Harry Potter Và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Quyển 3)

Chương 12: Chương </span></span>12



Chương 12 - THẦN HỘ MỆNH

Harry biết Hermione méc cô McGonagall về chuyện cây chổi thần Tia Chớp là có ý tốt cho nó, nhưng nó vẫn không thể không nổi sùng với cô bé. Nó chỉ mới làm chủ được cây chổi thần xịn nhứt thế giới trong vòng có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thế mà giờ đây, chỉ tại vì Hermione xía vô, nó đã không thể biết là liệu nó có còn được nhìn thấy cây chổi đó một lần nữa hay không? Nó đoan chắc là cây chổi của nó chẳng hề bị trù ếm gì hết, nhưng một khi mà cây chổi bị đem đi giải trừ bằng đủ các loại kiểm tra chống bùa ếm ngải thư thì liệu nó có còn ra hồn cây chổi thần nữa chăng?

Ron cũng giận điên lên với Hermione. Theo nó thì giải trừ một cây chổi hàng hiệu Tia Chớp còn "gin" thì không khác gì phạm một tội ác hình sự. Hermione thì vẫn đinh ninh là mình đã làm điều tốt nhứt phải làm, nhưng cô bé tránh ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Harry và Ron. Hai đứa này cho là cô bé đã tìm nơi ẩn náu trong thư viện, và tụi nó cũng không thèm thử dỗ cô bé quay trở lại phòng sinh hoạt chung làm gì. Thành ra cả ba đứa tụi nó đều vui mừng khi thấy tất cả học sinh khác cùng quay trở về trường sau ngày lễ Năm Mới, và tháp Gryffindor lại trở nên đông đúc, ồn ào.

Vào cái đêm trước khi học kỳ mới bắt đầu, Wood tìm Harry để nói chuyện:

-- Giáng sinh vui không?

Chẳng cần đợi Harry trả lời, Wood ngồi xuống, hạ thấp giọng:

-- Anh đã suy nghĩ kỹ suốt lễ Giáng sinh, Harry à. Sau trận đấu lần trước, em biết đó... Nếu bọn giám ngục Azkaban lại kéo tới trận đấu kế... ý anh là... chúng ta không thể để cho em... Ờ...

Wood đột nhiên ngừng lại, trông lúng ta lúng túng. Harry bèn nói nhanh:

-- Em đang khắc phục chuyện đó. Giáo sư Lupin nói là thầy có thể dạy em cách xua đuổi bọn giám ngục Azkaban. Thầy sẽ bắt đầu dạy em từ tuần này; thầy nói thầy sẽ có thì giờ rảnh sau lễ Giáng sinh.

Wood kêu lên một tiếng: "A!", vẻ mặt anh bớt căng thẳng thấy rõ.

-- Vậy hả, nếu như vậy thì... Anh thực sự đâu có muốn mất một Tầm thủ như em đâu Harry. Mà em đã đặt mua một cây chổi mới chưa?

Harry nói:

-- Chưa.

-- Cái gì? Em phải làm gấp lên đi chứ, em biết mà... em đâu có thể cỡi cây Sao xẹt mà đấu lại tụi nhà Ravenclaw!

Ron chen vô:

-- Nó mới được tặng một cây Tia Chớp hồi lễ Giáng sinh.

-- Một cây Tia Chớp! Nói thiệt không đó? Một... một cây Tia Chớp thiệt hả?

Harry rầu rĩ nói:

-- Anh Oliver đừng háo hức quá. Em không còn được giữ nó nữa rồi. Nó đã bị tịch thu.

Rồi Harry giải thích toàn bộ câu chuyện tại sao và làm thế nào mà cây chổi thần Tia Chớp của nó đang bị giải trừ bùa ếm ngải thư.

-- Bùa ếm ngải thư hả? Làm sao cây chổi có thể bị thư ếm chứ?

Harry đáp bằng một giọng yếu ớt:

-- Sirius Black. Người ta cho là hắn đang săn đuổi em. Vì vậy cô McGonagall cho là rất có thể hắn gởi cái đó cho em.

Gạt qua một bên cái thông tin rằng có một tên sát nhân nổi tiếng đang săn đuổi Tầm thủ của mình, Wood nói:

-- Nhưng Black không thể nào mua nổi một cây chổi thần Tia Chớp! Hắn đang bị truy nã mà! Cả nước này đang theo dõi rình bắt hắn! Làm sao hắn có thể bước vô một tiệm bán Thiết bị Quidditch Chất lượng à mua một cây chổi thần?

Harry nói:

-- Em biết, nhưng cô McGonagall vẫn muốn giải trừ cho cây chổi...

Wood tái nhợt đi. Anh hứa:

-- Anh sẽ đi thưa chuyện với cô. Anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ... một cây Tia Chớp... một cây Tia Chớp thực sự... trong đội của chúng ta... Cô cũng muốn cho đội Gryffindor thắng y như chúng ta muốn vậy... anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ... một cây Tia Chớp.

Hôm sau, những buổi học của học kỳ hai bắt đầu. Sáng tháng Giêng lạnh căm căm thì chỉ người nào không còn chuyện gì khác để làm mới cảm thấy thích ra sân trường để học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng lão Hagrid đã bày ra một đống lửa đầy những con kỳ nhông để mua cho bọn trẻ, nên tụi nhỏ được trải qua một buổi học vui vẻ khác thường: đi mót củi khô và lá khô để bỏ vô đống lửa cho cháy sáng thêm, trong khi mấy con vật mê lửa thuộc nòi giống thằn lằn ấy cứ khoái trá bò lên bò xuống mấy khúc củi vụn đến nóng phỏng da người.

Bài học tiên tri của học kỳ mới thì lại không được vui bằng; giáo sư Trelawney bây giờ dạy qua tới môn Bói chỉ tay, và bà không phải mất thì giờ lâu lắc mới chỉ ra được cho Harry thấy là nó có đường Sinh đạo ngắn nhứt mà bà từng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.

