Thỉnh thoảng những người đang chơi bóng rổ trên sân sẽ đưa mắt nhìn về phía Thiệu Hàn Việt, có lẽ do không ai ngờ tới bạn gái của Thiệu Hàn Việt sẽ đến đây.
Mà mấy nữ sinh ngồi bên cạnh họ càng nghẹn họng nhìn trân trối, vừa mới nói đó là nam thần lạnh lùng cao ngạo, kết quả gặp được chính chủ, mọi việc dường như không đúng như những gì được nghe kể lại.
“Thư Nghi.” Nữ sinh đang ngồi kéo Bạch Thư Nghi vẫn còn đang lúng túng đứng đó.
Bạch Thư Nghi không quay đầu lại: “Đi thôi.”
“Đi đâu? Còn chưa tan học mà…”
Bạch Thư Nghi quay lại trừng nữ sinh kia, rồi đi thẳng ra lối ra khỏi sân tập.
Nữ sinh kia liền nhanh chóng đuổi theo: “Ấy ấy, đợi tớ với.”
Sau khi Bạch Thư Nghi rời đi, Phó Kim Hủ nhéo nhéo tay Thiệu Hàn Việt, “Lớp bóng rổ các cậu cũng có con gái à?”
Thiệu Hàn Việt nói, “Đăng ký cho đủ học phần thôi, dù sao yêu cầu của lớp bóng rổ với con gái rất nhẹ nhàng.”
Phó Kim Hủ: “Ồ? Vậy sao, saotớ nghe người ta nói cậu ấy không chỉ vì đăng ký cho đủ học phần?”
Thiệu Hàn Việt ngây người, lúc này cậu mới cảm thấy giọng điệu của người bên cạnh có gì đó là lạ: “Ý cậu là sao?”
“À… Không có gì, tớ nói linh tinh ấy mà.”
Thiệu Hàn Việt nheo mắt lại, “Đã nghe được những gì rồi?”
“Không phải là nghe nói, mà là sự thật, bạn học Thiệu, Bạch Thư Nghi thích cậu.” La Duyệt xác định chắc chắn rằng Phó Kim Hủ không thể nói ra được, vì vậy đã trực tiếp nói thay cô.
Thiệu Hàn Việt lừ mắt nhìn cô một cái, La Duyệt hốt hoảng nấp sau lưng Lâm Tiểu Du, “Ơ… đó là sự thật, tớ không hề nói mò.”
Lâm Tiểu Du cũng sợ gần chết, nhanh chóng kéo La Duyệt ra: “Đừng nói nữa, mau đi thôi.”
La Duyệt: “Ơ…”
La Duyệt còn chưa nói xong đã bị Lâm Tiểu Du mạnh mẽ lôi đi.
Thiệu Hàn Việt nhìn ba cô gái vội vội vàng vàng chạy trốn kia, sau đó mỉm cười nói: “Đầy tớ nhỏ, thì ra là cậu đang ghen.”
Phó Kim Hủ trố mắt: “Tớ ghen? Tớ ghen chỗ nào chứ? Tớ chỉ hỏi cậu một chút thôi! Cậu đừng nghe bạn cùng phòng của tớ nói linh tinh.”
Thiệu Hàn Việt nói: “Tớ không biết Bạch Thư Nghi nghĩ gì, nhưng tớ thích nhìn cậu ghen.”
“Tớ đã nói là không ghen mà.” Phó Kim Hủ phủ nhận ngay tức thì: “Aiz, ngay cả họ tên người ta là gì cậu cũng biết, vậy mà bảo không quen.”
“Thật sự là không quen mà, là do mấy thằng con trai bên cạnh cứ hay nhắc đến cô ấy trong giờ học.” Thiệu Hàn Việt giải thích rất chân thành: “Yếu tố trí nhớ không liên quan gì đến ý nghĩ của tớ.”
Phó Kim Hủ liếc cậu: “Thật không?”
“Thật.”
“Người ta là hoa khôi, ngoại hình xinh xắn.”
“Thạt à?” Thiệu Hàn Việt bắt đầu mất thị lực có chọn lọc: “Có đẹp bằng cậu không?”
Khóe môi Phó Kim Hủ xuất hiện ý cười, lúc thì cảm thấy rất vui vì được cậu dỗ dành, lúc lại cảm thấy miệng của người đàn ông đều là ma quỷ gạt người, còn có thể nói hưu nói vượn đường đường chính chính như vậy.
“Cậu bớt thổi phồng đến giết chết tớ đi.”
“Chỉ thổi phồng không giết chết, làm sao tớ nỡ giết chết đầy tớ nhỏ mình đã nuôi mấy năm nay chứ.” Thiệu Hàn Việt bình tĩnh nói: “Hơn nữa, bạn gái tớ chính là người đẹp nhất.”
Phó Kim Hủ cảm thấy da mặt cậu đã dày thêm mấy lớp: “Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nữa, tự mình biết là được rồi.”
