Tiếng nói dứt lời, hai bên cửa đồng mở ra theo quán tính, nhưng vẫn chưa thể thấy rõ khung cảnh đáng ra phải ở bên trong tầng 5.
Đằng sau hai cánh cửa đơn giản là một bức tường kính mờ trải dài rõ ràng mới được lắp đặt, khóa cửa hiện đại gắn trên đó yêu cầu kiểm tra song song cả vân tay và mật mã.
Thủy tinh mờ dày nặng khép kín hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra được đằng sau bức tường là vật gì, chỉ thoáng thấy những bóng sáng loang lổ đang biến đổi liên tục.
Tô Trầm vẫn nghe thấy giọng rất đông người đang xì xào bàn luận, thậm chí có thể phán đoán từ một vài âm tiết là trong số ấy gồm tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp.
Bé hít thở sâu một hơi, nhìn quanh số camera sáng đèn trên tường kính, lùi về phía sau.
"Xin lỗi đã quấy rầy, đi ngay đây."
Giọng rất lạnh lùng, không còn vẻ thân mật ấm áp thường thấy.
Tưởng Lộc đưa một tay ấn giữ Tô Trầm lại, ra hiệu cho 5 bảo vệ về trước, không được tiết lộ sự việc tối nay cho người khác.
Các bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, cảm giác lỡ thọc phải bí mật nào ghê gớm lắm, mặt mũi căng thẳng chỉ muốn ù té.
Sao mà sếp nhà bọn họ... lại nấp ở đây nhỉ? Đằng sau tường là cái gì thế?
Tưởng Lộc chưa nói gì thì giọng nam lười biếng đã vang từ camera.
"Nhìn nữa là giữ mấy cậu lại kí hợp đồng bảo mật đó nha."
Nhóm bảo vệ quay đầu chạy luôn, chỉ lo dính vào vụ gì nguy hiểm.
Tưởng Lộc ngoái lại nói với camera: "Ông dọa người ta thế, người ta tưởng mình đang chế tạo tên lửa mất."
Anh nghiêng người né ra, để Tô Trầm hiện rõ trước ống kính.
"Cho vai chính vào trước, không tính là vi phạm quy định chứ hả?"
Giọng nói hơi hơi chần chừ nhưng rồi vẫn chấp nhận.
"Chào mừng, vào xem thử xem, cơ mà phải báo trước, số này mới là bán thành phẩm thôi ha."
Tưởng Lộc thành thạo mở phần quản lý khóa điện tử, lấy dấu vân tay của Tô Trầm.
Từ đầu đến cuối Tô Trầm đều chỉ im lặng đứng yên một bên.
"Anh nghỉ học rồi à?"
"Ừm, cả năm cứ chạy đôn chạy đáo trong ngoài nước, không lo xuể bảng điểm." Tưởng Lộc thao tác xác nhận trên hệ thống, giọng bình thản: "Sân khấu Thời Đô yêu cầu nghiêm quá, năm nhất không được xin nghỉ nhiều, quá giới hạn có khi bị ra quyết định trừ điểm hoặc đuổi học mất."
Đêm Trùng Quang vẫn còn hai mùa, sau khi suy xét kĩ càng anh lựa chọn nghỉ học.
Đương nhiên trong quyết định này có cả toan tính riêng, song chưa cần nói rõ.
Tô Trầm hỏi tiếp: "Trong kia là gì?"
"Là..."
Tưởng Lộc đã ấn lên màn hình vân tay của khóa điện tử, dường như nhất thời không tìm ra từ nào để khái quát những gì bên trong.
"Là văn phòng nghiên cứu của anh."
Khi cánh cửa kính mờ dày nặng bật mở, luồng sáng rực rỡ tràn ra ngoài, phản chiếu chói lọi tới độ như nhấn chìm ta giữa dòng chảy ánh sáng.
Tô Trầm giơ tay lên chắn bớt theo phản xạ vô thức, cố gắng nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Tầng cao của nhà kho rộng lớn là không gian khổng lồ đến hơn nghìn mét vuông, cũng được ngăn cách bằng vách tường kính mờ cùng loại thành hành lang dài và các khu làm việc khác nhau, như một tổ ong ngăn nắp trật tự.
Cả hai đứng phía trước dãy ô đầu tiên của tổ ong, cảm giác đã đi vào một sảnh triển lãm vật liệu thiết bị nhà cửa.
Nhưng những thứ phô bày trước mắt không phải vật dụng phổ biến dạng như bồn tắm vòi sen kệ bếp tủ lạnh, mà là hàng loạt các bức... bảng mẫu đá quý theo ô hình thoi nối nhau.
"Chỗ này thuộc cấp bảo mật nhất định là bởi thiết kế mỹ thuật hàng đầu cực kì đắt đỏ."
Tưởng Lộc dẫn cậu vào thăm quan khu vực sâu hơn bên trong, thấp giọng giải thích: "Giống kiểu hình tượng nhân vật của công ty trò chơi hay phác thảo bối cảnh khái quát của điện ảnh cấp cao ấy, hễ bị tiết lộ là đồng nghĩa với tổn thất tài sản ở mức cả hàng chục triệu tệ."
Tô Trầm nhìn quanh một vòng, choáng váng hoa cả mắt vì màu sắc mãnh liệt quá đà.
Mọi người đang bận rộn chế tạo ra một dạng... mặt tường đá quý... nửa trong suốt, với ánh sáng phản xạ chói lóa, sẽ biến đổi lấp lánh theo từng góc độ.
Máy cắt và máy mài đánh bóng hoạt động không ngừng nghỉ ở tốc độ cao, công nhân đeo mặt nạ hàn và chuyên gia mỹ thuật trao đổi nhoay nhoáy, liên tục ra hiệu chỉ trỏ thành phẩm trên tay mình.
Các màu sắc óng ánh tím xanh, đỏ bạc, xanh hồng trộn lẫn như trên bảng pha màu được họ điều chế cắt gọt vỡ ra, rồi nhân viên mỹ thuật sẽ quỳ một gối trên thảm, ghép lại bằng tay thành những mảng khối mảnh thủy tinh như ô cửa sổ kính màu ở nhà thờ.
Có vẻ là thủy tinh, pha lê, lưu ly, hay chất liệu gì đó mà Tô Trầm còn chưa bao giờ nghe tên.
