Hòa Ly

Chương 37



#cv: Shu

#edit: Vy

Ánh trăng thanh lãnh phủ lên người ta, cánh tay Tạ Trạc ôm ghì lấy ta, ta có thể cảm nhận được hắn đang không ngừng run rẩy.

Ta không biết sau khi tỉnh lại hắn sẽ phản ứng thế nào, cũng không biết phải giải thích với hắn ra sao, một người đã đề nghị hòa ly như ta lại không từ chối cái ôm của hắn, thậm chí, ta cũng không hiểu nổi chính bản thân mình.

Nhưng ta biết, nếu giờ phút này còn không kháng cự, ngày sau nhất định tiếp tục trầm luân.

Ngay khi ta còn tưởng rằng cái ôm này sẽ kéo dài rất lâu, đến tận khi Tạ Trạc tỉnh táo trở lại...

Đột nhiên!

Cánh tay Tạ Trạc siết mạnh eo ta, ta chưa kịp giật mình đã bị Tạ Trạc "nhổ tận gốc"!

Ta bị nhấc bổng khỏi mặt đất, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tạ Trạc đã thẳng tay ném ta ra sau lưng.

Ta ngã phịch xuống đất, ôm đầu choáng váng, ta ngơ ngác ngửa cổ nhìn Tạ Trạc, hắn đưa lưng về phía ta, cơ thể căng cứng đầy phòng bị chắn trước mặt ta, hắc khí bốc hơi như khói xung quanh hắn.

"Ngươi..." Ta còn chưa kịp oán trách, một đạo ánh sáng bất thình lình đánh vào kết giới trước mặt Tạ Trạc! Một tiếng "răng rắc" dữ dội vang lên, kết giới ta làm mọi cách cũng không thể trốn thoát chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan tành.

Dư âm của thuật pháp cường đại quét tới, khiến ta phải nghiêng đầu né tránh uy lực còn sót lại của nó. Một mảnh vỡ trong suốt xẹt qua tai ta, nếu ta không tránh kịp, e rằng tai ta đã bị chém đứt lìa.

Ta không giấu nổi kinh hãi nhìn về phía trước.

Bóng người quen thuộc bước ra từ ánh trăng, ta nheo mắt, có chút không dám tin "Ngô Trừng!?"

Là tên thô lỗ ấy? Hắn... từ khi nào có bản lĩnh lớn đến vậy? Mảnh vỡ vừa rồi...

Ta nhìn thật kỹ, phát hiện binh khí của Ngô Trừng, hắn đem thứ đồ chơi này ra phá kết giới? Ta có chút nghi hoặc, trực giác mách bảo người như Ngô Trừng sẽ không làm ra những hành động kiểu này.

"Cửu Hạ!" Ngô Trừng nhìn qua vẫn rất bình thường. Hắn giận đùng đùng đứng trước cửa động giằng co cùng Tạ Trạc, "Bọn ta tìm ngươi suốt mấy ngày qua, thật không ngờ ngươi quả thực ở trong rừng tuyết trúc cấu kết với yêu tà!"

Ta liếc Tạ Trạc, hắc khí phủ kín cơ thể hắn, hệt như dáng vẻ của yêu ma, ta không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành phủi mông đứng lên, định bước qua Tạ Trạc ra ngoài: "Sao ngươi tới được đây?"

Ta vừa đi vừa nói, lúc đến chỗ Tạ Trạc, cánh tay tỏa ra hắc khí của hắn vẫn cố chấp ngăn cản ta.

"Đừng đi."

Ta quay sang nhìn Tạ Trạc, trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự quỷ dị khó lường.

Vẻ bề ngoài của Tạ Trạc không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đã nhập ma. Nhưng hắn... vẫn chưa đánh mất lí trí. Ít nhất...

Ta tin hắn không như vậy.

"Ngươi còn tiếp tục dây dưa với ác ma kia!? Còn không mau qua đây!" Ngô Trừng cũng nóng lòng thúc giục ta, "Ta đưa ngươi đi gặp Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu nhất định có thể giúp ngươi tiễu trừ tà khí! Đưa ngươi quay về chính đạo!"

Mấy ngày qua ta luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi Tạ Trạc, tuy vậy...

Ta quan sát Ngô Trừng, hắn vẫn giống như thường ngày, nhưng trong lòng ta vẫn có chút không yên tâm.

Ta theo bản năng tin tưởng Tạ Trạc, mặc kệ hắn biến thành bộ dạng nào.

Ta tiến đến đứng sau lưng Tạ Trạc.

Tạ Trạc thấy vậy khẽ nghiêng đầu, hắn nhìn ta, chạm phải ánh mắt tối tăm của hắn, ta cũng không nhiều lời mà chỉ nhìn về phía Ngô Trừng: "Ta không nhập ma, hắn... cũng không phải yêu quái, ta sẽ giải quyết chuyện của hắn, ngươi cứ về trước đi."