Chỉ có lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là nơi mà Harry hăng hai đi học nhứt. Sau buổi nói chuyện với Wood, Harry muốn bắt đầu học ngay cách phòng chống giám ngục Azkaban càng sớm càng tốt. Cuối buổi học, Harry nhắc giáo sư Lupin về lời hứa của thầy, thầy nói:

-- Ờ phải, để thầy xem... Tám giờ tối thứ năm được không? Phòng học môn Lịch sử Pháp thuật chắc đủ rộng... Thầy sẽ suy nghĩ cẩn thận xem chúng ta sẽ dạy và học môn này như thế nào... Chúng ta không thể đem một viên giám ngục Azkaban vô trong tòa lâu đài để thực tập...

Khi đi xuống hành lang để đến phòng ăn tối, Ron nói:

-- Thầy có vẻ vẫn còn bệnh, phải không? Bồ nghĩ thầy bị gì vậy?

Đằng sau hai đứa bỗng vang lên một tiếng chắt lưỡi sốt ruột nghe rõ to. Đó chính là Hermione, cô bé đang ngồi dưới chân của một bộ áo giáp, sắp xếp lại cái cặp táp sút xổ của mình; cái cặp đầy nhóc sách đến nỗi không thể nào đóng lại được.

Ron nói với giọng cáu kỉnh:

-- Trò chắt lưỡi với tụi này để làm gì vậy?

-- Chẳng để làm gì hết!

Hermione đáp bằng giọng kiêu kỳ, lại quẳng cái cặp nặng ịch của cô bé lên vai.

Ron nói:

-- Có đó chứ! Khi tụi này đang thắc mắc về bệnh của thầy Lupin thì trò chắt lưỡi...

Với vẻ trịch thượng chọc người ta điên lên được, Hermione nói:

-- Chà, chuyện đó chẳng quá rõ ràng sao?

Ron đổ quạu:

-- Nếu trò không muốn nói cho tụi này biết, thì khỏi nói.

-- Tốt!

Hermione kênh kiệu ngẩng cao đầu, bước đi một nước.

Ron tức tối ngó theo Hermione:

-- Nó cũng chẳng biết gì hơn đâu. Nó chỉ giả bộ để bắt chuyện lại với tụi mình thôi.

o O o

Vào lúc tám giờ tối thứ năm, Harry rời phòng sinh hoạt chung Gryffindor để đến phòng học môn Lịch sử Pháp thuật. Tới nơi, phòng học trống vắng và tối thui, Harry bèn dùng đũa phép thắp đèn sáng lên. Nó chỉ phải chờ chừng năm phút là thầy Lupin đến, xách theo một cái lồng thật to được bao bọc cẩn thận. Thầy nhấc cái lồng đặt lên trên bàn giáo sư Binn. Harry hỏi:

-- Thưa thầy, cái gì vậy ạ?

Thầy Lupin cởi áo khoác ra, đáp:

-- Một Ông Kẹ khác. Thầy đã lùng sục khắp lâu đài từ hôm thứ ba, cũng may là thầy tóm được con này trốn trong một ngăn tủ hồ sơ của thầy Filch. Đây là thứ nhái theo giám ngục Azkaban gần giống nhứt rồi đó. Ông Kẹ sẽ biến thành một viên giám ngục Azkaban khi nó nhìn thấy con, thế nên con có thể thực hành chống cự lại nó. Khi nào không xài đến nó thì thầy nhốt nó trong phòng của thầy. Có một cái hộc tủ dưới gầm bàn làm việc của thầy mà chắc Ông Kẹ sẽ khoái lắm.

-- Dạ, được.

Harry nói, cố gắng làm ra vẻ nó không hề sợ hãi chút xíu nào hết mà chỉ vui mừng là thầy Lupin đã tìm ra được một kẻ thế vai giám ngục Azkaban hay như vậy. Giáo sư Lupin rút ra cây đũa phép của thầy, ra dấu cho Harry làm theo, thầy nói:

-- Vậy thì... Câu thần chú mà thầy sẽ thử đọc và dạy cho con là một pháp thuật cao cấp, Harry à..., cao cấp hơn hẳn Trình độ Phù thủy Thường đẳng. Nó được gọi là Bùa Hộ mệnh.

Harry lo lắng hỏi:

-- Bùa linh nghiệm như thế nào hở thầy?

Thầy Lupin nói:

-- À, nếu bùa được xài đúng thì nó sẽ làm hiện ra một vị thần Hộ mệnh. Vị thần này là một loại thần bảo vệ - chống lại giám ngục Azkaban, thần sẽ che chắn giữa con và những giám ngục Azkaban.

Harry bỗng mường tượng hình ảnh mình khép nép phía sau một hình thù to kềnh càng như lão Hagrid tay cầm một cây gậy bự chảng. Giáo sư Lipin tiếp tục giảng giải:

-- Thần Hộ mệnh là một loại sức mạnh tích cực, là hiện hình của chính những thứ mà giám ngục Azkaban đã ăn tươi nuốt sống: hy vọng, hạnh phúc, khát vọng sống còn - nhưng vì thần Hộ mệnh không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như con người thực, nên giám ngục Azkaban không bao giờ có thể làm hại được. Nhưng mà thầy phải lưu ý con, Harry à, rằng bùa Hộ mệnh là quá cao so với trình độ của con. Nhiều người đạt trình độ pháp sư mà còn thấy khó khăn khi xài tới bùa Hộ mệnh.

Harry tò mò:

-- Thần Hộ mệnh trông ra làm sao hở thầy?

-- Tùy theo cách mỗi phù thủy làm hiện hình sức mạnh này mà thần Hộ mệnh của phù thủy ấy có hình dạng độc đáo riêng.

-- Và làm sao thầy làm cho thần Hộ mệnh hiện hình được?

-- Bằng cách niệm một câu thần chú, mà câu thần chú này chỉ linh nghiệm khi nào con hết sức tập trung tâm trí vào chỉ một kỷ niệm vô cùng hạnh phúc mà thôi.