Cứ đứng vào giữa khoảng màu sắc hỗn độn xóa nhòa cảm giác không gian, là ta rất dễ tưởng nhầm mình đang trúng độc từ loài nấm sặc sỡ.
Mọi vị trí trên trần nhà đã bị chiếm trọn từ lâu, số lượng lớn thành phẩm màu mè đa dạng treo lửng lơ thật cao để chuyên gia ánh sáng thử nghiệm hiệu quả phản xạ.
Thậm chí có cả gian riêng lắp đặt loại thiết bị tương tự như vòng bánh xích xe tăng, có thể treo móc nhiều sản phẩm khác biệt rồi xoay vòng 360 độ lấy sáng, kiểm tra hiệu quả xuyên thấu từ các nguồn sáng đa dạng.
Nơi này không khác gì sàn nhảy disco mê hoặc nhất của khách sạn, mà xong cũng có kĩ sư đang cầm cốc cocktail, đeo tai nghe nghe nhạc rung đùi thật.
Ít nhất thì khi đứng trên sân thượng trông thấy đèn sáng ở tầng cao kho hàng vào nửa tiếng trước, chắc chắn Tô Trầm không thể ngờ tới những thứ vượt ngoài nhận thức bình thường thế này.
Cậu có quá nhiều câu muốn hỏi, lúc này đây lí trí chọn cách thăm thú chung quanh trước đã.
Rõ ràng Tưởng Lộc chính là chủ nhân thế giới kì ảo, tất cả công nhân hay chuyên gia mỹ thuật trông thấy anh đều sẽ lịch sự chào hỏi một câu hoặc giơ ra một cốc bia tươi ướp lạnh.
Anh chưa kịp giới thiệu hết các khu làm việc ở dãy đầu tiên hay mấy chục thành phần cấu trúc phức tạp phía sau, thì một bóng người đã lao vút ra.
Một anh béo đeo kính gọng thô xuất hiện trước mắt hai người, say hi một câu đầy nhiệt tình rồi bắt tay Tô Trầm.
"Anh là Josiah, cố vấn mỹ thuật ở đây."
Anh béo khoảng tầm 23 24 tuổi, da ngăm đen, tóc lẫn lông mày đều mang màu đen xám đặc trưng của người Trung Đông.
Tuy anh béo không cao ráo nhưng ánh mắt sáng láng sống động, lông mi dày rậm, giọng nói chỉ lẫn xíu xiu khẩu âm tiếng gốc.
"Josiah Hashemian, có 1/8 huyết thống Iran." Tưởng Lộc giới thiệu cả hai với nhau: "Suốt tháng 3 tháng 4 anh với cậu này đều ở Iran, vừa lấy tư liệu vừa tìm cảm hứng."
"Bạn này là Tô Trầm, ông xem phim rồi đấy, diễn cực kì hay."
"Trầm! Được gặp cậu vui quá đi! Cậu gầy hơn hẳn trên phim ấy!"
Tô Trầm bắt tay anh béo chào hỏi, lực của đối phương rất khỏe, tràn ngập thân thiện.
Hai người dẫn Tô Trầm đi xem rất nhiều nội dung đang trong quá trình nghiên cứu chế tác dở, bao gồm cả tơ mảnh lóe sáng giống kim cương, chim chóc như làm bằng vàng, cuộn trục kinh văn theo phong cách Phật giáo, vân vân và vân vân.
Cho đến cuối cùng tiễn cả hai ra ngoài, anh béo dặn dò: "Trầm, anh sẽ không yêu cầu cậu kí thỏa thuận bảo mật, nhưng đây đều là tâm huyết của tập thể, có người lặn lội đường xa tới làm việc cần cù suốt đến giờ vì nó, hi vọng cậu sẽ thấu hiểu."
Tô Trầm nghiêm nghị gật đầu đồng ý, Tưởng Lộc vẫy tay chào, cùng đi xuống tầng để đưa Tô Trầm về.
Mãi đến khi rất nhiều lớp cửa lần lượt khép lại, cả hai rời khỏi nhà kho từ lối ra vào bí mật, Tô Trầm mới chịu lên tiếng.
"Anh không cố tình giấu nhóc mấy cái này đâu, vốn dĩ định là chờ thêm tầm 2 tuần nữa cho các thứ định hình ra tấm ra món đã rồi hẵng dẫn nhóc đi xem."
Tô Trầm hạ giọng xuống rất thấp.
"Anh không đi học đại học cũng không xuất hiện ở đoàn phim, rốt cuộc là đang làm gì?"
Đã gần một năm trời hai người chưa gặp nhau, hình như giờ rời khỏi chốn sặc sỡ rực rỡ kia cuối cùng cũng rảnh ra mà quan sát thử vẻ ngoài đối phương.
Tất thảy vừa nãy đều tựa một đòn đánh mơ hồ mịt mờ, màu sắc chói lóa quá độ cắt ngang mọi suy nghĩ của Tô Trầm, khiến bé chờ tới tận lúc này.
Cảm giác đùng cái tự dưng có quá nhiều việc cần giải thích.
"Nhóc cao lên rồi đó." Tưởng Lộc nghĩ tới điều gì, duỗi tay ra áng chừng: "Sắp 17 đến nơi rồi."
Tô Trầm không cho lòng bàn tay anh chạm vào tóc mình mà nghiêng đầu tránh đi.
Tưởng Lộc rút tay lại, chậm rãi bước về phía trước.
"Việc này phải kể từ kịch bản của "Đêm Trùng Quang"."
Ngay ở đợt làm mùa 5 Khương Huyền đã có dự định cho Tưởng Lộc tiếp quản, đặc biệt gặp riêng Văn Trường Cầm để bàn bạc việc này, cũng đã làm công tác tư tưởng với tầng lớp lãnh đạo.
Tuy Văn Trường Cầm nhây deadline bản thảo thành thói nhưng thực ra cực kì có trách nhiệm.
Cô viết nội dung cụ thể thì chậm, nhưng do ràng buộc hợp đồng nên từ tận lúc bắt đầu quay bộ đầu tiên cô đã hoàn thành sẵn hết sơ lược dàn ý tổng quan câu chuyện và cuộc đời nhân vật từ bộ 1 đến bộ 9, tránh trường hợp cô gặp sự cố bất ngờ không thể tiếp tục đến khi kết thúc.