Ngô Trừng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn ta dần trở nên âm hiểm: "Ngươi từ chối cơ hội cuối cùng sao? Cửu Hạ?"

Ta cau mày, không trả lời.

"Cửu Hạ tướng quân, thật không ngờ..." Âm thanh lạnh lẽo vang lên sau lưng Ngô Trừng.

Ta lập tức rùng mình, cảm giác ớn lạnh cuộn lên trong dạ dày.

Dưới ánh trăng, Kinh Nam Thủ chậm rãi bước ra từ sau lưng Ngô Trừng, hắn ngoẹo đầu, hời hợt kết luận: "Đúng là ngươi đang cấu kết với yêu tà."

Khi hắn nói chuyện lộ ra hàm răng trắng nhởn, khiến ta nhớ đến dáng vẻ hắn há miệng kề sát bên cổ ta hôm đó.

Nhưng hôm nay thì khác, Kinh Nam Thủ nhìn thì có vẻ như đang nói chuyện với ta, song hắn luôn nhìn chằm chằm Tạ Trạc, ánh mắt lóe lên vài tia quỷ dị.

Thượng tiên khát máu này và Tạ Trạc...

Ta chuyển sang trạng thái phòng bị, còn Tạ Trạc sau khi Kinh Nam Thủ xuất hiện hắc khí quanh thân càng dao động mãnh liệt.

Cùng lúc ấy, bầu trời đêm không xa xuất hiện ngày càng nhiều đốm sáng nhỏ.

Ta biết, đó là những tiên nhân Côn Luân khác đang ngự kiếm bay đến, cái đêm Tạ Trạc dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, Côn Luân cũng náo nhiệt như vậy.

Ta liếc Tạ Trạc: "Kiềm chế." Ta nhỏ giọng nói, "Ngươi còn như vậy, chờ những tiên nhân khác tới, chúng ta càng không thể chối cãi."

Nhưng Tạ Trạc lại không nghe lời ta, môi hắn run run, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

Ta không nghe rõ, bèn lại gần hắn hơn, hắn nói: "Hắn làm ngươi bị thương."

Ta sửng sốt, theo phản xạ nhìn xuống cánh tay, vết thương Kinh Nam Thủ gây ra đã sớm lành sẹo, ta cho rằng... đây chỉ là chút chuyện vặt không đáng bận tâm...

Khi ta vẫn mải ngây ngốc, Tạ Trạc bên cạnh thoáng cái đã biến mất, chỉ để lại một luồng gió đen thổi qua tai ta.

Chờ ta bắt kịp bóng dáng hắn, đã là núi đá cách mấy trăm trượng, cùng với tiếng ầm vang dữ dội, Tạ Trạc đã tóm lấy cổ Kinh Nam Thủ, hung hãn đè hắn vào vách đá!

Vách núi sau lưng Kinh Nam Thủ cũng lõm xuống, đá vụn lũ lượt rơi đầy đất.

Ta kinh ngạc...

Kinh Nam Thủ dù sao cũng là một thượng tiên! Chẳng phải Tạ Trạc đang trọng thương sao? Hắn làm cách nào...?

Hắn lấy đâu ra sức mạnh? Chẳng lẽ trước giờ hắn luôn diễn trước mặt ta ư?

Cũng không đúng, diễn với ta thì có ích gì? Sớm mang ta về năm trăm năm sau để hoàn thành đại sự của hắn mới là ưu tiên hàng đầu chứ?

Tạ Trạc đương nhiên không thấy vẻ mặt kinh ngạc, cũng không nghe được thắc mắc của ta, tay hắn dần siết chặt cổ Kinh Nam Thủ, hắn nghiến răng, lúc hắn mở miệng, ma khí màu đen phả ra như khói.

"Ngươi dám động vào nàng, ta liền giết ngươi lần nữa."

Sát khí trùng trùng.

Tạ Trạc hôm nay cũng khác mọi ngày, hắn giống như bị ma khí khống chế, mọi suy tính đều để lộ ra ngoài, không còn tận lực che giấu.

Kinh Nam Thủ nghe không hiểu lời Tạ Trạc, hắn chật vật bật cười: "Các hạ nói "giết ta lần nữa" là có ý gì?"

Nhưng ta hiểu.

Trong thời không ta sống cùng Tạ Trạc, thượng tiên ăn thịt người Kinh Nam Thủ, chính là bị Tạ Trạc giết.

Hắn chưa từng nói với ta, cũng chưa từng nói với bất kỳ ai, chỉ đến hôm nay, bị ma khí làm ảnh hưởng...

Ta nhìn hắn từ xa, môi khẽ động, câu trả lời kỳ thực đã không còn quan trọng...