Harry cố nhớ lại một kỷ niệm hạnh phúc. Chắc chắn là không có gì xảy đến với nó suốt thời gian ở nhà dì dượng Dursley có thể coi là kỷ niệm hạnh phúc rồi. Cuối cùng nó quyết định chọn lúc hạnh phúc nhứt đời nó là lần đầu nó được cỡi lên cán một cây chổi thần. Nó cố gắng hết mình để nhớ chính xác cái cảm giác sung sướng trào dâng kỳ diệu trong lòng nó lúc đó. Nó nói:

-- Thưa thầy, con chuẩn bị rồi ạ.

Thầy Lupin tằng hắng cổ họng:

-- Câu thần chú như vầy... Expecto patronum!

Harry nín thở lập lại:

-- Expecto patronum! Expecto patronum!

-- Con đã ra sức tập trung vô ký ức hạnh phúc của con chưa?

-- Ơ... dạ rồi ạ...

Harry nhanh chóng buộc tất cả suy nghĩ của mình hướng về chuyến bay lượn đầu tiên trên cây chổi thần. Nó lẩm nhẩm:

-- Expecto patrono... xí lộn patronum. Quên, làm lại, expecto patronum! Expecto patronum!

Có cái gì đó thình lình xịt ra từ đầu cây đũa phép, trông giống như làn khí óng ánh bạc. Harry hồi hộp hỏi:

-- Thầy có thấy cái đó không? Có cái gì đó mới xảy ra!

Thầy Lupin mỉm cười:

-- Giỏi lắm. Vậy thì ngay bây giờ... con chuẩn bị sẵn sàng để thử chống lại một giám ngục Azkaban chưa?

Harry nắm chặt cây đũa phép, đáp:

-- Thưa thầy, sẵn sàng rồi ạ.

Harry bước ra đứng giữa phòng học trống trải. Nó cố gắng giữ cho đầu óc mình luôn nghĩ đến chuyện bay lượn, nhưng có một cái gì đó không hề được mời mọc, chờ đợi mà cứ xộc vô đầu nó... bây giờ cứ mỗi ngày nó lại nghe thấy tiếng má nó gào khóc... nhưng nó đâu có nên nghĩ tới má nó lúc này? Hay nó cứ nghe lại tiếng khóc của má, dù nó không muốn... hay là sâu trong lòng nó vẫn muốn...?

Thầy Lupin nắm cái nắp của cái lồng và giở ra.

Một giám ngục Azkaban từ từ trồi lên từ cái lồng, hướng bộ mặt bịt kín của hắn về phía Harry, một bàn tay sứt sẹo đóng vẩy lấp lánh của hắn nắm chặt vạt áo trùm. Đèn đóm trong phòng học cháy bập bùng rồi tắt lịm. Tên giám ngục Azkaban bước ra khỏi cái lồng và bắt đầu lặng lẽ lướt về phía Harry, hít một hơi thở sâu phát ra âm thanh khò khè. Từ hắn toát ra một luồng khí lạnh ghê gớm phủ trùm Harry. Harry thét lên:

-- Expecto patronum! Expecto patronum! Expecto...

Nhưng cả lớp học lẫn tên giám ngục Azkaban đều nhòa đi, tan ra... Harry lại một lần nữa ngã xuống vùng sương trắng dày mịt, và giọng gào khóc của má nó lại vang lên, rõ rệt hơn bao giờ hết, vang vang ngay bên trong đầu nó:

-- Đừng giết Harry! Đừng giết Harry! Làm ơn... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

-- Tránh ra... Tránh ra, con mụ kia

-- Harry!

Harry tỉnh lại. Nó đang nằm ngửa trên sàn phòng học. Đèn trong phòng đã được thắp sáng trở lại. Harry thấy không cần phải hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nó ngồi dậy, cảm thấy mồ hôi lạnh rịn ra, lăn xuống sau cặp mắt kiếng. Nó nói nhỏ:

-- Con xin lỗi thầy.

Thầy Lupin hỏi:

-- Con có sao không?

Harry vịn vô một cạnh bàn giấy gượng đứng lên rồi ngay lập tức lại dựa vào đó.

-- Dạ...

Thầy Lupin đưa cho nó một con nhái sôcôla:

-- Đây... con ăn đi, rồi chúng ta thực tập lại lần nữa. Thầy không hề đòi hỏi con phải thành công ngay từ lần đầu. Thiệt tình thì thầy sẽ sửng sốt lắm đấy nếu như con chỉ làm một lần mà đạt kết quả ngay.

Harry cắn một miếng sô cô la, lẩm bẩm:

-- Càng lúc càng tồi tệ hơn... Lần này con có thể nghe tiếng má con rõ hơn... và tiếng của hắn... Voldemort...

Trông thầy Lupin còn xanh xao hơn cả mọi thường:

-- Harry à, nếu con không muốn tiếp tục thì thầy không chỉ thông cảm mà còn...

Harry nhét nốt phần còn lại của cục nhái sô cô la vô miệng, nói một cách quyết liệt:

-- Con làm lại mà! Con phải làm cho được! Chứ nếu bọn giám ngục Azkaban lại xuất hiện ở trận đấu với đội Ravenclaw thì biết làm sao? Con không thể để ình té nhào lần nữa được. Nếu tụi con thua trận này thì tụi con mất luôn hy vọng giành cúp Quidditch!

Thầy Lupin nói:

-- Vậy thì được... Có lẽ con cần lựa lại một kỷ niệm hạnh phúc khác, ý thầy nói là con cần tập trung vào... Niềm hạnh phúc vừa rồi chưa đủ mạnh mẽ lớn lao để chống chọi...

Harry suy nghĩ thật kỹ, và quyết định chọn lúc nhà Gryffindor giành được danh hiệu Vô địch Nhà vào năm ngoái là lúc mà nó vui sướng nhất. Lại nắm chặt cây đũa phép, Harry đứng vào vị trí của mình ở giữa phòng học. Thầy Lupin nắm lấy cái nắp lồng, hỏi:

-- Sẵn sàng chưa?

Harry đáp:

-- Dạ, sẵn sàng rồi.

Nó cố gắng nhét đầy đầu óc bằng những ý tưởng vui tươi về chiến thắng của nhà Gryffindor, chứ không phải bằng những suy nghĩ u ám về cái điều sắp sửa xảy ra một khi cái nắp lồng được mở ra. Thầy Lupin giở nắp lồng, bảo:

-- Bắt đầu!