Khi hay tin xác nhận Tưởng Lộc sẽ được bàn giao mùa thứ 8, cô suy ngẫm kĩ lưỡng rồi đi hoàn thiện cấu trúc cho một số thiết lập trong truyện sớm trước hai năm, sau đó kể cho Tưởng Lộc vào mùa đông năm ngoái.
Nghe đến đây, dòng suy nghĩ trong đầu Tô Trầm dần dà chắp nối thông suốt.
"Ý anh là, chị ý nói cho anh đằng sau cánh cửa hổ phách máu là gì rồi ư?"
"Thời khắc hoàng kim, Huyễn điện sau cuối."
Tưởng Lộc đưa ra hai danh từ, chậm rãi nói giữa tiếng ve kêu đêm hè: "Đấy là một... sự hiện diện vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người."
Nói chính xác hơn thì 10 tầng cửa hổ phách máu trước đó liên tục bị Nguyên Cẩm chinh phục cùng với cánh cửa hổ phách máu ở nơi cao nhất núi tuyết trong hiện thực đều sẽ dẫn tới cùng một nơi.
Huyễn điện sau cuối.
Trong điện thần này, thời gian và không gian đều biến hóa thành những sợi dây cực kì mỏng manh, cứ hễ tiếp xúc là sẽ cảm ứng.
Người đặt chân vào điện thần cũng sẽ trôi đi lơ lửng lên trời, gặp mặt chim Huyễn thời đang bay lượn nơi bầu không vô tận.
Loài chim đuôi dài với bộ lông hoàng kim liệng cánh ở vùng ngang dọc ngàn vạn của thời gian và không gian, ăn những sợi thời gian đứt gãy, hàng năm theo lịch đều sinh một quả trứng vào thời điểm ngẫu nhiên.
Quả trứng này được ấp ở nơi cao vót giữa không trung của điện thần, sau đó rơi xuống như một lẽ tất yếu, mãi cho đến khi động chạm vào sợi dây thời không xoay chuyển luân hồi, tan ra rồi biến mất.
Tương ứng với đó, Trùng Quang sẽ giáng lâm cõi trần, ban cho con dân ơn phước không thể đoán biết.
—— Đây chính là bí ẩn nằm sâu nhất đằng sau hiện tượng Đêm Trùng Quang.
"Theo cách nói của biên kịch Văn thì hình dạng cảnh tượng này sẽ tương tự với một bánh xe tròn, hoặc là cuộn dây diều." Tưởng Lộc tóm gọn đơn giản: "Chị ý biết cái này dùng kĩ xảo vi tính cũng không ra được hết nên gửi gắm anh nghĩ cách dần."
Lúc nhận việc Tưởng Lộc đã biết ngay nó sẽ không nhẹ nhàng gì.
Bất cứ tác phẩm lớn nào cũng sợ bay lên quá cao rồi lại hạ cánh lộn xộn.
Hai bộ cuối cùng giao cho Tưởng Lộc, một tay mơ hoàn toàn mới, không những cần phóng đại được những nét nội dung đặc sắc của nguyên tác mà còn cần tiến hành chuyển thể sao cho phù hợp với thể loại truyền hình, độ khó đã khủng khiếp lắm rồi.
—— Vậy nên lúc nghe thấy hai danh từ này, tâm thế của Tưởng Lộc đã dần đi đến mức thanh thản giữa dòng đời.
Quay, quay được hết.
Khái niệm mới phức tạp đến độ như muốn kết hợp cả phạm trù ý thức thần thánh nâng cao.
Tô Trầm vẫn nhớ rõ tất cả những gì mình vừa chứng kiến trong phòng nghiên cứu, cố gắng đối chiếu từng chi tiết một.
"Cái dây mà các anh đang thử nghiệm chọn lọc, giống kiểu kim cương hay vàng ấy, sẽ được treo thành các tuyến rải rác mô phỏng thời gian hoặc không gian trong điện thần nhỉ."
Tưởng Lộc khẳng định ý kiến.
"Nếu có không gian trải rộng bố trí ngang dọc mấy ngàn sợi dây thế thật, kết hợp thêm với đèn chiếu khuếch tán thì hiệu quả sẽ cực kì chấn động."
"Thế chỗ mặt cắt giống đá quý đó thì các anh định dùng làm gì?"
"Làm tường."
"Tường á?" Tô Trầm cảm giác mình vừa nghe thấy chuyện gì bất khả thi: "Ý anh nghĩa là trang trí lên mặt tường á?"
Tưởng Lộc lắc đầu.
"Làm tường bên trong cho toàn bộ tòa Huyễn điện sau cuối."
Tưởng Lộc đã tìm kiếm tham khảo vô số giải pháp mỹ thuật trong ngoài nước, bao gồm cả cảnh tiên sương mây vấn vít của phim thần tiên ngày xưa, rồi nhà thờ đền tiên tri, kiến trúc bên trong kim tự tháp của các nước ngoài, vân vân.
Nhưng cuối cùng cái có thể đem đến cảm giác đáp án chính xác ngay tức khắc, lại là hoàng cung của Iran.
Iran tức Ba Tư cổ đại, là một đất nước giàu có mà bí ẩn trong truyền thuyết phương Đông.
Nơi này cất giấu đỉnh cao gần như xa hoa tột bậc, ít nhất xét về khía cạnh cảm hứng mỹ học... đã mang giá trị tham khảo khổng lồ.
"Ví dụ ngai vàng của Nader Shah, đính tổng cộng hơn 26 ngàn viên đá quý, phần trên cao khảm nạm đá quý trực tiếp tạo hình mặt trời và vầng sáng khổng lồ, được gọi là ngai Mặt Trời."
"Ngoài ra còn cung điện chế tác từ hàng vạn viên đá quý, có thể thay đổi triệt để sự biến ảo các nguồn sáng rọi khắp toàn bộ không gian."
Khi mặt tường, trần nhà, cột trụ hành lang và tất cả mọi nơi nằm trong tầm mắt đều là đá quý, khung cảnh sẽ được kì ảo hóa hoàn toàn, không còn thuộc về thế giới người thường vẫn biết nữa.
