Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 43: Thành lập quân đồn điền



Về phần nhiên liệu ở thời cổ đại, Viên Hoàn chỉ có thể sử dụng than đá.

Lãnh thổ Trung Quốc tài nguyên phong phú, riêng than đá ngoài Thượng Hải ra, những khu vực khác cũng có thể khai thác nhưng sản lượng tài nguyên được phân bố không hề đồng đều. Trung Quốc hiện đang là quốc gia tiêu dùng và nhập khẩu than lớn nhất thế giới, nhưng đồng thời cũng là nước sản xuất ra nhiều than đá nhất, chiếm gần một nửa sản lượng khai thác than đá của thế giới. Hầu hết than đá đều đến từ Nội Mông Cổ, Sơn Tây, Thiểm Tây, Ninh Hạ, Cam Túc, Hà Nam, chiếm đến 50% tổng lượng than đá được khai thác trên cả nước. Trong số than đá ấy, lượng than đá được khai thác từ những khu vực phía bắc là 55%, cao hơn hẳn so với khu phía nam.

Đến đây sẽ có vài độc giả thắc mắc: Ủa, Hạ Thái xét theo thời hiện đại thì huyện thành này nằm bên trong tỉnh An Huy, một tỉnh nằm gần Hà Nam, top 6 khu vực khai thác than đá của Trung Quốc, vì sao Viên Hoàn ăn no rửng mỡ lại chạy đi Sơn Tây đào than đá làm gì cho tốn cơm?

Nguyên nhân thật sự rất đơn giản.

Thời Hán mạt Tam Quốc căn bản không có công nghệ đào than đá, mặt dù cách khai thác cũng tương tự như các mỏ sắt, mỏ đồng nhưng một vụ nổ khí gas cũng đủ để Viên Hoàn tự bỏ việc khai thác thứ này.

Như vậy thì hắn phải làm gì bây giờ?

Rất đơn giản, Sơn Tây có mỏ than lộ thiên, chỉ cần tìm người đem giỏ ôm về chẳng phải khỏe hơn việc cả ngày ngồi chầu chực đào than trong hồi hộp sao? Mặc dù đám lính của hắn phải chạy hơi xa nhưng lại tiết kiệm được tiền nghiên cứu kỹ thuật đào.

Còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa, kiếp trước Viên Hoàn từng du lịch đến Sơn Tây và tham quan những khối than đá khổng lồ trong hội nghị triển lãm. Vì vậy hắn nắm rõ hết toàn bộ vị trí mỏ than lộ thiên ở Sơn Tây, không cần phải tốn thời gian thăm dò khoáng sản. Vừa tiết kiệm tiền, lại ít dùng sức, còn tiết kiệm thời gian. Một công ba việc, tội tình gì không làm?

Viên Hoàn dặn đi dặn lại Trương Chiêu phải giữ bí mật, rồi trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Sau khi tiêu diệt được bốn nhà quý tộc nắm giữ Hạ Thái, Viên Hoàn bắt đầu quyết đoán xây thành, toàn bộ Hạ Thái bị hắn đào rãnh chi chit, đường ống để làm hệ thống thoát nước đã lắp đặt xong.

Con dân Hạ Thái ngu người chẳng hiểu gì hết, dù sao mỗi ngày nhìn bụi đất bay đầy mặt, khói bốc lên cao mù mịt đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của họ. Cho nên đã có người xách giày leo lên công đường góp ý với quan viên, đề nghị dẹp quách cái vụ này đi. Nhưng thái độ của Viên Hoàn rất kiên quyết. Hệ thống thoát nước bền vững là thứ quyết định người dân có thoải mái mà sống hay phải bơi trong biển nước, nhất định phải kiên trì, vì thế hắn bỏ ngoài tai lời phàn nàn của trăm họ Hạ Thái, vẫn tiếp tục thi công như thường.

Viên Hoàn sống theo kiểu dân chủ nên hắn cho phép dân góp ý với quan phủ thoải mái, nhưng cái quái gì cũng theo ý ngươi thì ta treo mũ từ quan cho rồi. Khi dân chủ được thì hắn sẵn sàng dân chủ, nhưng lúc cần đồng lòng thì phải đồng lòng, nếu không cải cách theo kiểu nửa vời, cuộc sống của dân chúng và cả hắn đều sẽ trôi nổi ở kiếp nghèo đói.

Tất nhiên Viên Hoàn cũng áp dụng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt.

Ở những chỗ đã thi công xong đường ống đất nung, Viên Hoàn phái người đem đá xanh đến để lát phẳng đường. Đấy, ngươi thích sạch sẽ đúng không, ta cho người sạch, đường bây giờ sáng bóng, sáng đến chói mắt ngươi luôn.

Dân chúng đang trề môi bất mãn nhìn thấy con đường sạch sẽ gọn gàng, bắt đầu mơ về một thế giới bước đi không bị đen chân, thế là họ cũng nhường bước, tạm thời chịu đựng mấy hạt bụi chết tiệt kia, về sau có đường đẹp để đi là vui cả làng rồi.

Sau đó vài tuần, vào một ngày đẹp trời nọ,

Chu Thái rụt rè đi tìm Viên Hoàn, ấp úng nói:

“À chúa công… mạt tướng… ờ… có chuyện này…”

Viên Hoàn tò mò đánh giá Chu Thái, thằng này bữa nay sao thế, cười ha ha hỏi:

“Ấu Bình, ngươi bị đau bụng hả? Tự nhiên đang vui lại nhăn nhó cà lăm vậy, y chang như mụ vợ ngươi ở nhà.”

Trương Chiêu âm thầm cười trộm:

“Cái này thuộc hạ còn lạ gì nữa, chắc trong lòng hắn có chuyện rồi.”’