Căn phòng lại một lần nữa trở nên lạnh buốt và tối tăm. Tên giám ngục Azkaban lướt tới trước, rít lên hơi thở khò khè, một bàn tay lở lói vươn về phía Harry... Harry thét:

-- Expecto patronum! Expecto patronum! Expecto pat...

Sương trắng làm mờ mịt mọi giác quan của nó... Những hình thù to kềnh nhòa nhạt di chuyển chung quanh... rồi vang lên một giọng nói, giọng đàn ông, thét lên trong hoảng loạn...

-- Lily, bồng Harry chạy đi! Chính là hắn! Đi đi! Chạy đi! Anh sẽ cầm chân hắn

Tiếng của ai đó trượt ngã đổ xuống phòng... một cánh cửa mở bung ra... tiếng cười với âm sắc cao vang lên khanh khách...

-- Harry! Harry... tỉnh dậy đi con...

Thầy Lupin đang vỗ mạnh vào mặt Harry để lay tỉnh nó. Lần này, phải mất cả phút sau Harry mới hiểu được tại sao nó lại nằm sóng soài trên sàn lớp học bụi bặm. Nó lẩm bẩm:

-- Con nghe tiếng của ba con! Lần đầu tiên con nghe được tiếng nói của ba con... Ba đã tự liều mình chiến đấu với Voldemort để cầm chân hắn á bồng con chạy trốn...

Harry bỗng nhận ra trên gương mặt của mình có cả nước mắt hòa quyện với mồ hôi. Nó cúi mặt thiệt thấp để chùi mặt vô tấm áo chùng, giả đò như đang cúi xuống để cột lại dây giày, để cho thầy Lupin khỏi nhìn thấy. Thầy Lupin nói bằng một giọng rất lạ:

-- Con nghe tiếng anh James hả?

Harry ngước mặt đã lau ráo lệ nhìn thầy Lupin ngạc nhiên:

-- Dạ... Tại sao... thầy đâu có quen biết với ba của con hở thầy?

Thầy Lupin nói:

-- Có... Có chứ. Thực ra, thầy với ba con là bạn học ở trường Hogwarts. Harry à, con nghe đây... Có lẽ chúng ta nên dừng bài học tối nay ở đây. Bùa Hộ mệnh đúng là đòi hỏi phải cao tay ấn... Lẽ ra thầy không nên đẩy con vô tình trạng như thế này...

-- Không!

Harry la lên. Nó lại ngồi bật dậy ngay.

-- Con sẽ thực tập thêm một lần nữa! Có lẽ những kỷ niệm con nghĩ đến không đủ vui để át đi nỗi sợ... vì vậy cho nên... thầy chờ con một chút...

Nó lục lọi trí nhớ. Một ký ức thực sự hạnh phúc... một hạnh phúc mà nó có thể dùng để biến thành một Thần Hộ mệnh đủ mạnh...

Chính là cái khoảnh khắc mà nó lần đầu tiên khám phá ra nó là một phù thủy và sẽ được rời nhà dượng Dursley để đi học ở trường Hogwarts! Nếu đó không phải là một ký ức hạnh phúc thì thiệt tình nó cũng không biết còn điều gì có thể làm cho nó vui sướng hơn... Vận hết sức tập trung nghĩ đến tâm trạng của nó vào cái lúc mà nó hiểu ra mình sẽ được rời khỏi ngôi nhà ở đường Privet Drive, Harry đứng lên và một lần nữa quay mặt về phía cái lồng.

Thầy Lupin hành động như thể ông đang làm một điều mà ông thấy là không nên làm chút nào:

-- Sẵn sàng chưa? Tập trung hết sức chưa? Được, bắt đầu!

Thầy giở nắp lồng ra lần thứ ba, và tên giám ngục Azkaban lại trồi ra khỏi lồng, căn phòng lại buốt giá và tối sầm...

Harry thét:

-- EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM!

Tiếng gào thét bên trong đầu Harry cũng bắt đầu vang lên lần nữa... Nhưng lần này nó nghe như thể âm thanh ấy phát ra từ một cái máy phát thanh đã bị hư loa. Tiếng kêu nhỏ dần rồi lớn dần rồi lại nhỏ dần... Harry vẫn còn có thể nhìn thấy tên giám ngục Azkaban... hắn đã đứng lại... và một cái bóng màu trắng bạc khổng lồ chợt tỏa ra từ đầu đũa phép của Harry rồi lừng lững án giữa Harry và tên giám ngục, và mặc dù chân cẳng đã nhũn ra như nước, Harry vẫn còn đứng được..., tuy nó cũng không biết là sẽ cầm cự được bao lâu...

Giáo sư Lupin lao tới trước, gầm lên:

-- Riddikulus!

Một tiếng nổ lớn vang lên, vị thần Hộ mệnh bằng mây của Harry biến mất cùng với tên giám ngục Azkaban. Harry ngồi thụp xuống một cái ghế, cảm thấy kiệt sức như vừa chạy cả một dặm đường, chân cẳng run lẩy bẩy. Harry liếc thấy giáo sư Lupin đang dùng đũa phép để tống Ông Kẹ trở vô cái lồng ràng rịt kín mít. Một lần nữa, Ông Kẹ đã lại biến thành một trái cầu bạc.

Thầy Lupin sải bước đến chỗ Harry đang ngồi, thầy nói:

-- Xuất sắc! Giỏi lắm đó, Harry! Mới làm mà được như vậy là cừ lắm đó con!

-- Mình có thể thực hành một lần nữa không thầy? Một lần nữa mà thôi.

Thầy Lupin cương quyết:

-- Bây giờ thì không được. Một buổi tối mà con học được nhiêu đó là đủ rồi. Đây...

Thầy đưa cho Harry một phong sô cô la bự chảng loại ngon nhứt của tiệm Công tước Mật.

-- Ăn hết đi con, chứ không thì bà Pomfrey lại nhằn thầy đến thấu xương luôn ấy. Tuần sau cũng giờ này nhé?

Harry đáp:

-- Dạ.