"Nên anh cất công đến tận Tehran?"
"Anh ở lại cung điện Golestan rất lâu, tuy tiếng Anh của anh cũng làng nhàng, người bản địa nói cũng không dễ hiểu lắm."
"Nhưng hình như chỉ cần đứng vào giữa biển pha lê như một vùng sáng đó thôi, là sự tồn tại của tất thảy đều đã..." Tưởng Lộc nhìn sang cậu, giọng phức tạp: "đều đã vượt trên nhận thức."
Tô Trầm xem hết các bản vẽ mỹ thuật nháp cùng hàng loạt tấm ảnh cung điện đá quý óng ánh sắc màu ánh sáng anh gửi, cất điện thoại vào túi.
"Các anh đang lên kế hoạch dựng một Huyễn điện sau cuối vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, hơn nữa còn phải thể hiện được sự biến chuyển đổi thay của sợi dây tuyến không thời gian."
"Ừm."
"Xong em đi vào đấy, thì phải diễn mùa 8 ở trạng thái như nào cơ?"
Tưởng Lộc chột dạ đáp: "Vẫn đang nghiên cứu dở."
"Thế hiệu quả cần đạt là gì?"
"Lơ lửng." Tưởng Lộc nhìn cậu, lặp lại: "Giống kiểu trong vũ trụ ấy, trôi lững lờ ở trạng thái gần như không trọng lực."
Tô Trầm thở dài một tiếng, biết lần này mình không trốn được đâu.
Ai ai cũng học là trái đất có lực hút, không gian vô trọng lực chỉ tồn tại ở vị trí độ cao nhất định.
Trong tất cả các phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, diễn viên đều thực hiện những động tác bồng bềnh bay bổng nhờ vào kĩ xảo, dây cáp và cố gắng kiểm soát cơ thể.
Điều kiện trong nước có hạn, hơn nữa lúc diễn còn cần phải phối hợp với việc xoay vòng bối cảnh phức tạp thế này, chỉ riêng vốn liếng thời gian tiền bạc quay phông xanh thôi đã đắt đỏ tới mức tối đa luôn rồi.
Trong lúc trò chuyện, anh đã đi cùng với cậu về đến cửa khách sạn.
"Chắc những gì cần nói anh cũng nói gần hết rồi ha."
"...Hử?"
Tô Trầm dừng chân đừng lại, thủng thẳng lên tiếng.
"Đầu tiên, chúc mừng anh sắp sửa nhậm chức tổng đạo diễn bộ thứ tám, cũng chúc anh mọi việc suôn sẻ, tái hiện được chỗ khái niệm trừu tượng này thật đặc sắc hoàn hảo."
"Thứ hai, về cái việc bốc hơi khỏi trần gian suốt cả năm trời này ấy, em có quyền bảo lưu thái độ quan điểm."
Lúc này Tưởng Lộc mới cảm nhận được nguy cơ, muốn níu kéo cậu: "Trầm Trầm ——"
"Thái độ của em bất ổn lắm đấy." Tô Trầm cười nhạt nói: "Anh Tưởng, từ giờ trở đi mình không quen nhau nữa nhá."
Chưa dứt lời cậu đã quay đầu bỏ đi mất, không buồn nhìn người đằng sau thêm lần nào.
Anh Tưởng mê đắm công việc rơi vào mối nguy hoàn toàn mới.
——Thôi toi đời rồi.
Trầm Trầm nhà anh phát nổ thật rồi.
- 2-
Tô Trầm đóng phim bao nhiêu năm như thế, khó tránh chịu ảnh hưởng về mặt tính cách từ Nguyên Cẩm.
Lúc vui thì cậu sẽ hoạt bát đáng yêu rõ rệt, như bé cừu con tung tăng đầy sức sống.
Lúc tâm trạng bùng nổ thì cái vẻ hung dữ ghê gớm lại giông giống Nguyên Cẩm một cách khó hiểu.
Lần này cậu còn không thèm chất vấn nữa, bộc lộ cơn giận lù lù rành rành ra đó luôn, tư thế bỏ đi khí khái như kiểu đoạn tuyệt quan hệ.
Đầu tiên Tưởng Lộc đớ đờ đờ mất mấy giây, đến lúc chạy đuổi theo thì cửa thang máy đã khép lại mất rồi.
Sau khi về phòng Tô Trầm đổi ngay mật mã, trước lúc đóng cửa hất nốt con diều đã đóng gói che chắn kín kẽ ở cửa phòng Tưởng Lộc.
Thích thì lấy không thích thì thôi.
Tuy ở giai đoạn say sưa làm việc thiếu gia Tưởng hơi lơ là bất cẩn một tí, suy cho cùng vẫn biết việc mình bốc hơi khỏi đời cả năm trời là cực kì sai trái tồi tệ, phản xạ được xong phải đuổi theo khẩn trương nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một bước, lúc lên đến trên tầng thì cửa phòng mình chỉ còn mỗi con diều chỏng chơ gác đó đáng thương vô cùng.
Người đàn ông ngồi xổm xuống ôm con diều vào lòng mình, cẩn thận phủi sạch bụi rồi bê cả diều sang gõ cửa phòng Tô Trầm.
"Trầm Trầm ——"
Cánh cửa không hề hồi đáp.
Tưởng Lộc nhanh nhảu nhớ lại xem các khách ở tầng này đã đóng máy dọn đi hết chưa, rồi dài cái giọng ra gọi tên người ta rõ là thảm thương.
"Tô Trầm ——"
Gọi liền tù tì hẳn mấy câu, tiếng bước chân mới vang lên bên kia cánh cửa.
"Gây rối trật tự nữa là gọi bảo vệ đấy nhé."
"Khách sạn của anh cả mà." Tưởng Lộc dựa sát vào cửa nói chuyện với cậu: "Không phải anh không trả lời tin nhắn của nhóc đâu... ở nước ngoài mạng yếu quá."
"Với cả có một số việc anh không biết phải xử lý thế nào, không chỉ mỗi công việc các thứ thôi đâu, rất nhiều chuyện phức tạp quá, anh sợ mình làm hỏng mất."
Tưởng Lộc bặt thinh rõ lâu, chẳng biết giải thích tiếp kiểu gì nữa.
