Edit: Ashe
Kiểu Kiểu bị Bộ Khê Khách lấy trường thương xiên qua nách treo lên, đến tối mới thả cô bé đi ăn cơm ngủ nghỉ.
Mấy ngày nay, Kiểu Kiểu nghĩ hết mọi cách để chạy trốn trước khi bị xiên lên, tuy nhiên lần nào cũng bị Bộ Khê Khách bắt trở lại, treo lên.
Bộ Khê Khách thường xuyên phải đi ra ngoài thay quân, mỗi lần trước khi đi, đều phải tìm Kiểu Kiểu trước, cột cô bé lại rồi mới rời khỏi.
Kiểu Kiểu cầu xin cũng vô ích, năn nỉ cũng chẳng có tác dụng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ỉu xìu giương mắt cam chịu số phận.
Sau khi Bộ Khê Khách rời đi, Tình Lan sẽ mang sách tới, ngồi bên cạnh, dạy cô bé học bài.
Kiểu Kiểu không thể cử động, cũng không chạy được, không bịt lỗ tai mình lại được, đành phải rơi nước mắt tí tách, tủi thân nói: "Đợi phụ thân trở về, ta nhất định nói với người."
Ca ca và tẩu tẩu phối hợp ăn hiếp ta!
Ngày hôm đó, Tình Lan đọc xong quyển sách 《 đại học 》 , Kiểu Kiểu cũng ngủ rồi.
Bên ngoài có tuyết rơi, suối nước nóng trong Quỳnh Lâm Viện mờ mịt hơi nước, ấm áp như mùa xuân, cảnh tuyết rơi bao phủ trong màn sương mù, cực kỳ giống tiên cành.
Tình Lan say mê ngắm nhìn, lại lấy thư mẫu hậu gửi ra đọc vài lần, tựa vào bên khung cửa ngẩn người.
Đến khi tuyết biến thành tinh thể cứng, nàng mới hoàn hồn, sờ chậu than, dựng ấm đồng lên pha trà cho Kiểu Kiểu uống.
Kiểu Kiểu giật giật chóp mũi, ngửi thấy hương thơm lập tức tỉnh dậy, nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ thả muội xuống dưới đi! Muội tuyệt đối sẽ không chạy, uống trà xong muội sẽ ngoan ngoãn quay lại."
Tình Lan nói: "Ta có việc hỏi muội, muội trả lời ta sẽ thả muội xuống."
Kiểu Kiểu buồn tới nỗi tóc cũng muốn rụng hết, khóc ròng nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ nhân từ đừng kiểm tra muội học được không? Bài hôm nay tỷ đọc một chữ muội cũng không nhớ nổi..."
Tình Lan cười khổ, ngồi xuống, rất lâu mới hắng giọng, hỏi cô bé: "Kiểu Kiểu, hôm qua muội nói với ta... Muội thấy ca ca muội và Oanh Ca nói chuyện với nhau... Muội có thể kể lại cho ta nghe lần nữa không? Hai người họ... đã nói gì?"
Kiểu Kiểu nói: "Muội nghe không hiểu."
Tình Lan rủ vai xuống, cô đơn lại lo lắng, tự nhủ: "Ta vô cùng khó chịu... Tại sao ngay cả nói gì cũng không kể với ta."
Kiểu Kiểu nói: "Có gì để nghe đâu, chính là ca ca muội giáo huấn, ca của muội nói chuyện với người nào khác cũng đều như vậy cả, huynh ấy là lão đại, không biết còn cho là huynh ấy đang giáo huấn muội!"
Tình Lan lấy lại tinh thần, hỏi: "Chàng giáo huấn chuyện gì?"
Kiểu Kiểu ôm đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Huynh ấy nói các người đáng thương ấy mà."
Trong đầu Tình Lan hoảng hốt, cũng sắp muốn khóc, giọng nói run rẩy hỏi: "Cụ thể là nói như thế nào?"