Còn đang mải suy nghĩ, một bóng người đột nhiên áp sát ta.

"Cửu Hạ." Ngô Trừng đứng trước mặt ta, "Ngươi không chịu gặp Tây Vương Mẫu, vậy để ta đưa ngươi đi gặp Diêm Vương."

Nghe vậy, ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Trừng, nhưng chợt phát hiện hắn đang cười, dường như giết ta là một chuyện làm hắn rất vui sướng.

Ta ngây người, thậm chí còn không kịp né tránh, một cục đá từ đằng xa bay thẳng tới, mạnh mẽ đập vào đầu Ngô Trừng, Ngô Trừng bị đánh bật về sau, bất tỉnh ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng trên trán.

Ta sững sờ hết nhìn Ngô Trừng lại nhìn Tạ Trạc phía xa, hắn vẫn đang bóp cổ Kinh Nam Thủ, nhưng ánh mắt đen kịt xuyên qua màn đêm lại hướng về ta.

Thời khắc này, ta dường như thấy được nguyên hình của Tạ Trạc, một tuyết lang yêu chân chính, có trực giác và sức mạnh của loài dã thú.

Tuy vậy...

Ta nhìn Ngô Trừng đã bất tỉnh.

Ở khoảng cách gần, ta vẫn không phát hiện Ngô Trừng có gì bất thường, hắn không phải là giả, cũng không có ma khí, cũng chẳng giống như bị thao túng, hắn chính là Ngô Trừng, là bạn tốt nhiều năm của ta dưới doanh trại quân phòng vệ Côn Luân. Nhưng hắn vừa nói... muốn tiễn ta đi gặp Diêm Vương?

Dù ta thật sự nhập ma, dù hắn có muốn giết ta thì cũng không nên tuyệt tình đến thế?

Hắn... đã xảy ra chuyện gì?

Trên bầu trời, tiên nhân ngự kiếm bay đến ngày càng nhiều.

Ta biết, với dáng vẻ Tạ Trạc bây giờ, dù ta có nói gì đi chăng nữa họ cũng không hiểu, không thể để hắn tiếp tục ở lại đây nữa.

Ta nhìn Ngô Trừng lần nữa, thấy hô hấp của hắn đã ổn định, liền chạy về phía Tạ Trạc: "Đi mau!" Ta hét lên với Tạ Trạc, "Nhanh lên!"

Tạ Trạc quay đầu, nhìn Kinh Nam Thủ trước mặt, tay hắn càng siết chặt, quyết tâm muốn bóp gãy cổ Kinh Nam Thủ.

Tiên pháp hộ thể quanh thân Kinh Nam Thủ cũng sáng lên, liều mạng đối kháng với Tạ Trạc.

Hiện giờ công pháp của bọn họ đều vượt xa ta, uy lực từ trận chiến khiến ta phải gian nan bước từng bước.

Giữa cuồng phong, hắc khí bộc phát từ phía Tạ Trạc, tiên pháp của Kinh Nam Thủ cũng thiêu đốt con mắt. Hai người ở thế đối lập, trong mắt người đời là ác ma làm càn, thượng tiên gặp nạn.

Nhưng chỉ có ta biết, "Ác ma" thân mang trọng thương chiến thắng yêu tà, "Thượng tiên" khóe miệng còn vương xương máu đồng loại.

"Ha..." Kinh Nam Thủ bật cười cổ quái, "Ngươi không khác người đại nhân muốn tìm là mấy."

Lời Kinh Nam Thủ ta nghe không hiểu, nhưng hắc khí quanh thân Tạ Trạc càng thêm mãnh liệt, ánh sáng từ tiên pháp hộ thể trên người Kinh Nam Thủ giống như thủy tinh, bắt đầu vỡ tan tành.

Đúng lúc này, hàng loạt chiêu thức của chúng tiên gia như pháo hoa từ trên trời đánh xuống.

"Yêu ma phương nào dám tới Côn Luân làm càn!"

"Buông Đằng La thượng tiên ra!"

Cùng với những tiếng quát chói tai, càng nhiều tiên pháp đâm xuống Tạ Trạc, hắc khí sau lưng Tạ Trạc ngăn chặn công kích, nhưng vẫn để lộ sơ hở. Một đạo ánh sáng xuyên qua vai Tạ Trạc, cơ thể hắn run lên, đồng tử ta đồng thời co lại.

Bất kể trước đây ta đối với Tạ Trạc như thế nào, giờ phút này ta chỉ cảm thấy đau đớn như chính mình bị đánh trúng.

Ta nghiến răng nhìn về không trung, dốc toàn bộ linh lực gom góp được mấy ngày qua, kết ấn chặn đứng mấy trăm tiên nhân.

"Là ấn pháp của quân thủ vệ Côn Luân!"