Đúng là anh đang tránh cậu, sau cái thơm má phá lệ khi thi đại học xong xuôi ấy.
Nhưng nếu lúc Tô Trầm dựng lông lên mà cứ lần lữa không dỗ ngay thì hậu quả...
Trái lại Tô Trầm ở phía bên kia cánh cửa thì suy nghĩ rõ rạch ròi, chạnh lòng tắt ngúm hết xong nói năng cũng hớn hở hẳn lên.
"Giờ anh không phải lo nữa đâu."
Em mà để ý đến anh nữa thì em làm chó!
Một năm trời, thế mà anh đi trốn em cả một năm trời.
Nếu tối nay em không phát hiện ra ở đây thì có phải anh định nhây đến tận lúc bấm máy bộ thứ tám mới chịu lộ mặt không hả?
Từ giờ về sau, đứa nào rung rinh đứa ấy là đồ ngu!
"Anh Tưởng, đêm hôm khuya khoắt đừng ăn vạ ở cửa phòng người ta nữa, bái bai."
Tưởng Lộc định nói gì thêm thì đã nghe thấy tiếng nhấn tắt đèn.
Anh vẫn đang ôm con diều trong lòng, như nắm sợi dây đã đứt.
Người đàn ông cúi đầu nhìn ngắm thật lâu, bóc lớp bọc ngoài ra giữa hành lang vắng lặng.
Xa cách một năm, dù Cơ Linh chỉ lộ mặt ngắn ngủi ở phần đầu phần kết bộ thứ bảy thì Tô Trầm cũng cứ giữ lại con diều cho anh.
Mở ra xem, ấy là một con cá voi vây đỏ, nụ cười đáng yêu ngọt lịm.
Anh dè dặt cuộn lại cho vào túi bọc, xách đi về.
Hôm sau, phía đoàn phim triệu tập cuộc họp, sắp xếp cho nhà sản xuất đạo diễn và các diễn viên kì mới gặp nhau nhân dịp đóng máy bộ thứ bảy.
Kịch bản đã xác định phương án cụ thể hóa bước đầu, sẽ cố gắng tiến đến bản hoàn thiện lần 1 nhanh nhất trong giai đoạn trống sắp tới.
Bên bàn dài, dàn diễn viên cũ mới cười nói rôm rả, cùng chờ đợi sự xuất hiện của đạo diễn tiếp theo.
Ôn Tri Hạnh ngồi cạnh Tô Trầm, nhận ra đối phương yên lặng tới độ kì lạ.
"Tối qua em ngủ có ngon không?" Ôn Tri Hạnh quan tâm hỏi thăm: "Có thấy khó chịu gì không?"
Tô Trầm khẽ lắc đầu, lật một trang tài liệu họp để che giấu, vờ như đang đọc.
Người bước vào ngay sau nhà sản xuất chính Khương Huyền chính là tổng đạo diễn Tưởng Lộc và tổng biên kịch Văn Trường Cầm.
Lúc trông thấy người kế nhiệm mình trẻ thế này, tổng đạo diễn hiện tại Đỗ Ân không che giấu được vẻ sửng sốt, nhưng vẫn bắt tay rất lịch sự.
Khương Huyền ngồi vào vị trí chủ trì, vững vàng lên tiếng qua microphone.
"Hôm nay tôi sẽ chủ trì buổi lễ chuyển giao các đời đạo diễn, cũng xem như kỉ niệm một giai đoạn lịch sử chuyển dời."
Quyển sổ tay đạo diễn ngày xưa giờ đã được đóng lại gáy mấy lượt, tích lũy độ dày khó mà tin nổi.
Bặc Nguyện sáng lập nên sự tồn tại của nó, liên tục bổ sung đào sâu suốt quá trình sản xuất liền mạch 4 bộ, ghi chép đầy đủ lượng lớn ý tưởng và những điều tâm đắc trong đây.
Giở bất cứ trang nào ra cũng có thể bắt gặp nội dung sáng tạo rành rọt tỉ mẩn, những lời phân tích trần thuật của đạo diễn thâm niên.
Ngay sau đó Nhan Điện góp phần gia tăng độ dày cuốn sổ, thêm vào bản tổng hợp mạch tư duy toàn bộ quá trình quay chụp bằng tiếng Trung tiếng Anh đan xen.
Nhan Điện kết hợp sự thay đổi phong cách quay phim trong ngoài nước, cập nhật kĩ thuật khi nâng cấp thiết bị, gợi ý chỉ dẫn bằng cả chữ viết hình ảnh cho người kế nhiệm.
Khi quay bộ thứ sáu, do sự "bất cẩn sơ suất" của nhà sản xuất chính Khương Huyền mà quyển sổ này không được gửi gắm tới tay Thiệu Hải Duyên.
Bộ thứ bảy, Đỗ Ân kết hợp các đặc trưng khác biệt của sản xuất phim Hongkong và đại lục, viết ra rất nhiều so sánh nghiên cứu trong lúc quay, rồi còn vẽ mấy mẩu truyện tranh nho nhỏ ghi lại những chuyện hay ho thường ngày.
Bộ này được thực hiện rất tự nhiên trôi chảy, ít nhất không công không tội, giữ gìn đầy đủ những nét nội dung xuất sắc của nguyên tác.
Giờ đây, cuối cùng quyển sổ tay đạo diễn đã dày lên gấp ba lần này cũng được truyền lại tới trước mặt người sẽ tiếp quản ông cụ Bặc —— Tưởng Lộc.
"Ta hãy cùng vỗ tay chứng kiến khoảnh khắc này."
Tưởng Lộc cúi người thật sâu, nhận lấy quyển sổ dày cộp trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cũng đại diện cho việc công khai tiếp nhận vị trí tổng đạo diễn.
Khương Huyền chờ dứt tiếng cổ vũ rồi nói tiếp: "Các tin tức liên quan sẽ được chúng tôi công bố vào thời điểm thích hợp sau khi phim phát sóng, mong mọi người tạm thời bảo mật."
Sau lời phát biểu ngắn gọn, Khương Huyền đứng dậy ngồi sang một bên để nhường chỗ cho Văn Trường Cầm.
Nay đã là năm thứ tám thành lập đoàn phim "Đêm Trùng Quang".