Kiểu Kiểu tập tức nhại lại giọng điệu của Bộ Khê Khách, nói: "Công chúa lấy chồng xa, các ngươi vốn nên là người nhà của nàng, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, nhưng bây giờ lại nảy sinh tư tâm, dần dần đã có toan tính của mình. Trong tộc ta có nói, người bình thường tồn tại tư tâm, cũng không sai, ngươi thích ai là chuyện của ngươi, nhưng nếu vì vậy mà tổn thương nàng ấy, vậy sẽ là lỗi của ngươi. Nàng là người tốt bụng, nếu biết người thân cận bên cạnh mình nhất lại có lòng riêng như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu. Thời gian các ngươi tới Yến Xuyên cũng không ngắn, ngươi nên biết ta là hạng người gì, tộc nhân Hạ tộc ta mặc dù không hiểu quy củ ở Hoàng Đô các người, nhưng lại biết cách đối đãi với tình yêu chân thành. Nhân duyên tức là hứa hẹn, ngoài ra, tất nhiên phải tránh mập mờ... Ta biết cảm giác của ngươi hôm nay, tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, đều không là thật. Đừng làm bản thân, làm cho điện hạ bị mắc kẹt trong loại hư tình này, trở thành người đáng thương, lúc ngươi chạy tới hỏi ta có thể dựa theo quy củ của Hoàng Đô lấy ngươi hay không, ta chỉ biết thương nàng ấy hơn... Nàng ấy lớn lên với những quy củ kỳ quái như vậy, mặc dù là hòn ngọc quý trên tay tiên đế, ta cũng đau lòng, ta hận vì sao nàng không phải là người của Hạ tộc chúng ta, nếu từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh ta, sẽ không bị những quy củ này quấy nhiễu, sẽ không vô tri mù quáng hao tổn tinh thần vì bị người bên cạnh phản bội."
Kiểu Kiểu bắt chước tới đây thì ngừng, thêm một câu đánh giá: "Ca ca của muội lúc nào cũng muốn khuyên người khác đọc sách! Sách kia có gì hay chứ, nghe là buồn ngủ rồi!"
Đánh giá xong, Kiểu Kiểu lại nói: "Ca ca muội còn nói, sau này huynh ấy muốn mỗi ngày ở bên cạnh tỷ, cho nên khuyên Oanh tỷ rời xa xa tỷ một chút, để tránh hiềm nghi."
Tình Lan nhất thời cảm xúc trào dâng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Kiểu Kiểu nói: "Ôi, nói đi nói lại, ca của muội là muốn người ta xin lỗi, Oanh tỷ cũng bị huynh ấy mắng tới khóc, một bụng đạo lý đấy, hừ, huynh ấy muốn giáo huấn người khác ư, nhưng mà công chúa tỷ tỷ đừng lo lắng, đợi phụ thân trở về, nhất định sẽ mắng huynh ấy! Huynh ấy thực sự cho rằng mình là lão đại ư? Đợi phụ thân trở về, huynh ấy cũng chỉ có thể làm con trai của lão đại, bị dạy dỗ la mắng thôi!"
Tình Lan không có tâm tư nghe Kiểu Kiến tán dóc những chuyện này, chỉ tập trung khóc, Kiểu Kiểu sợ tới mức khẽ giật mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Công chúa tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Ca ca của muội nói Oanh tỷ, không phải tỷ mà..."
Tình Lan hai mắt đẫm lệ mông lung, cười nhìn Kiểu Kiểu, xúc động nói: "Kiểu Kiểu là cô nương Hạ tộc, thật tốt... Muội phải mau mau lớn lên, mới có thể biết vì sao hôm nay ta không thể kìm được nước mắt."
Kiểu Kiểu đã hơi rõ, lại mơ hồ, lắc lư từ trên trường thương trượt xuống, bò đến bên cạnh Tình Lan, nghiêng đầu cố gắng nhìn nàng, suy tính thật lâu, mới do do dự dự nói: "Tẩu tử, tỷ đang khóc vì vui hay vì không vui nên khóc?"
Tình Lan rút trường thương kẹp Kiểu Kiểu ra, ôm cổ Kiểu Kiểu, trên mặt đầy nước mắt, cười nói: "Kiểu Kiểu có trí nhớ tốt như vậy, không đọc sách rất lãng phí, nếu như ca ca nói muốn muội đọc sách, tất nhiên không phải hại muội, muội phải đọc thật tốt, nếu không sau này muội trưởng thành, sẽ bởi vì không hiểu đạo lý mà làm người thân không vui."
Kiểu Kiểu phản ứng nhanh, cô bé lăn vào trong lòng Tình Lan, đầu dựa vào bộ ng ực mềm mại của nàng hỏi: "Công chúa tỷ tỷ là đang nói Oanh tỷ sao?"
Tình Lan ôm cô bé, nhìn bầu trời tuyết rơi, thấp giọng nói: "Lúc đầu ta rất giận, nhưng bây giờ, quả thật đúng như lời chàng nói, chúng ta lớn lên ở Hoàng Đô, đều không rõ ý nghĩa của chân tình, tồn tại tư tâm vô tình tổn thương người thân thiết... Nàng ấy từ nhỏ đã theo ta, bởi vì phụ hoàng yêu thương ta, người bên cạnh ta cũng đều không giỏi tâm kế, nàng ấy có gì đều thể hiện trên mặt, ta... ta nhìn ra được."