"Côn Luân có phản đồ!"

Có tiên nhân trên cao chú ý đến ta, bắt đầu ra đòn công kích, ta đã không còn sức dựng một kết giới nữa, chỉ có thể ôm đầu trốn chui trốn lủi.

Cuộc đời tiên nhân mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên ta bị chúng tiên Côn Luân đuổi đánh.

Bị đánh cũng được, ta vẫn phải đưa Tạ Trạc đi.

Nếu như Tạ Trạc bị chúng tiên bắt, sẽ bị xử chết tại chỗ, đây là quy định của Côn Luân.

Ta không có cách nào dưới tình huống hỗn loạn ngăn cản cả mấy trăm người, cũng không thể chỉ bằng vài câu khiến họ tin tưởng. Hơn nữa, chỉ sợ cho dù là ta năm đó cũng không dám tin một yêu quái bị ma khí khống chế còn có thể giữ được lí trí.

"Tạ Trạc!" Ta tiếp tục lao về phía Tạ Trạc, giữa không gian huyên náo gọi to tên hắn.

Kết giới trên không trung của ta đang bảo vệ hắn, dưới ánh sáng của kết giới, Tạ Trạc cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.

"Mau đi cùng ta!"

Con ngươi đen nhánh chứa đựng đủ loại ánh sáng thuật pháp, chỉ phản chiếu bóng dáng mình ta.

Ta chạy thật nhanh tới trước mặt hắn, bổ nhào về phía hắn, hai mắt Tạ Trạc mở lớn. Mặc cho ta kéo hắn ra khỏi Kinh Nam Thủ.

Mất đi chế ngự của Tạ Trạc, Kinh Nam Thủ cũng không phản kháng, hắn đã kiệt sức quỳ sụp xuống đất, ôm cổ ra sức hít thở, chỉ là ánh mắt nham hiểm gần như điên cuồng nhìn chằm chằm Tạ Trạc.

Bấy giờ ta mới ý thức được, lúc đó Kinh Nam Thủ chỉ lộ ra ánh mắt khát máu sau khi chạm vào máu của ta.

Mà máu ta có gì đặc biệt? Đương nhiên là huyết thề rồi!

Hóa ra từ lúc bắt đầu, mục tiêu của Kinh Nam Thủ chính là Tạ Trạc!

Không còn thời gian chậm trễ nữa.

Sau khi ma khí trên người Tạ Trạc rút bớt, cơ thể hắn yếu đi rõ rệt.

Mắt thấy kết giới của ta không chống đỡ được bao lâu nữa, ta chỉ có thể dìu Tạ Trạc chạy vào rừng trúc, ý đồ lợi dụng rừng trúc rậm rạp cắt đuôi chúng tiên nhân.

"Đừng chạy." Tạ Trạc bắt lấy tay ta, hắn cắn rách đầu ngón tay, vẽ xuống nền tuyết.

"Đây là..." còn chưa nói hết, hình vẽ trên tuyết chợt bùng sáng.

Ánh sáng trùm lên ta và Tạ Trạc, giây tiếp theo, không gian xung quanh bọn ta thay đổi chóng mặt, bầu trời rực sáng tiên thuật biến mất, rừng trúc bốn bề cũng chẳng còn. Thay vào đó là màn đêm bất tận cùng đồng tuyết mênh mông.

"Truyền tống trận?" Ta hỏi Tạ Trạc, "Đây là đâu?"

Không lời hồi đáp.

Tạ Trạc trượt xuống từ trên vai ta, ngất trên nền tuyết.

Ma khí trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, phơi bày ra những vết thương ghê rợn đang không ngừng rỉ máu, toàn thân hắn giống như vừa rơi xuống bể thuốc nhuộm, vừa ngã xuống đã nhuộm đỏ nền tuyết trắng.

Ta cúi người nghe tiếng thở của Tạ Trạc, mặc dù yếu ớt đứt quãng, nhưng hắn vẫn còn sống.

Còn sống, là tốt.

Ta ngửa cổ nhìn đồng tuyết mịt mù phía trước, nhất thời lại rơi vào trầm mặc. Ở Côn Luân, dù ở đâu ít nhất cũng có thể trông thấy núi Bất Chu, thấy kết giới Rìu Bàn Cổ bảo vệ Côn Luân, mà nơi này...

Cái gì cũng không thấy.

"Không hổ là ngươi, Tạ Trạc." Ta nói, "Vậy mà lại đưa ta ra khỏi Côn Luân."

Bên ngoài Côn Luân yêu ma hoành hành, năm trăm năm qua sách vở dạy trẻ trong Côn Luân đều viết như vậy.

Nhất thời, ta không biết ở Côn Luân bị đánh an toàn hơn hay ở nơi đồng tuyết mênh mông một thân máu thịt này an toàn hơn...