Khi đứng trước toàn thể thành viên lần nữa, Văn Trường Cầm vẫn tươi cười nhã nhặn, nhưng nếp nhăn trên gương mặt đã sâu hơn, những vết nám cũng dần dà xuất hiện trên làn da.
"Chào mọi người, tôi là tổng biên kịch Văn Trường Cầm."
"Như rất đông độc giả hay khán giả đã phân tích thì bộ thứ bảy chủ yếu đảm nhận vai trò chuyển tiếp, tại sao lại vậy?"
"Vì kể từ sau chi tiết đốt thành, kinh đô mới ở đông nam —— Hoài Kinh đều do đạo diễn Tiểu Tưởng của chúng ta và nhóm biên kịch bọn tôi cùng tham gia giám sát tu sửa, theo dõi chờ kết thúc công trình xây dựng từ cung điện đến đô thành."
"Hai năm nay bọn tôi vẫn luôn mong ngóng bối cảnh mới toanh, kết hợp cả sông núi vườn tược lẫn cung đình cổ điển này, hi vọng tới mùa 8 sẽ có thể đem lại cho tất cả mọi người một bất ngờ đáng nhớ."
Cô hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Bộ thứ tám và bộ thứ chín sẽ là kết cục sau cùng cho câu chuyện."
"Khó lòng tưởng tượng chúng ta đã đi được tới tận đây, bây giờ đã sắp sửa chung tay hái lấy trái ngọt sau cuối, cũng là trái ngọt phía trên cao nhất."
"Bất luận thành quả có ngọt ngào hay không thì mình vẫn sẽ nắm tay nhau vượt qua những trắc trở khó nhọc của hành trình."
"Xin cho tôi được gửi lời biết ơn sâu sắc đến tất cả những ai đã đóng góp cho nó, cảm ơn mọi người."
Toàn bộ thành viên có mặt nghe xong đều rất là cảm khái, ra sức vỗ tay.
"Theo nhận định của tôi cùng đội ngũ chuyên gia, quá trình quay bộ thứ tám sẽ là bộ khó nhất từ trước đến nay."
"Mà các nhân vật chủ chốt của chúng ta đều còn rất trẻ —— tổng đạo diễn Tưởng Lộc, vừa mới đón sinh nhật 20 tuổi."
"Vai chính duy nhất Tô Trầm, chỉ vừa tròn 17 tuổi vào giai đoạn bấm máy bộ thứ tám."
"Tình yêu chung dành cho "Đêm Trùng Quang" đã giúp hai em, giúp chúng ta đi được đến ngày hôm nay."
"Tôi luôn xem hai đứa như người nhà của mình, cũng xin cảm ơn sự chỉ bảo chăm sóc suốt bao lâu nay của mọi người dành cho hai em."
Văn Trường Cầm đứng lên cúi người thật sâu, ánh mắt dịu dàng: "Nhất định mùa phim mới sẽ là điểm đột phá của chúng ta."
Sau khi cuộc gặp kết thúc, mọi người cười nói rời khỏi phòng họp.
Tô Trầm vừa đứng dậy thì Tưởng Lộc lên tiếng bằng giọng bàn công việc: "Tô Trầm, ở lại một lát."
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang anh, vẫn cứ đứng yên: "Việc gì?"
"Anh cần nhờ nhóc giúp đỡ đàm phán một vụ cộng tác với tư cách vai chính." Tưởng Lộc đẩy tài liệu ra phía trước Tô Trầm rồi ngồi lại về chỗ: "Đây là kế hoạch hợp tác liên kết với Bảo tàng Hòa Ninh."
"Đoàn mình cần mượn chuông đồng xanh đã có lịch sử ngàn năm của bảo tàng để sử dụng trong biểu diễn thu âm nhạc phim mới."
Chu Kim Linh đang ngồi cạnh chơi điện thoại, nhớ ra việc này bèn phụ họa một câu: "Á đúng rồi, lần trước mình đến ông giám đốc bảo tàng tư nhân đó cứ do dự mãi."
"Thực ra người ta ám chỉ mấy hôm cũng chỉ muốn gặp em một lần, ăn chung bữa cơm thôi là được, Trầm Trầm nể mặt tí đi mà."
Tô Trầm cầm lấy tài liệu hợp tác, Tưởng Lộc nói tiếp: "Với còn vụ thử nghiệm phương pháp diễn cho trạng thái lơ lửng và loạt lớp huấn luyện cá nhân hóa nữa, phiền nhóc cố gắng hợp tác dài hạn, đảm bảo duy trì kênh liên lạc qua điện thoại, cảm ơn."
Tô Trầm đẩy trả tập tài liệu.
"Có việc thì liên hệ với em qua trợ lý Tùy, chị ấy sẽ hỗ trợ sắp xếp thời gian."
"Điện thoại của chị Tùy sẽ luôn sẵn sàng kết nối, việc này anh không phải lo."
Chu Kim Linh đang nghịch điện thoại dở, nghe thế chống người thẳng dậy.
"Hai đứa cãi nhau à?"
"Cãi thì cứ cãi, làm sao phải quay sang nói năng cái kiểu này thế?"
Tô Trầm quay đầu sang tố cáo: "Anh ý bốc hơi khỏi trái đất cả năm trời mà không nói gì với em!"
Người đại diện chột dạ rõ rành rành: "Thì chả phải là... thằng bé ôm đồm nhiều việc cùng lúc quá, không lo xuể thôi mà."
Tưởng Lộc mặt mũi buồn tủi: "Anh sai rồi ạ, anh biết lỗi thật rồi mà."
Chu Kim Linh là đại diện quản lý cho cả hai, lúc này bênh đứa nào cũng dở, vơ điện thoại túi xách nhanh chóng bỏ chạy.
"Chị đóng cửa nhé, hai đứa cãi nhau thì cứ cãi thoải mái, phòng này cách âm tốt lắm luôn!"
Tiếng còn chưa dứt mà người đại diện đã bay biến tăm hơi, cửa đóng then cài chặt chẽ im lìm.
Tô Trầm đứng lên định đi, Tưởng Lộc nằm nhoài ra bàn nhìn cậu, cũng không nói gì nữa.
Một năm không gặp, cằm có vết râu xanh mờ mờ, trông cứ như đàn ông trưởng thành 25 26 tuổi.