Nó cắn một miếng sô cô la thiệt bự rồi nhìn thầy Lupin tắt mấy ngọn đèn mà thầy đã thắp lại sau khi tên giám ngục Azkaban biến đi. Một ý tưởng chợt nảy ra trong trí Harry. Nó nói:

-- Thưa thầy Lupin? Nếu như thầy biết ba con, thì ắt thầy cũng biết Sirius Black chứ?

Thầy Lupin quay lại thật nhanh, giọng thầy nói sắc lẻm đến khó nghe:

-- Sao con có ý nghĩ đó?

-- Chẳng có gì đâu ạ... Ý con nói, con chỉ biết rằng Sirius Black và ba con cùng là bạn ở trường Hogwarts...

Gương mặt thầy Lupin dường như giãn ra. Thầy nói:

-- Ừ, thầy có biết Black. Hoặc ít ra thầy nghĩ thầy có biết. Khuya rồi, con nên rời khỏi chỗ này thôi, Harry à.

Harry rời khỏi phòng học, đi dọc hành lang và qua một góc tường, đoạn quay lại một khúc quanh sau một bộ giáp sắt rồi ngồi thụp xuống dưới chân bệ tượng mà nhai nốt cho hết thỏi sô cô la, thầm trách mình phải chi lúc nãy đã không lỡ dại nhắc đến tên Black, bởi vì rõ ràng là thầy Lupin tỏ ra không thích đề tài đó cho lắm. Sau đó Harry lại vơ vẩn nghĩ đến ba và má nó...

Nó cảm thấy như nó bị khô kiệt và trống rỗng lạ lùng, mặc dù mới ăn đầy một bụng sô cô la. Thiệt tình là khủng khiếp khi nghe thấy những giây phút cuối cùng của ba má được diễn lại trong đầu nó, nhưng đó là những lần duy nhứt mà Harry được nghe tiếng nói của họ, kể từ hồi nó còn nhỏ xíu. Nó vẫn nửa muốn nghe lại tiếng nói của ba má nó, nếu vậy nó sẽ không bao giờ có thể gọi lên được một vị thần Hộ mệnh thích hợp... Nó tự nghiêm khắc nói với mình:

-- Ba má đã mất rồi. Ba má đã chết rồi thì dù mình có nghe lại vọng âm của ba má cũng không thể làm cho họ sống lại được. Mình phải biết tự kiềm chế nếu mình muốn giành được cúp Quidditch.

Harry đứng dậy, nuốt luôn miếng sô cô la cuối cùng trong miệng rồi hướng về tháp Gryffindor.

o O o

Một tuần sau khi học kỳ hai bắt đầu thì đội Ravenclaw đấu với đội Slytherin. Đội Slytherin thắng, mặc dù rất sít sao. Theo Wood thì đây chính là tin lành đối với Gryffindor vì nếu Gryffindor mà thắng được Ravenclaw thì sẽ được đứng nhì bảng. Vì vậy Wood tăng số buổi tập của đội nhà lên năm buổi một tuần. Điều này có nghĩa là, tính luôn buổi học chống giám ngục Azkaban của giáo sư Lupin (mà buổi học này còn hao tốn sức lực hơn cả sáu buổi tập Quidditch), thì Harry chỉ còn đúng một buổi tối trong tuần để làm tất cả những bài tập của mình. Cho dù vậy, Harry cũng không đến nỗi tỏ ra căng thẳng như Hermione, khối bài tập khổng lồ của cô bé này dường như cuối cùng cũng làm oằn vai cô bé. Mỗi tối, không sai chạy đi đâu hết, Hermione luôn luôn ngồi ở một góc phòng sinh hoạt chung, kê nhiều cái bàn lại với nhau để bày kín lên các thứ sách vở bài tập, đồ thi số học, tự điển cổ ngữ Rune, họa đồ các vật thể nặng nhấc lên được của dân Muggle, và hàng đống tập vở ghi chép thêm. Cô bé hầu như không nói chuyện với ai, và ai mà quấy rầy việc học của cô bé là thế nào cũng bị càu nhàu.

Một buổi tối, khi Harry đang ngồi làm cho xong bài luận văn khó nuốt về món Độc dược Không thể Phát hiện được của giáo sư Snape, thì Ron rù rì nói với nó:

-- Làm sao mà nó làm được vậy nhỉ?

Harry ngẩng đầu lên. Hermione hầu như khuất sau một đống sách cao ngất nghểu chỉ chực đổ ập xuống. Harry hỏi:

-- Làm cái gì?

Ron nói:

-- Dự được hết tất cả các lớp học của nó! Hồi sáng này mình nghe nó nói chuyện với giáo sư Vector, bà phù thủy toán số. Hai người nói chuyện về bài học ngày hôm qua, nhưng mà Hermione không thể nào có mặt trong lớp toán đó được, bởi vì nó học chung lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí với tụi mình vào giờ đó mà! Lại còn Ernie McMillan nói với mình là Hermione không hề vắng mặt buổi học nào của môn Muggle học, nhưng mà một nửa số buổi học của môn đó trùng với giờ học môn Tiên tri, mà tụi mình có thấy nó vắng buổi học Tiên tri nào đâu!

Lúc này Harry không có thì giờ đâu để mà đào sâu vào bí mật của cái thời khóa biểu bất khả thi của Hermione, nó thực sự cần phải tiếp tục làm cho xong bài luận do thầy Snape giao. Nhưng chỉ hai giây sau là công việc của nó lại bị gián đoạn, lần này là do Wood.

-- Tin xấu rồi Harry ơi. Anh vừa đến gặp giáo sư McGonagall về vụ cây chổi thần Tia Chớp của em. Cổ... ơ... nổi trận lôi đình với anh. Cổ nói anh đã đặt sai các ưu tiên của anh rồi. Làm như anh coi trọng việc giành cúp Quidditch hơn là lo lắng đến chuyện em sống sót ấy. Cũng tại vì anh lỡ nói với cổ là nếu mà em bắt được trái banh Snitch trước thì anh cũng chẳng cần lo tới chuyện cây chổi có quẳng em xuống đất hay không.