“Có lý.” Thiệu Hàn Việt càng dính lấy cô, “Nói nhiều sẽ bị người khác phát hiện ra, sẽ có người đến cướp người với tớ.”
“…”
**
Một bài đăng gần nhất trong nhóm kín nội bộ trường học, đã viết cụ thể về tin đồn tình cảm của Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ. Ví dụ như cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà bạn cùng bàn tình cảm sâu sắc, cái gì mà vì tình yêu mà thi vào S Đại, vân vân…, rồi cái gì mà thật thật giả giả, tràn lan đại hải mấy ngàn chữ,
Mặc dù hầu hết các sự kiện đều tương tự như cốt truyện phim truyền hình bị bóp méo khi một truyền mười mười truyền trăm, nhưng cũng khiến không ít các nữ sinh từ bỏ giấc mơ nam thần. Hơn nữa, những người từng tiếp xúc với Thiệu Hàn Việt đều biết, cậu rất lạnh lùng, hầu như bình thường không thân thiết gì với ai.
Sau khi Thiệu Hàn Việt không còn nhiều scandal như lúc trước nữa, cuối cùng Phó Kim Hủ cũng không phải nghe La Duyệt tụng kinh vào tai cô mỗi ngày nữa.
Hôm nay, cô mang theo bữa tối và cà phê đến Viện nghiên cứu Robot của S Đại.
“Hủ Hủ, em đến rồi à?” Một nghiên cứu sinh tiến sĩ thấy cô đến liền cất tiếng chào hỏi cô. Phó Kim Hủ thường hay đến, nên mọi người đều biết cô.
Phó Kim Hủ rất lịch sự: “Xin chào đàn anh, cái này cho anh.”
“Cà phê? Cảm ơn em.”
“Không có gì ạ, em mua mấy cốc, làm phiền anh đưa cho mọi người ạ.”
“Cảm ơn em, cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”
Phó Kim Hủ: “Không đâu ạ, các anh còn vất vả hơn em.”
Nghiên cứu sinh tiến sĩ mỉm cười: “Vậy em vào đi, Hàn Việt đang ở phòng 02.”
“Dạ vâng!”
Phó Kim Hủ vừa đi vào vừa chào hỏi các đàn anh đàn chị dọc đường đi, những người trong Viện nghiên cứu này về cơ bản đều là những người từ nghiên cứu sinh trở lên, kiểu sinh viên năm nhất như Thiệu Hàn Việt chắc chắn là trường hợp đặc biệt.
Phó Kim Hủ ngựa quen đường cũ đi đến phòng 02, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Văn phòng không lớn, có một cái bàn vừa dài vừa rộng ở giữa phòng, cái gì cũng có trên mặt bàn, máy tính, bản lập trình, đủ các loại vật liệu… Người bình thường hoàn toàn không thể đọc hiểu cái đó.
Mà lúc này Thiệu Hàn Việt đang ngồi bên cạnh bàn, hướng về phía máy tính viết mã code lập trình. Cậu rất tập trung, không hề phát hiện ra đã có người đẩy cửa bước vào. Phó Kim Hủ rón ra rón rén bước tới, đến khi cô đặt bữa tối trong tay xuống, Thiệu Hàn Việt mới quay đầu nhìn qua.
Con ngươi trầm tĩnh sáng lên, khóe môi cũng treo lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Đến đây.”
Phó Kim Hủ kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh cậu: “Bạn Thiệu, bạn cũng quá tập trung rồi, ngay cả tớ bước vào bạn cũng không phát hiện ra?”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, “Đang có chỗ vướng mắc, nên hơi tập trung một chút.”
Thật ra Phó Kim Hủ lại hiểu rất rõ, mỗi lần cô đến đều thấy cậu như thế này.
“Bận rộn cũng đừng quên ăn uống.” Phó Kim Hủ nói: “Tớ đã mua bữa tối rồi, chúng mình cùng nhau ăn đi.”
Thiệu Hàn Việt đặt vấn đề trong tay xuống, “Được.”
Cả hai mang thức ăn đến một chỗ trống, Thiệu Hàn Việt bày đồ ăn ra. Phó Kim Hủ bị thu hút bởi một robot nhỏ cách đó không xa, “Đây là cái gì?”
Thiệu Hàn Việt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, “Robot sử dụng để tham gia trận đấu bóng đá robot hồi còn học cấp 2.”
Phó Kim Hủ bị sốc: “Hả? Cậu làm cái này lúc học cấp hai á?”
Thiệu Hàn Việt đáp: “Ừ.”
“Cậu giỏi quá… Mới học cấp hai đã có thể làm ra thứ này.” Phó Kim Hủ không kìm được tới tham quan học tập: “Có thể chạm vào nó không?”
Thiệu Hàn Việt gật đầu: “Không lâu nữa trường chúng ta sẽ tham gia Giải vô địch Robot Mini lần thứ 13, cho nên viện nghiên cứu cũng đang làm này.”