Tô Trầm thấy rất rõ sự mệt nhọc bất đắc dĩ của anh, thế là lại bức bối.
"...Em đến cái bảo tàng đấy với anh là được."
Đúng là Tưởng Lộc uể oải thật, chỉ tựa vào mặt bàn nhìn cậu từ xa xa thế thôi.
"Vẫn đang giận à."
"Ừm."
"Nhóc tốt thật đấy." Người đàn ông khẽ khàng nói: "Anh khốn nạn như này mà nhóc vẫn chịu đi cùng anh."
Tô Trầm xoay người lại, kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Tưởng Lộc.
"Em hỏi anh, cái mốc 18 tuổi này quan trọng đến thế thật ư?"
"Con người sang tuổi 18 là sẽ chịu trách nhiệm được về bản thân, 17 thì không được à?"
"17 tuổi ôm hôn lên giường là ngu xuẩn, 18 tuổi yêu đương thỏa thích thì là sáng suốt hả?"
Tưởng Lộc cười đầy mỏi mệt, lắc đầu.
"Không phải chờ 18 tuổi là anh sẽ có thể theo đuổi nhóc, nói hết mọi lời muốn nói mà không phải kiêng kị gì đâu."
"Vấn đề không chỉ vẻn vẹn là tuổi tác."
Nhóc có tác phẩm, có tiền đồ xán lạn, có tương lai rực sáng.
Nếu yêu nhau thế này, nhóc sẽ cam chịu giấu giếm, cứ có một người yêu mãi không thể công khai thế ư?
Tình yêu đầu của nhóc, mối quan hệ ghi lòng tạc dạ nhất trước tiên, sẽ phải che đậy lấp liếm kín mít như trộm cắp trước mặt truyền thông vậy sao.
"Tô Trầm, chính nhóc cũng biết rõ hậu quả."
Tô Trầm nhìn anh chăm chú, một lúc lâu sau mới trả lời: "Anh tự chặt đứt đường lui đấy nhé."
Tưởng Lộc cười khẽ, không tiếp lời nữa.
Nhóc nói đúng. Chắc chắn anh sẽ hối hận.
Bộ thứ bảy kết thúc tại đây, đoàn phim thông báo bước vào giai đoạn nghỉ ngơi trong bầu không khí hòa hợp.
Do các vấn đề sản xuất hậu kì nên năm nay phải đến tháng 10 phim mới lên sóng.
Trước đó, Tưởng Lộc lái xe đưa Tô Trầm đến Bảo tàng Hòa Ninh một chuyến, thăm ông doanh nhân già sưu tầm rất nhiều văn vật khảo cổ.
Bảo tàng nằm ngay ở khu phố tấp nập của Thời Đô, là địa điểm check in rất nổi tiếng trên mạng.
Ngày xưa ông cụ kinh doanh vận tải biển, giờ không chỉ thuê đoạn phố nhộn nhịp ở khu trung tâm lập viện bảo tàng tư nhân mở cửa thăm quan miễn phí, hiện vật triển lãm còn toàn hằng hà sa số đồ sưu tầm bằng giá trên trời từng thất lạc nước ngoài được đích thân ông cụ mua về, riêng cách làm đã đủ hiểu mức độ kiêu ngạo hãnh diện lớn đến đâu.
Lần đầu tiên Tô Trầm ngồi xe của Tưởng Lộc, chia xa lâu ngày giờ mới biết là ai đó đã mua một chiếc Hummer.
Toàn thân xe đen bóng, khung xe cao ráo ngoại hình hầm hố, huênh hoang y hệt chủ sở hữu của nó.
Ngồi vào ghế phó lái, tầm nhìn cũng được nâng hẳn lên theo, hễ tăng tốc độ cái là cảm giác cực phiêu.
Thiếu niên hãy còn đang dừng ở mốc học sinh cấp 3, vẫn chưa đủ tuổi thi bằng lái.
Nhưng người đàn ông bên cạnh đã hoàn toàn bước vào xã hội, trạng thái khi lái xe thả lỏng thành thạo... cũng có thể gọi là rất quyến rũ.
Tô Trầm nhìn lướt đối phương một lượt, thắt dây an toàn vào, nghiêng đầu ngắm phố xá đông đúc ngoài cửa sổ.
Coi như cậu đã hiểu sao người ta không đánh giá cao việc hẹn hò nơi công sở rồi.
Muốn chặt đứt hoàn toàn tình cảm mà mối quan hệ công việc lại vẫn cứ bó chặt lấy nhau.
Kể cả không muốn nhìn thấy người ta thì giờ cũng vẫn đồng hành song song sáng tối hàng ngày, trái lại còn chốt cứng hơn cả đợt trước.
Bên kia, trông Tưởng Lộc có vẻ đang lái xe rất là vững vàng, thực ra đã hối hận trong bụng.
...Sao mà đi khiến quan hệ thành ra căng thế này làm gì.
Dỗ dành thôi cũng không biết nữa à, ngu.
Từ lúc mua chiếc xe mới này anh đã nghĩ, không gian xe rộng lớn trần cao, tiện cho hai đứa ngất ngưởng ngồi trong duỗi đôi chân dài ra thoải mái.
Ngoài giờ quay phim cũng có thể cùng lái xe đi chơi bất cứ nơi đâu, ví dụ như thảo nguyên lần trước nè, dẫn đám cún theo gặp gỡ bạn bè du mục hồi xưa, hít thở ngọn gió tươi mát nhất.
Ngay khoảnh khắc Tô Trầm ngồi vào xe là đầu anh đã xoẹt qua mười mấy đề tài bắt chuyện rồi.
Nhưng khởi động xe đi được tầm 20 phút, cả hai chỉ mới nói đúng một câu về công việc, quan hệ khách sáo lịch sự hệt như người tiện đường ngồi nhờ xe một lúc thật vậy.
Tô Trầm tựa vào cửa sổ xe, có vẻ đã ngẫm nghĩ lâu lắm, gọi Tưởng Lộc một tiếng bằng giọng rất thấp.
Tưởng Lộc nhanh chóng trả lời, giảm tốc độ đi một ít.
"Say xe à?"
"Không phải."
Giữa chiếc xe sang đặc biệt rộng rãi, nhìn Tô Trầm lại thấy nhỏ nhắn hẳn.