Wood lắc đầu với vẻ không tin được:

-- Thiệt tình mà nói, cái kiểu mà cổ quát vào mặt anh... khiến em mà nghe thì có thể tưởng là anh vừa nói điều gì tệ hại khủng khiếp lắm ấy. Rồi anh hỏi cổ vậy chứ cổ sẽ giữ cây chổi đó lại trong bao lâu nữa...

Wood nhăn mặt lại và nhại giọng nói nghiêm trang của giáo sư McGonagall:

-- Trong thời gian cần thiết, Wood à.

Rồi anh đổi lại giọng, nói với Harry:

-- Anh cho rằng đã đến lúc em nên đặt mua một cây chổi mới rồi đó Harry. Có một phiếu đặt hàng ở đằng sau cuốn Chổi Thần Nào, em có thể mua một cây chổi thần Nimbus 2001, giống như cây chổi của Malfoy ấy.

Harry thẳng thừng gạt đi:

-- Em không đời nào đi mua bất cứ thứ gì mà Malfoy cho là xịn.

o O o

Tháng giêng chuyển sang tháng hai một cách mơ hồ khó mà nhận biết được, bởi vì chẳng có chút đổi thay gì trong thời tiết lạnh giá độc địa. Trận đấu của đội Gryffindor với đội Ravenclaw đang ngày một gần kề, nhưng Harry vẫn chưa chịu đặt mua một cây chổi thần mới. Cứ sau mỗi buổi học môn Biến là Harry lại đến hỏi thăm giáo sư McGonagall về tin tức của cây Tia Chớp. Ron luôn đứng sát vai Harry một cách chứa chan hy vọng, còn Hermione thì bước vội qua chúng với gương mặt ngoảnh đi chỗ khác.

Khi hoạt cảnh này diễn ra tới lần thứ mười hai thì giáo sư McGonagall nói, trước khi Harry kịp mở miệng:

-- Chưa được, Harry à, con chưa thể nhận lại cây chổi đó đâu. Các thầy cô đã kiểm tra hầu như toàn bộ các bùa ếm ngải thư thông thường rồi, nhưng giáo sư Flitwick tin là cây chổi đó có thể giấu một Bùa Phóng. Cô sẽ báo cho con biết ngay khi các thầy cô kiểm tra nó xong xuôi. Con bây giờ thì làm ơn đừng có quấy rầy cô nữa.

Tình hình càng thêm tồi tệ hơn vì những buổi học chống giám ngục Azkaban của Harry không diễn ra suôn sẻ hoàn toàn như nó trông mong. Sau nhiều buổi học, Harry giờ đã có thể tạo ra một cái bóng trắng bạc lờ mờ mỗi khi Ông Kẹ - giám ngục Azkaban tiến đến gần nó, nhưng vị thần Hộ mệnh của nó còn quá mong manh không đủ sức xua đuổi tên giám ngục đi. Tất cả những gì mà vị thần Hộ mệnh này làm được là lờ lững như một đám mây bảng lảng, làm cạn kiệt năng lực của Harry khi nó cố chiến đấu để giữ cho vị thần Hộ mệnh ở lại đó. Harry cảm thấy giận dữ với chính mình, và cảm thấy có lỗi vì vẫn còn âm thầm khao khát được nghe lại tiếng nói của ba má nó.

Đến buổi tập tuần thứ tư, giáo sư Lupin nói một cách nghiêm khắc:

-- Con tự đòi hỏi ở con nhiều quá đấy. Đối với một phù thủy mười ba tuổi thì gọi lên được, thậm chí chỉ lờ mờ, một vị thần Hộ mệnh cũng được kể là thành tích lớn rồi. Bây giờ con đâu còn ngất xỉu nữa, đúng không?

Harry chán nản nói:

-- Con tưởng một thần Hộ mệnh sẽ... đuổi bọn giám ngục Azkaban đi hay là làm gì đó... làm cho chúng biến mất...

Giáo sư Lupin nói:

-- Một thần Hộ mệnh chân chính mới làm được điều đó. Nhưng mà con cũng đã tiến bộ và đạt được rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn rồi mà. Nếu lũ giám ngục Azkaban lại xuất hiện trong trận đấu Quidditch sắp tới của con thì chắc chắn con đã đủ sức để có thể khống chế không cho chúng lại gần, trong một thời gian khá lâu, đủ để con đáp xuống mặt đất an toàn.

Harry hỏi:

-- Thầy nói nếu mà chúng kéo đến nhiều thì càng khó khăn hơn à?

Thầy Lupin mỉm cười:

-- Thầy hoàn toàn tin tưởng ở con. Đây, con đáng được uống một ly. Món này mua từ tiệm Ba Cây Chổi Thần, chắc trước giờ con chưa từng được nếm thử đâu...

Thầy lấy từ cặp của thầy ra hai cái chai. Harry vuột miệng nói mà không kịp suy nghĩ:

-- Bia bơ! Dạ, con khoái món đó lắm!

Thầy Lupin nhướn một bên chân mày lên. Harry mau miệng nói dối:

-- Ơ... Ron với Hermione từng đem từ Hogsmeade về cho con một chút cái đó.

Thầy Lupin nói "Thầy hiểu", mặc dù thầy vẫn nhìn Harry với một thoáng nghi ngờ.

-- Nào, chúng ta hãy uống mừng Gryffindor chiến thắng Ravenclaw!

Nhưng thầy vội nói thêm:

-- Vậy không hẳn là thầy đứng về một phe nào đâu nhá, vì là thầy giáo thì không được thiên vị...

Hai người uống bia bơ trong im lặng cho đến khi Harry chợt nói ra cái điều nó đã thắc mắc một thời gian khá lâu:

-- Dưới cái nón trùm đầu bịt kín mít của giám ngục Azkaban có cái gì vậy thầy?

Giáo sư Lupin hạ chai bia xuống với vẻ trầm ngâm:

-- Hừm... Chà, những người duy nhứt thực sự biết được lại là những người không còn trong tình trạng có thể nói cho chúng ta biết được nữa. Con hiểu không, những giám ngục Azkaban chỉ hạ thấp cái nón trùm đầu bịt kín mặt xuống khi muốn sử dụng đến vũ khí cuối cùng của chúng và cũng là vũ khí tồi tệ nhứt.

