể ở cùng một chỗ với người yêu trong hiện thực.
Cho dù hắn có phải trả một cái giá thật lớn, phải phụ thuộc vào người khác, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều......
Hắn hi vọng trước khi đến với thế giới thực, lời này không phải là do hắn đưa ra mà là từ người mà hắn yêu thương.
Như vậy, tất cả đau khổ gai góc cuối cùng cũng sẽ nếm được trái cây ngọt ngào.
Trong lúc Tuế Văn giải quyết hắc kị sĩ, Hứa Chân cũng đã nói chuyện xong với mẹ mình.
Nhìn thấy mẹ mình khóc lóc kể nể khiến cho cô cảm thấy rất phiền lòng, suy nghĩ tràn ra ngàn vạn nhánh, trở thành một cuộn chỉ rối cuộn trong ngực cô, lên không được mà xuống cũng không xong.
Cô không chú ý đến con đường phía trước, một chân dẫm vào khoảng không, suýt nữa thì té ngã.
Lúc này, một lực ổn định giữ được cánh tay của cô.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy hắc kị sĩ lặng yên không một tiếng động ở bên cạnh mình, cầm lấy cổ tay cô, đỡ lấy cô.
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, bất cứ lúc nào, hắc kị sĩ cũng đều đứng bên cạnh cô.
Thân hình đối phương giống như một luồng ánh sáng chiếu sáng tầm nhìn của cô.
Nhưng mà...... Cha mẹ mình. Hứa Chân vừa nói chuyện với mẹ mình, thấy bà khóc lóc kể lể cầu xin, trong lòng cô đau đớn vô cùng.
Sở dĩ cô đi theo hắc kị sĩ vào đây là vì ba mẹ cô luôn luôn muốn cô làm theo ý của họ, học ở đâu, thi vào trường nào là do cha mẹ cô quyết định, làm công việc gì là do cha mẹ cô quyết định, khi nào kết hôn và kết hôn với ai là do cha mẹ cô quyết định, ngay cả khi nào sinh con và sinh bao nhiêu đứa cũng là cha mẹ cô quyết định.
Mỗi một sự kiện trong cuộc đời cô đều trộn lẫn với bóng dáng "quyết định của cha mẹ", còn ý kiến của riêng cô chỉ nhỏ bé không đáng kể.
Điều này khiến cô không thể thở nổi.
Hành động đập vỡ điện thoại của ba cô và đóng băng tài khoản trò chơi của cô là một mồi lửa cuối cùng.
Cô không thể nhịn được nữa, chỉ muốn rời xa mọi thứ ở nơi này.
Nhưng hiện giờ mẹ cô lại tiến vào đây, thành khẩn nhận sai với cô, nói với cô những chuyện khống chế sinh hoạt quá mức trước đây của họ là sai, họ không nhận ra cô đã là một người có thể tự quyết định cuộc sống của mình.
Dây thừng vẫn luôn trói buộc lồng ngực của cô lúc này đã được cởi bỏ.
Đau khổ được thả ra ngoài, bao năm gần gũi yêu thương lại xuất hiện một lần nữa.
Hứa Chân lại nhìn về phía hắc kỵ sĩ, trong lòng bỗng nhiên bị bủa vây bởi phiền muộn.
Cô yêu người nhưng lại không thể hoàn toàn vứt bỏ cha mẹ đã nuôi cô lớn lên, yêu thương cô thật lòng.
Có lẽ cô nên thử cùng chung sống hòa thuận với cả hai bên...
Cô mở vòng tay của mình ra, ôm lấy hắc kị sĩ, nói với hắn: "Tình yêu của em, chờ em, chờ em ra ngoài rồi lại quay về, rất nhanh thôi, em sẽ trở lại..."
Hắc kỵ sĩ cúi đầu, dịu dàng đồng ý.
***
Thời gian chảy xuôi về một phút trước.
Bên trong thế giới thật, ngoài phòng khách của nhà ông Hứa, ông Hứa và Tuế Hữu Bách đã thu xếp ổn thỏa cho Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm và bà Hứa, ngay cả Hứa Chân đang hôn mê trong bệnh viện cũng được mang về giường của mình ở nhà.
