"Đáng tiếc Thiên Cơ các thấy tình thế không ổn đã cướp đi chứng cứ phạm tội quan trọng nhất.
Bằng không lúc này Đậu tổng bộ đã được tính là lập công lao to lớn.
Mà với công lao to lớn đó, đại nhân đâu chỉ tấn chức làm phó tổng bộ đầu, kể cả lên làm tổng bộ đầu của Chu Tước phường cũng có thể."Bộ khoái kia lại hiện ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói đầy châm biếm: “Trịnh Xuân Thu nọ làm việc bất lợi khiến cho chứng cớ liên quan bị mất, ta thấy hắn không ngồi nổi ở vị trí tổng bộ đầu kia đâu""Cũng coi như Trịnh Xuân Thu tự mình hiểu mình, cho nên mới chủ động xin công cho Đậu tổng bộ.
Mà chuyện này cũng là bình thường, trong tương lai lực ảnh hưởng của Lục Phiến môn, sư môn của Đậu tổng bộ còn phải nhờ vào ngài."Đậu Trường Sinh cảm nhận được làn gió nhẹ thổi ngược vào mặt, nhưng trong lòng hắn chẳng những không có chút ấm áp nào, ngược lại còn trở nên lạnh lẽo.Hắn vốn cho rằng chuyện này đã chấm dứt, thật không ngờ một buổi sáng không có chuyện gì tới nhưng qua buổi chiều lại xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.Chuyện này ít nhiều cũng khiến Đậu Trường Sinh trở tay không kịp.
Tình huống xảy ra với hắn giống hệt Trịnh tổng bộ đầu ngày hôm qua, chỉ một khoảng thời gian không tới Bộ Khoái phòng, bản thân mình đã không theo kịp thời đại.Càng nghĩ trong lòng Đậu Trường Sinh càng sinh ra một bụng lửa giận, dù bản tính hắn thiện lương nhưng thiện lương lại không có nghĩa là Đậu Trường Sinh ngu ngốc.Trịnh tổng bộ đầu không lựa chọn phương thức xử lý tốt nhất, đó là bí mật báo cáo chuyện này lên rồi giao cho cao tầng Lục Phiến môn xử lý, ngược lại còn gióng trống khua chiêng tuyên bố chuyện này ra ngoài.Thậm chí còn giả vờ có lòng tốt xin công cho Đậu Trường Sinh, khiến cả Thần Đô đều biết.Tin tức này đã truyền ra ngoài khiến cho mọi cố gắng của Thiên Cơ các đều thành công cốc như vậy người Thiên Cơ các hận nhất là ai?Đáp án không cần nói cũng biết, đương nhiên chính là Đậu Trường Sinh.Dù sao người tra án chính là Đậu Trường Sinh, người lập công chính là Đậu Trường Sinh, mà người thăng chức cũng chính là Đậu Trường Sinh.Toàn bộ đều là Đậu Trường Sinh.Đậu Trường Sinh thầm thở dài một hơi, xem ra hôm qua hắn đã phán đoán sai lầm, quan hệ giữa song phương không hề dịu đi, ngược lại hắn còn khiến Trịnh tổng bộ đầu tìm được phương thức trả thù.Nhưng sao đối phương lại làm như vậy?Trả thù kiểu này tới cuối cùng Trịnh tổng bộ đầu cũng không được lợi, Thiên Cơ các kia đâu phải hạng người lương thiện, chỉ lựa chọn giết chết kẻ thủ ác, mà không hãm hại người vô tội?Theo Đậu Trường Sinh suy nghĩ, với cách nhìn của Thiên Cơ các, dù bọn họ đã biết kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này cực kỳ đáng giận, nhưng Trịnh tổng bộ đầu xin công cho hắn cũng là thứ đáng chết.Giết địch một ngàn, tự hại tám trăm.Đấu pháp lưỡng bại câu thương.Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Đậu Trường Sinh cũng tắt hơn phân nửa, dù hắn tương đối tức giận, nhưng không hề có suy nghĩ muốn tới chất vấn Trịnh tổng bộ đầu.Người ta đã không tiếc tính mạng của mình cũng muốn kéo Đậu Trường Sinh xuống nước, tới chất vấn được ích lợi gì?Đúng là cổng thành bị cháy, họa cả cá oa(*), chuyện nghi thức thiên mệnh do một tay Diệp Vô Diện gây ra, liên quan gì tới Đậu Trường Sinh hắn?(*) Khi cổng thành bị cháy, người ta sẽ múc nước ao để dập lửa, làm liên lụy tới môi trường của cá.Bộ khoái nhìn sắc mặt Đậu Trường Sinh thay đổi thất thường nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi một hồi.