-- Là cái gì hở thầy?

Với một nụ cười méo xệch, thầy Lupin đáp:

-- Người ta gọi đó là Cái Hôn của Giám Ngục Azkaban. Đó là điều mà bọn giám ngục Azkaban làm đối với những ai mà chúng muốn tiêu diệt đến tận cùng. Thầy cho là dưới lớp nón trùm đầu bịt kín mặt đó chắc là có một cái gì đó tương tự như miệng, bởi vì bọn giám ngục Azkaban gắn chặt mồm chúng vào miệng nạn nhân rồi hút cạn linh hồn của kẻ xấu số.

Harry sặc ngay một ngụm bia bơ.

-- Cái gì...? Họ giết...?

Thầy Lupin vội nói:

-- À, không. Còn tệ hơn giết chết rất nhiều. Con biết đó, một khi mà não và tim người ta vẫn hoạt động thì người ta có thể vẫn sống dù không có linh hồn. Nhưng người ta sẽ không còn có ý thức về chính mình nữa, không còn ký ức... không còn gì hết. Không có cơ may hồi phục nào hết. Người ta chỉ tồn tại vậy thôi. Như một cái vỏ ốc rỗng. Và linh hồn người ta vĩnh viễn thất lạc, vĩnh viễn mất đi.

Thầy Lupin uống thêm một ngụm bia bơ nữa rồi nói tiếp:

-- Đó là số phận đang chờ đợi Sirius Black. Tờ Nhật báo Tiên tri vừa đăng tin sáng nay. Bộ Pháp thuật đã cho phép giám ngục Azkaban thực hiện điều đó một khi tìm bắt được Sirius Black.

Ý tưởng về một người nào đó bị hút hết linh hồn qua cửa miệng khiến Harry ngồi sững sờ trong chốc lát. Nhưng rồi nó nghĩ đến Black. Nó đột ngột nói:

-- Hắn xứng đáng bị như vậy.

Thầy Lupin nhẹ nhàng hỏi:

-- Con nghĩ như vậy à? Con có thực sự nghĩ là có kẻ xứng đáng bị như vậy không?

Harry bướng bỉnh nói:

-- Dạ, bởi vì... bởi vì những điều...

Harry muốn kể cho thầy Lupin nghe câu chuyện về Black mà nó nghe lóm trong quán Ba Cây Chổi Thần - chuyện Black đã phản bội ba má nó. Nhưng mà làm vậy thì sẽ dẫn đến việc bại lộ chuyện nó trốn đi thăm làng Hogsmeade không có giấy phép, và Harry biết là thầy Lupin sẽ không có ấn tượng tốt lắm về chuyện đó. Cho nên nó uống cho xong chai bia bơ của mình, cảm ơn thầy Lupin, rồi rời khỏi phòng học Lịch sử Pháp thuật.

Harry hơi hối tiếc nghĩ phải chi nó đừng hỏi xem dưới cái nón trùm đầu bịt kín mặt là cái gì. Câu trả lời thiệt là khủng khiếp, và nó bị hoang mang với những ý nghĩ khó chịu không biết người ta sẽ cảm thấy thế nào một khi đã bị hút hết linh hồn, đến nỗi nó đâm sầm cả vào giáo sư McGonagall ở giữa chừng cầu thang.

-- Phải ngó chừng coi mình đang đi đâu chứ, Potter!

-- Dạ, con xin lỗi cô...

-- Cô vừa mới đi tìm con ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor. À, nó đây... Các thầy cô đã kiểm tra mọi thứ mà thầy cô có thể nghĩ đến và thấy không có gì tỏ vẻ có vấn đề cả. Con có một người bạn rất tốt đó, Potter à.

Hàm dưới của Harry xệ xuống. Giáo sư McGonagall đang đưa nó cây Tia Chớp, và cây chổi thần trông vẫn đẹp lộng lẫy như trước giờ. Harry nói giọng yếu ớt:

-- Con có thể nhận nó lại à? Thiệt hả cô?

Giáo sư McGonagall nói, thậm chí cô còn mỉm cười nữa:

-- Thiệt mà. Cô dám nói là con sẽ cần đến nó để làm quen với nó trước trận đấu vào hôm thứ bảy, đúng không? Và Potter nè, hãy cố gắng mà thắng, nghe con! Nếu không thì chúng ta sẽ bị loại khỏi cuộc đua vì suốt tám năm liền không giành được cúp nào hết, đúng như thầy Snape đã tử tế nhắc khéo cô mới hồi tối hôm qua...

Không thốt nên lời, Harry xách cây chổi trở lên cầu thang đi về phía tháp Gryffindor. Lúc quẹo ở góc tường, Harry thấy Ron đang lao về phía nó, miệng cười toét đến mang tai:

-- Cổ đưa trả chổi cho bồ rồi phải không? Tuyệt cú mèo! Ê, nghe nè, mình còn được cỡi thử nó không? Ngày mai nha?

Suốt cả tháng bây giờ lòng mới nghe nhẹ nhõm, Harry nói:

-- Ừ... sao cũng được... Bồ biết gì không? Tụi mình nên làm hòa với Hermione đi... thiệt tình thì bạn ấy cũng chỉ muốn giúp...

Ron nói:

-- Ừ, cũng được thôi... bây giờ nó đang ở trong phòng sinh hoạt chung ấy... làm bài tập, để thay đổi không khí ấy mà.

Hai đứa quẹo vô hành lang dẫn vào Tháp Gryffindor thì thấy Neville Longbottom đang nài nỉ ngài Cadogan. Ông Hiệp sĩ hình như không chịu cho Neville vô cửa. Neville ràn rụa nước mắt, òn ỉ:

-- Con đã ghi ra để nhớ mà. Nhưng chắc là con làm rớt đâu mất rồi.

Ngài Cadogan gầm lên:

-- Chuyện nghe xạo quá sức!

Vừa lúc ấy ngài Cadogan nhìn thấy Harry và Ron:

-- Chào các kỵ binh nghĩa dũng hào hiệp của ta. Hãy mau lại đây tóm cổ thằng điên này nhốt vô cũi sắt, nó cứ nằng nặc đòi chui vô bên trong!