Ipad trên mặt bàn vẫn đang dừng ở giao diện của trò chơi, có thể thấy tài khoản của Hứa Chân vẫn luôn ở trạng thái hoạt động.
Còn vợ của ông ta và con gái ông ta...
Ông Hứa nghẹn một đống tức giận và sốt ruột trong lòng, đi tới đi lui trong phòng khách, trong tay đã đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại cầm di động màu hồng nhạt lên. Cứ cách vài giây ông ta lại quay đầu lại nhìn vợ mình và con gái mình, còn hỏi một câu:
"Đại sư, tình huống hiện giờ của họ thế nào..."
Tuế Hữu Bách vững như bàn đá, còn hoảng loạn nho nhỏ trong lòng mình thì tự mình biết thôi là được.
Trên mặt của ông lão không thể hiện điều gì, giọng nói ấm áp an ủi ông Hứa: "Thí chủ yên tâm, có cháu trai của tôi ở bên trong, vợ và con gái ông sẽ không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần nữ thí chủ có thể đứng ở góc độ của con gái mình suy nghĩ thấu hiểu thì con gái hai vị sẽ đồng ý đi ra thôi. Dù sao huyết thống cũng không thể cắt đứt được... Các người cũng không cần ghi hận trò chơi này. Con gái đã trưởng thành, sẽ có lựa chọn của chính mình."
Lời còn chưa dứt, trong phòng khách đã xảy ra biến hóa.
Một tiếng động vang lên, từ trên sô-pha, cả ba người đang nằm ngủ đều có động tĩnh.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm gần như mở mắt cùng nhau, đứng lên khỏi sô-pha.
Người tỉnh lại tiếp theo là bà Hứa, tuổi trung niên không khôi phục nhanh được như tuổi trẻ, bà lắc lắc đầu óc vẫn còn đang mơ hồ của mình, ngồi ở sô-pha, không đứng lên ngay.
Ông Hứa vội vàng đến bên cạnh bà Hứa: "Bà có sao không? Có gặp được con gái chúng ta không?"
Bà Hứa: "Không có việc gì, không có việc gì... Con gái, con gái chúng ta đã trở về rồi?"
Bà vừa dứt lời, trong phòng ngủ đã truyền ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.
Tiếng rên rỉ mỏng manh vào giờ phút này lại không khác gì tiếng sét nổ tung trong lỗ tai hai vợ chồng.
Ông Hứa vọt vào phòng ngủ, nhìn thấy con gái mình đang mở to mắt.
Trên mặt ông ta hiện ra sự vui vẻ không thể kiềm chế: "Chân Chân, con tỉnh rồi, ta là ba con, con không sao chứ?"
Hứa Chân giật giật cơ thể, một khoảng thời gian hôn mê khiến cho cơ thể cô như một cỗ máy móc rỉ sắt, mỗi một cử động đều rất tốn sức.
Cô cố gắng mở miệng, nói với ông Hứa: "Không có việc gì, ba ba..."
Ông Hứa vừa nghe thấy giọng nói của con gái đã vội vàng nói: "Con đừng vội, ba đi lấy cho con ly nước ấm, con uống trước rồi hãy nói."
Ông lại quay về phòng khách.
Lúc này, bà Hứa cũng đã khôi phục trở lại, cũng tiến đến.
Tâm trạng của Tuế Văn rất tốt, sự việc đã được giải quyết trong đàm phán hòa bình, hơn nữa kết quả còn rất tốt, hắn tin tưởng cuối cùng hắc kị sĩ cũng trở thành thẻ bài của hắn trong thế giới hiện thực này.
Hắn nói đơn giản hai câu với ông nội, nói tình huống hiện tại.
Tuế Hữu Bách âm thầm cho tôn tử một ngón tay cái, ông lão đi đến phòng khách, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với ông bà Hứa: "Được rồi, sự việc đã kết thúc rồi, vậy cứ dựa theo trao đổi trước đó của chúng ta, các người cùng con gái nói chuyện cho rõ ràng, sau đó tôn trọng ý kiến của cô bé..."
