Ngày hôm sau, Kỳ Viễn Hoài đem tới cho ta rất nhiều tơ lụa.
"Đều là vải quý trong cung, ngàn vàng khó mua, nàng đem may thành y phục chắc chắn sẽ rất đẹp."
Ta liếc mặt một cái "Màu sắc già dặn, cho người đem qua Trần gia cho mẫu thân ta đi."
Thấy Kỳ Viễn Hoài ăn nói khép nép "Thân thể nàng vẫn hay ốm yếu, Kỳ Cẩn lại lớn rồi, nàng nuôi nó cũng vất vả, chi bằng cho Sương nhi làm con nuôi đi."
......"
Cơ thế ta thế nào lại ốm yếu rồi?
Ồ, lần trước lúc Kỳ Viễn Hoài muốn ở lại, ta kiếm cớ bị phong hàn, nay được dịp hắn nói ta ốm yếu.
Hắn khuyên ta "Nàng là đương gia chủ mẫu, dù con nó được nuôi dưới danh nghĩa của ai thì nàng cũng đều là mẹ cả."
"Nếu như nàng nhớ nó, bất cứ khi nào cũng đều có thể gặp, nàng thấy thế nào?"
Ta thực ra lại sao cũng được.
Nhưng ta lại giả bộ không tình nguyện, để Kỳ Viễn Hoài đem một nửa điền trang chuyển qua dưới tên ta, mới bằng lòng nhịn đau cắt thịt đồng ý.
Kỳ Cẩn vốn dĩ ở bên ngoài lêu lổng cùng bọn cậu ấm, sau khi biết tin bèn bùng nổ.
Nó nổi giận đùng đùng đến chất vấn ta.
"Nương, sao người lại không cần con nữa?"
Ta thuần thục rút khăn tay ra, bắt đầu khóc.
Chiêu này cũng là học từ Tiểu Sương mà ra.
Lạc Hoa khuyên thủ "Công tử, phu nhân sao lại không cần người được, chằng qua do Tướng quân hạ lệnh mà thôi, phu nhân cũng không còn cách nào khác.
Vi Vũ than thở "Đúng thế, phu nhân ngậm đắng nuốt cay nuôi công tử lớn như vậy, người so với ai cũng đau lòng hơn cả."
Ta vốn tưởng rằng, Kỳ Cẩn kiếp này có phần ỷ lại ta, không muốn xa ta, không ngờ rằng lời tiếp theo của nó làm ta đau lòng.
"Huynh đệ ta nói, chỉ có nương nuôi ta thì ta mới đích công tử."
"Nếu như ta làm con nuôi thiếp thất, ta trở thành con thứ, sau này bọn họ sẽ xem thường ta!"
Lạc Hoa Vi Vũ liếc mắt nhìn nhau, yên lặng lắc đầu.
Ta cầm khăn tay chấm chấm một xíu vào khóe mắt "Không sao, cha con không thích nương, nói không chừng sau này cũng nâng Sương di nương thành chính thất cũng nên."
"Thế cũng không được!" Kỳ Cẩn cao giọng nói "Nương có xuất thân là thiên kim đại tiểu thư, Sương di nương là loại hàng gì? Là cái loại nô tỳ thấp hèn mà cũng xứng làm nương ta?"
Lời này vừa nói ra, đã bi Tiểu Sương đang bước tới nghe được.
Nàng nghe nói Kỳ Cẩn trở về bèn hào hứng lại đây nhận con, không ngờ lại bị đánh một đòn phủ đầu, sững sờ tại chỗ.
Ta vội vàng thanh minh "Cẩn nhi, con nói gì vậy, mau xin lỗi Sương di nương đi!"
Kỳ Cẩn khinh bỉ xì một tiếng, đi tới trước mặt Tiểu Sương, hướng phía mặt nàng nhổ một bãi nước bọt.
"Phi!"
Hắn nhún vai một cái, dáng vẻ vênh vang đắc ý rời đi.
Lạc Hoa cùng Vi Vũ thấy thế cũng choáng váng.
Ta nhìn cũng choáng váng.
Kiếp này ta đúng là không để tâm Kỳ Cẩn, không dạy hắn đọc sách biết chữ, không dạy hắn lễ nghi làm người.
Một người vô tri, che đậy khuyết điểm, sẽ sớm bộc lộ bản tính ác độc.
Nhìn thấy Tiểu Sương gặp báo ứng, trong lòng ta thấy thoải mái.
Nhưng hành vi ác liệt của Kỳ Cẩn cũng khiến ta buồn nôn.
Kỳ Viễn Hoài nghe được chuyện này cũng giận tím mặt, cho người treo Kỳ Cẩn lên đánh.
Kỳ Cẩn vừa khóc vừa gào.
Tiểu Sương cũng khóc theo, quỳ xuống cầu xin Kỳ Viễn Hoài đừng có đánh.
Ta không thể làm gì khác hơn là hùa theo diễn kịch, xin cho Kỳ Cẩn.
Hoa Vũ tỷ muội núp ở phía xa, lén xem trò vui.
Nhưng roi lần này vụt xuống, chẳng những không có bất kỳ tác dụng giáo dục nào, mà còn khiến Kỳ Cẩn càng thêm hận hắn và Tiểu Sương thấu xương.
Kỳ Viễn Hoài tức đến sắc mặt đỏ lên, tàn bạo chỉ vào hắn:
"Ngươi đã qua độ tuổi học vỡ lòng, đọc sách không có hứng nữa rồi.