-- Thôi đi mà!

Ron nói khi nó và Harry đi tới bên Neville để cùng đứng thành một phe. Neville rầu rĩ nói với hai đứa nó:

-- Mình làm mất mật khẩu rồi! Mình đã bảo ông ấy nói ình biết mật khẩu mà ổng sẽ xài trong tuần này, bởi vì ổng cứ thay đổi mật khẩu xoành xoạch, bây giờ mình không nhớ mình đã làm gì với mớ mật khẩu đó nữa.

Harry nói với ngài Cadogan:

-- Oddsbodikins

Ngài Cadogan tỏ ra cực kỳ thất vọng và bất đắc dĩ đu mình tới trước để cho tụi nó chui vào phòng sinh hoạt chung. Chỉ một chớp mắt sau là khắp phòng vang lên tiếng rì rầm xuýt xoa khi mọi cái đầu cùng quay lại nhìn cây chổi thần trên tay Harry. Người ta xúm quanh Harry bày tỏ sự ngưỡng mộ cây Tia Chớp:

-- Bồ kiếm ở đâu ra vậy Harry?

-- Bồ ình mượn cỡi thử nha?

-- Bồ cỡi nó lần nào chưa Harry?

-- Phen này đội Ravenclaw đừng hòng có được cơ hội nào, tất cả tụi nó chỉ cỡi chổi Cleansweep 7 thôi mà.

-- Mình có thể cầm nó một chút không Harry?

Trong khoảng mười phút hay cỡ đó, cây Tia Chớp được chuyền tay chung quanh và được trầm trồ thưởng ngoạn từ mọi góc độ. Sau đó đám đông giải tán và Ron cùng Harry có thể nhìn thấy rõ Hermione là người duy nhứt đã không lao về phía tụi nó mà cứ cặm cụi làm bài, cẩn thận tránh nhìn vào mắt tụi nó. Cuối cùng, khi Harry và Ron đến gần cái bàn Hermione đang ngồi, cô bé ngước nhìn lên.

Harry giơ cây chổi Tia Chớp lên nhe răng cười với Hermione:

-- Mình nhận lại nó rồi nè!

Ron nói thêm:

-- Thấy hông, Hermione? Nó không bị bùa ếm ngải thư gì hết.

Hermione nói:

-- Ờ... Nhưng mà biết đâu nó có thể bị! Ý mình nói là, ít nhứt bây giờ bồ đã biết là nó an toàn.

Harry nói:

-- Ừ, đúng vậy. Thôi, có lẽ mình nên đem nó lên lầu cất đi...

Ron hăng hái nói:

-- Để mình đem cất cho. Đằng nào mình cũng đi cho con Scrabbers uống thuốc Bổ Chuột.

Ron cầm lấy cây Tia Chớp và nâng nó lên như thể cây chổi làm bằng pha lê, rồi mang lên cầu thang dẫn về phòng ngủ của tụi con trai.

Harry hỏi Hermione:

-- Mình ngồi xuống đây được không?

Hermione bê một đống giấy da ra khỏi một cái ghế, nói:

-- Cũng được.

Harry nhìn quanh cái bàn đầy nhóc sách vở, ngó từ bài luận văn Toán số dài thòng còn chưa ráo mực, tới bài luận văn môn Muggle học (đề: "Hãy giải thích tại sao dân Muggle cần điện") và rồi ngó tới bản dịch cổ ngữ Rune mà Hermione đang miệt mài làm. Harry hỏi Hermione:

-- Làm sao mà bồ làm hết được ngần ấy thứ cơ chứ?

Hermione nói:

-- Ờ... Thì... bồ biết mà... siêng năng cần cù.

Nhìn gần, Harry nhận thấy Hermione lộ vẻ mệt mỏi gần giống như vẻ mệt mỏi của thầy Lupin. Harry nhìn Hermione giở các quyển sách lên để tìm kiếm cuốn tự điển cổ ngữ Rune. Nó hỏi:

-- Tại sao bồ không bỏ bớt đi vài môn?

Hermione nói, có vẻ như bị xúc phạm:

-- Mình không thể làm như vậy!

Harry cầm lên một biểu đồ các con số trông hết sức phức tạp:

-- Số học ngó thấy ghê quá.

Hermione nhiệt thành nói:

-- Không, không, nó tuyệt vời lắm chứ. Đó là môn học mình thích nhứt, nó là...

Nhưng Harry không bao giờ phát hiện ra chính xác điều tuyệt vời về môn Số học, bởi vì đúng ngay lúc đó một tiếng thét nghẹn ngào vọng xuống từ phía trên cầu thang của tụi con trai. Cả phòng sinh hoạt chung đột ngột im lặng, như hóa đá, trừng trừng mắt nhìn ra cửa. Rồi có tiếng bước chân vội vã vang lên càng lúc càng lớn... và rồi Ron nhảy xổ ra trước mắt mọi người, tay kéo theo tấm khăn trải giường. Nó sải bước đến bàn của Hermione, gào lên:

-- COI NÈ!

Ron hét tướng lên, tay phất phất tấm khăn trải giường trước mặt Hermione:

-- COI NÈ!

-- Ron, chuyện gì vậy?

-- SCRABBERS! COI NÈ! SCRABBERS!

Hermione ngã người ra né Ron, vẻ hoang mang bối rối cực kỳ. Harry ngó xuống tấm trải Ron đang cầm, trên tấm trải có cái gì đó đo đỏ. Cái gì đó trông ghê rợn như...

-- MÁU!

Ron hét tướng lên trong căn phòng yên lặng sững sờ:

-- NÓ TIÊU RỒI! VÀ TRÒ CÓ BIẾT TRÊN SÀN PHÒNG CÓ CÁI GÌ KHÔNG?

Hermione run giọng đáp:

-- Kh... ông... không!

Ron quăng cái gì đó xuống bài dịch cổ ngữ Rune của Hermione. Hermione và Harry cùng chồm tới trước để xem. Nằm ngay trên những hình dạng gai góc kỳ quái là một mớ lông mèo dài màu hung hung.