Kiểu Kiểu nói: "Chuyện gì với công chúa tỷ tỷ ạ? Mấy ngày qua, công chúa tỷ tỷ và Oanh tỷ đều có vẻ không vui."
"Kiểu Kiểu đã nhìn ra?" Tình Lan vuốt tóc Kiểu Kiểu, nói, "Bởi vì nơi tỷ tỷ sống, có một quy củ bất thành văn, con gái trong nhà gả cho người ta, các tỷ muội mang theo, cũng đều là của hôn phu nàng..."
"Sao giống với Nguyệt Ngạn tộc vậy ạ? Muội muội gì đó cũng có thể làm tẩu tử." Ngũ quan Kiểu Kiểu nhăn thành một đống, vô cùng khó chịu nói, "Đám người lỗ m ãng Nguyệt Ngạn tộc kia còn không bằng cầm thú, tỷ tỷ ở Hoàng Đô giàu đến chảy mỡ, muội nghĩ ở quê tỷ mỗi ngày đều ca hát nhảy múa, không có ngang tàng như vậy."
Tình Lan vỗ ót Kiểu Kiểu, nói: "Im miệng đi, không được nói nữa!"
Tưởng tượng như vậy, quy định này thật tức cười, quả thật không khác gì đám người Nguyệt Ngạn tộc man rợ kia.
Kiểu Kiểu hỏi: "Vậy... bây giờ tỷ tỷ vui vẻ vì chuyện gì? Tỷ không muốn đi đánh lão đại nữa sao?"
Tình Lan trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Ta vui... bởi vì chàng ấy là người tốt, cũng là người có lòng. Chàng biết vì sao ta không vui, biết trong lòng ta đau ở đâu. Thật ra ta cũng không hoàn toàn khó chịu với quy củ này, mà là cảm giác hoang đường bất lực, bởi vì sợ chàng sẽ khiến người từ nhỏ bên cạnh bầu bạn với ta rời khỏi, nỗi sợ của ta chàng đều hiểu rõ, Kiểu kiểu à... làm nữ nhân Hạ tộc, so với nữ nhân Hoàng Đô vui vẻ hơn nhiều."
Kiểu Kiểu nói: "Tỷ không thể bởi vì lão đại là người Hạ tộc mà nói Hạ tộc tốt hơn nhà tỷ đâu đấy."
"Thật sự..." Tình Lan nhỏ giọng nói, "Nếu như muội đến Hoàng Đô nhìn, muội sẽ thấy rõ... Những quy tắc vô lý ở đây giống như Nguyệt Ngạn tộc ngang tàng bạo ngược, làm cho rất nhiều nữ nhân đau lòng mà chết, mọi người cứ tập mãi thành quen, mỗi ngày đều như thế."
Kiểu Kiểu nghe không hiểu hết, nhưng vẫn run rẩy theo bản năng.
Tình Lan cười nói: "Cho nên Kiểu Kiểu còn không mau đọc nhiều sách đi? Nếu như muội không chịu đọc sách, ca ca thấy muội như thế, nhất định sẽ cột muội vào mũi tên, bắn bay ra ngoài."
Kiểu Kiểu lắc đầu: "... Muội biết lão đại là cái thùng nhuộm, đã lây bệnh cho nương tử mình rồi!"
"Tình Lan -- " Bộ Khê Khách lắc người phủi tuyết xuống, hai tay ôm chiếc túi trong ngực, bước tới.
Kiểu Kiểu nghe thấy, trong nháy mắt nhảy dựng lên, cầm quyển sách rung đùi bắt đầu đọc.
Tình Lan đứng lên, mỉm cười nghênh đón hắn.
Bộ Khê Khách đi tới, cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
Hắn nói "Đừng tới đây, có hàn khí, đợi ta làm ấm người rồi sẽ vào."
Bộ Khê Khách sợ tuyết rơi trên người, cởi ngân giáp tỏa ra hàn khí dày đặc, dậm chân, nhận lấy khăn Tình Lan chưa cho lau tóc.
"Tuyết rơi rất lớn." Hắn nói, "Cũng may nơi này ấm áp, chờ ngày mai tuyết ngừng rơi, ta đưa nàng đi tìm hoa mai."
Kiểu Kiểu: "Cái này rõ là thiên vị người trong lòng... Muội cũng muốn đi... Trên người có hoa mai rất thơm... Muội cũng muốn đi."
Bộ Khê Khách nở nụ cười, móc giấy gói trong ngực ra: "Đoán xem đây là gì?"
Tròng mắt Kiểu Kiểu sắp rớt ra ngoài.
Bộ Khê Khách vạch từng lớp giấy gói, lộ ra hai xâu kẹo hồ lô đường óng ánh trong suốt.