Tới khi nhận thấy ánh mắt Đậu Trường Sinh dần khôi phục lại bình tĩnh, đối phương mới vỗ cái trán bóng loáng của mình một cái, làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó rồi cười ha hả nói: "Giờ ta mới nhớ tới.
Hơn nữa Đậu tổng bộ có thể thăng chức, trong chuyện này cũng có một phần công lao của thuộc hạ.
Không.
Nói chính xác hơn, một phần công lao của chúng ta.
Dù sao tuy công lao lần này khá lớn, nhưng muốn lên chức cũng không dễ dàng."Nhưng ở bên trên đã có chúng ta khơi thông thay Đậu tổng bộ, lại lấy uy danh của Triệu Thần Bộ, chuyện này cứ như vậy mà thành công thật nhẹ nhàng.""Thuộc hạ nói ra chuyện này chỉ mong có chút an ủi trong lòng.""Dù sao nhi tử duy nhất của thuộc hạ đã chết, mà lúc tuổi trẻ thuộc hạ lại bị thương, coi như dòng dõi này đã tuyệt hậu.
Bởi vậy khi thấy Đậu tổng bộ phong nhã hào hoa, lại không nhịn được muốn thân cận một chút cũng nguyện trợ giúp Đậu tổng bộ một phen khiến cho con đường tương lai của Đậu tổng bộ thuận lợi hơn một ít, sau này không ngừng thăng quan phát tài."Lúc nhắc tới bốn chữ thăng quan phát tài này, bộ khoái kia nhấn mạnh cực kỳ nặng nề, có cảm giác như đối phương phun mấy chữ đó ra thay hơi thở vậy.Vẻ mặt Đậu Trường Sinh trở nên thật nghiêm túc, hắn trầm giọng mở miệng nói: "Chuyện đại hội tài thần là Diệp Vô Diện làm."Bộ khoái nọ cười dài gật đầu nói: "Đúng vậy.
Ta biết.
Kẻ ra tay chính là Diệp Vô Diện, thế nhưng chúng ta không thể trả thù Diệp Vô Diện kia.""Nói đến nói đi, trong bụng luôn nung nấu lửa giận.
Nếu ngươi cũng chết, ta chẳng biết làm gì khác ngoài chấp nhận.
Thế nhưng cố tình Đậu tổng bộ không chỉ sống sót, ngược lại còn chiến thắng Diệp Vô Diện, lưu danh Nhân bảng, danh truyền một trăm lẻ tám châu thiên hạ.""Kỳ thật ta cũng luôn tự khuyên nhủ bản thân mình thật nhiều lần, chuyện nhi tử của ta chết không liên quan quá nhiều tới Đậu tổng bộ.
Thế nhưng khi về đến nhà nhìn thấy di vật, ta lại không nhịn được suy nghĩ, nếu lúc ấy Đậu tổng bộ chiến một trận với Diệp Vô Diện kia sớm hơn một chút, nhi tử của ta sẽ không phải chết.""Ta càng nghĩ càng giận.""Bởi vậy hôm nay Trịnh Xuân Thu tìm tới ta, ta cũng ăn nhịp với hắn.""Không riêng gì ta, rất nhiều người khác đều bất mãn với Đậu tổng bộ, chẳng qua Đậu tổng bộ là môn đồ của Tông Sư cao quý nên bọn họ đành phải kiềm nén xuống.""Ta ở Lục Phiến môn nhiều năm như vậy, không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có người tin tưởng, cho nên bọn họ lựa chọn ủng hộ ta.""Bởi vậy chỉ qua nửa ngày ngắn ngủi, ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ làm Đậu tổng bộ lên chức.""Vốn dĩ ta không nên nói chuyện này, dù sao nếu Đậu tổng bộ không chết, chắc chắn sẽ đi trả thù bọn họ.""Nhưng ta cứ nói ra, vì ta cũng muốn bọn họ chết.".