Chu Thái gãi đầu cười:

“Chúa công, quân sư, mạt tướng đúng thật là có việc cần sự giúp đỡ của ngài.”

Viên Hoàn gật đầu hỏi:

“Úi chà chà, đội trưởng của chúng ta cũng có chuyện cần hỗ trợ? Được rồi,có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, giữ trong lòng làm gì?”

Chu Thái hít sâu một hơi, lớn tiếng đáp lại:

“Chúa công, chuyện là vầy….”

Viên Hoàn ngồi đực mặt ra nghe Chu Thái than thở, hắn đã hiểu ra vấn đề. Diện tích đất ruộng được khai khẩn quá lớn, Chu Thái tự mình tuần tra cũng phải đi hết mẹ nó một ngày mới xong. Hắn vò đầu bức tai suy nghĩ, hốc cả đống tiền lương mà hiệu suất làm việc kiểu này thấp quá. Lỡ như hôm đó xui xẻo như dẫm phân chó, đồn điền xảy ra chuyện, đội tuần tra có cong chân lên chạy cũng không kịp trợ giúp. Chưa kể lúc lúa sắp chín, con dân háo hức chờ thu hoạch, nếu có người xấu giở trò phá hoại, khi bọn họ tới nơi cũng chỉ biết cầm chổi lên quét dọn dùm người dân mà thôi.

Cho nên vì có thể nâng cao việc bảo vệ thành quả lao động, Chu Thái đề nghị với Viên Hoàn xây thêm vài tháp canh và cho binh sĩ đứng trực ở đó đề phòng bất trắc.

“Ồ, ý kiến này hay đấy chứ! Ấu Bình à, thật không ngờ một người hào sảng thô lỗ như người lại chứa trong lòng đầy bụng mưu lược.”

Viên Hoàn khen từ tận đáy lòng, nhìn chằm chằm Chu Thái từ trên xuống dưới làm hắn hoảng sợ.

“Chúa công có ý gì vậy?”

Chu Thái càng trở nên rụt rè hơn.

“Nghĩ cái gì đấy? Ta khen ngươi thôi. Việc này ta đồng ý, tuy nhiên ta cảm thấy ngoại trừ thành lập tháp canh ra còn cần thành một thêm một đội quân đồn điền, cứ chiêu mộ người trong dân thôi, chỉ cần thiếu niên nào trên mười sáu tuổi đều có thể tham gia, ngươi thấy sao?”

Trương Chiêu đứng bên cạnh cười nhẹ:

“Ấu Bình, vấn đề ngươi lo lắng cũng chính là điều chúa công đang suy nghĩ, hắn đang trao đổi với ta về việc thành lập một đội quân trực đồn điền.”

Chu Thái nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng:

“Chúa công nếu đã suy nghĩ đến vấn đề này thì quá tốt rồi! Mạt tướng nguyện đem đội tuần tra sắp xếp đến đồn điền, tổ chức cách bảo vệ, giám sát, lỡ như có xảy ra vấn đề bọn họ cũng có thể chạy đến giúp trong thời gian nhanh nhất.”

“Ấu Bình, theo ngươi thì ta nên xây bao nhiêu tháp canh là đủ, và xây ở những nơi nào?”

Viên Hoàn tiện tay đem bản đồ đưa cho Chu Thái, ra hiệu hắn vẽ lên đó. Chu Thái cũng không phí lời, cầm bản đồ rồi đánh dấu liên tục:

“Ở đây, ở đây, à, còn ở đây nữa, những chỗ này bắt buộc phải có, ngoài ra còn ở đây, ở đây, và ở đây nữa, cũng phải xây mỗi chỗ một tháp.”

Viên hoàn, Trương Chiêu nhìn qua những điểm Chu Thái đánh dấu, gật đầu nói:

“Tử Bố! Dựa theo phương pháp chúng ta vừa trao đổi và lời Ấu Bình nói, lập tức phái người đi xây tháp canh.”

Trương Chiêu gật đầu, mở một bảng thông báo bằng lụa ra, nội dung là thông tin những phần đất mới được khai hoang, dùng vòng tròn đánh dấu khoảng mười bảy mười tám chỗ, những nơi đó đều là vị trí Viên Hoàn muốn lắp đặt tháp canh.

Chu Thái lập tức kinh hãi!

Thì ra chúa công đã nghĩ đến chuyện xây tháp, và vị trí xây còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, như vậy mai mốt có chuyện gì cứ nhấc mông đến tìm chúa công là được. Chu Thái đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm, hắn rất hài lòng về lựa chọn của bản thân mình lúc trước.

Viên Hoàn hạ lệnh:

“Tử Bố, còn mấy tháng nữa lúa sẽ bắt đầu chín. Việc này cần phải kêu gọi nhân lực, vật tư và tiền bạc, nắm chặt lấy cơ hội, không được để xảy ra sai sót.”

Trương Chiêu ôm quyền thi lễ:

“Chúa công yên tâm, tại hạ sẽ chuyển một số công nhân xây thanh qua đây, một tháp canh chỉ cần bỏ ra khoảng mười ngày đến nửa tháng là có thể hoàn thành.”

Viên Hoàn khoát tay, quay sang nói với Chu Thái:

“Ngươi đi thông báo việc thành lập quân đồn điền, chậm nhất hai ngày sau phải ban hành, ta giao đội quân này cho ngươi, không cần biết ngươi làm cách nào, trong thời gian ngắn nhất phải biến nó thành một đội quân dũng mãnh, đánh đâu thắng đó.”

Chu Thái cũng gật đầu đáp lại:

“Chúa công yên tâm, việc này cứ giao cho mạt tướng!”