Kiểu Kiểu ch ảy nước miếng, thèm thuồng nhìn chằm chằm, như một con sói hoang, không khống chế nổi nhẹ nhàng đi qua.
Bộ Khê Khách cầm lấy một xâu, đưa cho Tình Lan: "Mau nếm thử đi, rất ngon đấy."
Kiểu Kiểu la lên: "Ca..."
Tình Lan cũng muốn cười thành tiếng, nàng nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi Bộ Khê Khách, không để ý tới ánh mắt nóng bỏng thèm thuồng của Kiểu Kiểu, nói: "Cảm ơn phò mã."
"Có gì đâu." Bộ Khê Khách nhíu mày nói, "Nàng một xâu ta một xâu, ăn xong ta đắp người tuyết cho nàng xem."
Kiểu Kiểu rưng rưng kêu lên: "Ca --"
Bộ Khê Khách cầm kẹo đường, làm bộ muốn ăn, Kiểu Kiểu rốt cuộc không nhịn nổi, gào một tiếng, ngậm hai viên kẹo đường bỏ chạy, nước miếng chảy dài.
Im lặng hồi lâu, phu thê hai người cười ồ một trận.
Bộ Khê Khách gọi Kiểu Kiểu về, đưa xâu kẹo hồ lô cho cô bé: "Cầm đi, đây là cho muội đấy."
Kiểu Kiểu rưng rưng cảm động, vừa nhai vừa nói: "Ca, công chúa tỷ tỷ nói không sai, huynh đúng là người tốt! !"
Bộ Khê Khách khẽ giật mình, cầm chặt cổ tay Tình Lan, giơ lên hỏi: "Nàng khoan hãy ăn, ta muốn hỏi nàng, hôm nay lúc nàng và Kiểu Kiểu rảnh rỗi, đột nhiên khen ta tốt ư?"
Tình Lan lắc đầu: "Khen chàng hư!"
Bộ Khê Khách cười nói: "Tiểu cô nương, có tâm sự gì hãy nói ra, nàng không thể gạt được ta, đôi mắt đỏ hoe này, rõ ràng nhìn là biết đã khóc. Là Kiểu Kiểu chọc giận nàng, hay là nàng khen ta rồi khóc?"
Tình Lan không nói, sắc mặt cũng nặng nề hơn mấy phần.
Bộ Khê Khách dường như biết rõ lý do nàng rơi lệ, khẽ cười, ôm nàng vào trong ngực, nói khẽ: "Vì vậy... ta mới đau lòng cho nàng."
Công chúa điện hạ chu đáo lại tốt bụng, ta biết rõ vì sao nàng buồn rầu không vui.
Tình Lan nói khẽ: "Đau lòng ta gả cho người tốt sao?"
Bộ Khê Khách nở nụ cười, vuốt tóc nàng, nói: "Đau lòng nàng cũng giống như xâu kẹo hồ lô, vừa chua xót lại ngọt ngào."
"Ta... có chuyện muốn nói với chàng." Tình Lan lấy dũng khí nói.
"Được, ta nghe." Bộ Khê Khách nói, "Cho dù là gì, chỉ cần nàng quyết định, ta đều đồng ý."
Sau khi Kiểu Kiểu ăn xong xâu kẹo hồ lô trở về, nhìn chằm chằm vào xâu kẹo của Tình Lan, vô cùng xấu hổ xoa xoa tay hỏi : "Cái đó, hai người còn ăn xâu kẹo này không? Nếu không ăn, có thể... hay không?"
Ca tẩu hai người đều cười lăn ra đất.
Vì vậy Kiểu Kiểu lại bị xiên lên, Tình Lan đặt xâu kẹo trên bàn cách đó không xa để quyến rũ Kiểu Kiểu, còn Bộ Khê Khách và Tình Lan ra ngoài sân đắp người tuyết.
Nghe tiếng cười hoan hô của ca tẩu, Kiểu Kiểu gục mặt xuống, cằn nhằn nói: "Đợi phụ thân ta trở về, ta nhất định phải cột hai người đứng lên... giống như xâu kẹo hồ lô! Ta muốn phụ thân cho ta một phòng đầy kẹo, để các người nhìn ta ăn!"
Một quả cầu tuyết bay tới đập lên áo khoác bông của cô bé, Bộ Khê Khách ung dung nói: "Có thời gian rảnh rỗi nguyền rủa ta, không bằng suy nghĩ cho kỹ bài học ngày mai của muội đi, thuộc hết không sai chữ nào, ta cũng sẽ cho muội chơi tuyết."
Kiểu Kiểu: ...Hừ, đồ dã lang!"