Nhưng lúc này ông Hứa lại bỗng nhiên phản bác ý kiến của Tuế Hữu Bách: "Đại sư, chúng tôi rất cảm tạ ngài đã giúp đỡ, nhưng tôi không thể tha thứ cho kẻ đã mang con gái của chúng tôi đi, hại chết con gái tôi. Ai biết khi nào nó lại quay lại quấy rầy chúng tôi!"
Dứt lời, ông Hứa lấy di động hồng nhạt vẫn nằm trong bàn tay của ông ta ra.
Đây là di động của Hứa Chân.
Tuế Hữu Bách đã nói chuyện với họ, bọn họ đồng ý tôn trọng quyết định của con gái, nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của cong gái mới đồng ý mang họ vào trong thế giới trò chơi.
Nhưng mọi thứ đều có thể thỏa hiệp ngoại trừ chuyện này.
Ông ta muốn phá hủy hoàn toàn đồ vật quỷ quái trong thế giới trò chơi kia, như vậy con gái mới không bị mê hoặc một lần nữa.
Vì thế, ông ta đã làm mọi sự chuẩn bị.
Vừa rồi Tuế Văn đưa bà Hứa vào trong trò chơi ông ta đã hoàn thành các thao tác để chuẩn bị xóa bỏ, hiện tại, chỉ còn một bước ấn phím xác nhận cuối cùng.
Ông ta hung hăng ấn xuống phím này.
Trong lòng ông ta tràn ngập phẫn nộ: Là mày tổn thương con gái tao, là mày cướp con gái của tao đi...
Ánh sáng chớp nháy, tình huống đột biến.
Tuế Văn mở miệng định ngăn cản, một bàn tay thon dài đã vọt ra khỏi màn hình, cầm chặt lấy tay ông Hứa.
Ngay sau đó, ông Hứa bị đẩy về phía sau, càng nhiều thứ xuất hiện ở thế giới thật hơn nữa.
Sương đen giống như thủy triều xuất hiện từ trong màn hình, tạo thành một con đường, hắc kị sĩ xuyên qua màn hình đi đến thế giới thật từ thế giới trò chơi kia.
Hứa hẹn cũng không thể tin.
Trên tay hắn là súng bạc.
Gương mặt tái nhợt lạnh băng xuất hiện trong hiện thực.
Hắn nắm lấy tay ông Hứa, muốn xóa bỏ kẻ gây uy hiếp đến sự tồn tại của mình.
Nhưng đây là cha mẹ Hứa Chân.
Cuối cùng hắn không giơ súng lên, hắn buông lỏng súng của mình, súng màu bạc rơi xuống mặt đất, rơi được một nửa đã hóa thành sương đen biến mất.
Hắn lại nắm lấy cổ tay của bà Hứa đang ngồi trên sô-pha.
Lúc này, từ trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, trong lúc vội vàng, Hứa Chân ngã xuống khỏi giường, cô hét lên: "Hắc kị sĩ..."
Hắc kỵ sĩ quay đầu nhìn Hứa Chân.
Suýt chút nữa là biến mất hoàn toàn nhưng hắc kị sĩ cũng không để sự tức giận của mình liên lụy đến Hứa Chân.
Hắn vẫn mỉm cười với cô như ngày xưa:
"Chân Chân......"
Nhưng tươi cười tiếp theo đã bị thu lại hoàn toàn.
Hắn lôi kéo ông bà Hứa trở lại thế giới trò chơi.
Chỉ còn lại một âm thanh yếu ớt cuối cùng còn lưu lại hiện thực:
"Cứ như vậy đi."
Sau khi ta mang họ đi rồi sẽ không có ai làm em đau khổ nữa.
Như vậy, em có thể có một thế giới của riêng mình, sống một cuộc sống yên ổn.
Âm thanh rơi xuống, tia sương đen cuối cùng từ hắc kị sĩ cũng biến mất trong phòng khách.