Cậu rúc mình trong ghế ngồi êm ái, nói rất nhỏ: "Có phải trong mắt anh em vẫn luôn là đứa trẻ con, không có tí sức hút nào không."
Giọng nói cậu gây ảnh hưởng làm Tưởng Lộc mất tập trung không chú ý, tí thì đi quá đèn vàng chuyển đỏ.
"Sao tự dưng lại nói thế."
"Thì tại... cảm giác cách anh xa quá." Tô Trầm nghiêng đầu tránh, cúi xuống cười nói: "Nghĩ cũng đúng thôi, trong lúc em còn đang mặc đồng phục thì anh đã lái xe được rồi."
"Anh không thích em cũng rất dễ hiểu."
Tính tình Tưởng Lộc quen ưa mềm không ưa cứng, trước đó Tô Trầm hằm hằm lên còn chịu được, giờ chỉ thiếu nước phanh xe bên đường quay sang dỗ ngọt.
Tô Trầm cứ hơi buồn xíu thôi là anh lại muốn xoa đầu dỗ dành, động tác như đã phát triển thành thói quen suốt bao nhiêu năm nay.
"Đâu có đâu." Anh liếc xem thời gian sắp tới giờ hẹn, thấy đèn xanh tiếp tục lái xe đi, vừa xoay vô lăng vừa vỗ về.
Lúc nỗ lực khen ngợi đối phương người đàn ông nói năng rất rề rà, vụng về một cách đáng yêu.
Tô Trầm lẳng lặng quan sát hết, khóe môi nhếch lên cười.
"...Với cả anh chỉ là năm nhất bảo lưu thôi mà, nếu chờ thêm năm nữa về học thì còn cùng lớp với nhóc."
Hình như Tô Trầm lại buồn buồn: "Anh còn nghỉ thêm năm nữa cơ á."
"Phải quay bộ thứ chín, chắc chắn không cố được vụ điểm chác." Tưởng Lộc liếc sang bé: "Có lẽ do Đêm Trùng Quang bày kế cho mình làm bạn cùng bàn... nhóc tin không."
"Nên thực ra là anh đang chờ em à?"
Tưởng Lộc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan giữa tự kiềm chế và dỗ người ta, trong vài giây do dự, Tô Trầm ở ghế lái phụ đã thành quả bóng bay con cừu bị xẹp.
"Thôi rồi, anh không phải nói đâu, em biết mà."
Tưởng Lộc thở dài thườn thượt, chỉ muốn túm lấy người ta thơm một cái thật mạnh, hoặc là hôn đến bao giờ váng đầu mới thôi.
Nhóc biết cái gì? Hửm? Có cần anh giúp nhóc biết cho hẳn hoi luôn không?
Xe tiến vào bãi đỗ, anh xuống xe mở cửa cho cậu, trông thấy Tô Trầm rụt mình giữa vị trí rộng rãi quá đà trong ánh đèn mờ mờ.
Tóc con mềm mại rủ xuống bên má, che lấp phần nào đôi mắt xinh đẹp sắc nét.
Tưởng Lộc đưa tay chỉnh lại cà vạt, sửa sang qua phần cổ áo bị lật cho thiếu niên.
"...Sao mà lại nghĩ nhiều thế chứ."
Tô Trầm ngước mắt nhìn anh, không phản đối. Như thể đang chờ anh tự đi mà nghĩ cách.
"Anh không biết dỗ thật mà." Tưởng Lộc than thở: "Biết thế anh đã không đi thi bằng lái làm gì, thà ngồi chung ghế sau với nhóc."
"Thế không được." Tô Trầm không xụ mặt quá lâu, vẫn đáp rất thật thà: "Trông anh lái xe đẹp trai lắm, em thích ngắm."
"Vừa nãy nhóc có nhìn anh đâu."
"Có mà." Tô Trầm duỗi tay ra định sờ vào cà vạt của anh, đầu ngón tay sắp chạm tới nơi rồi lại rụt về: "Thực ra có đó. Ngắm mấy lần liền."
Tưởng Lộc chỉ muốn bế cậu xuống luôn, ánh mắt thay đổi liên tục, cúi thấp xuống tháo dây an toàn cho cậu.
Tư thế khom người như thể đã ôm trọn cậu vào lòng trong một khoảnh khắc.
Hai người đều ngẩn ngơ với ảo giác thoáng vụt qua, hơi thở nóng ấm chợt hòa lẫn nhau.
Chỉ lát sau đã có rất đông người từ bảo tàng bước ra đón tiếp, nhiệt liệt hoan nghênh sự ghé thăm của hai vị khách quý.
"Chào mừng chào mừng! Không ngờ mong ngóng mãi xong được gặp hai cậu thật!"
"Xin mời vào, ông cụ nhà tôi chờ lâu lắm rồi, vừa nãy còn trông suốt ở cửa bảo sao vẫn chưa đến nữa cơ hahahaha!"
Hôm nay ông cụ đặc biệt chọn mặc bộ áo truyền thống, bắt tay cả hai rất khỏe, rủ cả hai chụp ảnh chung ngoài cửa.
Ông cụ là người hâm mộ phim thâm niên, đã xem hết đầy đủ cả 6 mùa, thuộc nằm lòng tất cả các diễn biến tình tiết.
Hôm nay gặp được Tô Trầm ngoài đời là mừng rỡ như đóa hoa loa kèn, giơ gậy chống bảo mọi người mau chóng đưa hai cậu đi xem chuông đồng xanh quý giá của ông nhanh lên.
Con gái ông cụ đồng hành bên cạnh, thấy gò má Tô Trầm ửng đỏ bèn ân cần nhắc nhở, dạo này thời tiết thất thường, phải cẩn thận kẻo bị cảm đó.
"Em ấy không sao đâu ạ." Tưởng Lộc cười khẽ: "Trên đường đến đây điều hòa hơi trục trặc, mùa hè nóng quá mà."
Tô Trầm tranh thủ lúc không ai chú ý giẫm cho Tưởng Lộc một phát, nhỏ giọng cảnh cáo. "Cấm nói linh tinh!"
"Đúng thế đấy ạ," Tưởng Lộc chậm rãi đáp: "thực ra em cũng thấy nóng."
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn theo, phát hiện ra mặt anh cũng thoáng đỏ.