“Dễ thương thật, cậu định mang nó đi tham gia thi đấu sao?”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Cái này tớ làm lúc còn nhỏ, rất nhiều thứ không được thành thạo, nếu có cũng chỉ có thể tham gia giải dành cho thanh thiếu niên thôi.”
“Ồ… nhưng vẫn thật dễ thương.”
“Dễ thương hả? Vậy tặng cho cậu đấy.”
Phó Kim Hủ buông tay ra, “Không cần đâu, tớ sợ mình sẽ phá hỏng mất.”
Thiệu Hàn Việt: “Không sao đâu, tớ nhờ ông nội gửi nó đến đây chỉ để lấy một vài linh kiện nhỏ trên người nó, bây giờ không cần dùng đến nó nữa, nếu cậu thích thì có thể lấy nó về.”
“Thật không?”
“Thật, mặc dù nó không được nhanh nhạy, nhưng vẫn có thể đi loanh quanh một chút, chơi rất vui.”
Phó Kim Hủ vui vẻ vây xung quanh nó chơi.
Thiệu Hàn Việt bất lực: “Đừng nhìn nó nữa, mau đến ăn cơm với tớ đi.”
Phó Kim Hủ bịn rịn không muốn rời, “Bây giờ các cậu còn có thể làm ra thứ xịn hơn thế này nữa?”
“Đó là đương nhiên, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, công nghệ đã được cải tiến nhiều rồi.”
“Ồ.”
“Buổi tối có tiết tự học không?”
“Không.”
“Cậu có muốn ở lại đây không?”
“Tớ cũng đang định nói thế.” Phó Kim Hủ chỉ chỉ vào túi của mình. “Tớ mang sách vở đến thư viện nhưng không giành được chỗ ở đó, ở đây rất tốt, rất yên tĩnh.”
Thiệu Hàn Việt lấy đũa ra đưa cho cô: “Thế nên cậu coi chỗ này của tớ thành thư viện?”
Phó Kim Hủ nhìn cậu, dỗ dành: “Quan trọng nhất vẫn là ở cùng với cậu.”
Thiệu Hàn Việt hừ lạnh một tiếng: “Xem như cậu biết điều.”
Sau khi ăn xong, hai người đều rất ăn ý, mỗi người tự ngồi vào chỗ của mình, làm việc của mình.
Phó Kim Hủ làm bài tập của mình, thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi sẽ ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau khi nhìn cậu sẽ có một cảm giác thoải mái và thỏa mãn không thể giải thích được, sau đó sẽ có thêm động lực để tiếp tục làm bài tập.
Cô biết Thiệu Hàn Việt là một người rất xuất sắc, có lẽ tương lai sẽ càng xuất sắc hơn. Cho nên cô không thể không ngừng cố gắng để trở nên xuất sắc hơn, cô hy vọng tương lai khi bản thân bước bên cạnh cậu, cô cũng là một người vẫn tài giỏi, vô cùng xuất sắc.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trời tối rất nhanh.
Phó Kim Hủ cảm thấy cay mắt, liền nằm sấp xuống nghỉ ngơi một lúc, nhưng cô không ngờ mình lại ngủ thiếp đi, lúc cô giật mình tỉnh dậy thì đã 10g40.
“Á… Không xong rồi.” Phó Kim Hủ lập tức đứng bật dậy, “Sao lại đã giờ này rồi?”
Thiệu Hàn Việt từ phía sau máy tính nghiêng đầu nhìn cô, “Ngủ thiếp đi?”
“Không cẩn thận …” Phó Kim Hủ vội la lên: “Sao cậu vẫn chưa về?”
Thiệu Hàn Việt liếc nhìn đồng hồ: “Bận quá quên cả thời gian.”
Phó Kim Hủ đỡ trán, “Xong rồi, xong rồi, KTX chắc chắn đã đóng cửa rồi.”
Thiệu Hàn Việt nhìn vẻ mặt cuống quýt của Phó Kim Hủ, đứng dậy, tắt máy tính.
“Đi thôi.”
Phó Kim Hủ: “… Bây giờ về cũng không kịp.”
“Ai bảo đi về?”
Phó Kim Hủ: “Hả?”
“Ra ngoài ngủ đi.”
Phó Kim Hủ sững người, mặt đột nhiên hơi nóng lên.
Thiệu Hàn Việt thu dọn đồ đạc xong, thấy Phó Kim Hủ vẫn còn ngơ ngác đứng yên, cười cười nói, “Sao thế, không dám đi?”
Phó Kim Hủ tan băng, ngay lập tức nói, “Có cái đếch ấy, thuê phòng thì thuê phòng, có gì mà không dám.”
Thiệu Hàn Việt nhướn mày: “Thuê phòng?”
Phó Kim Hủ nhét sách vở vào túi của mình, “Đi đi, à… mang cả robot của tớ theo luôn.”
Sau khi cầm con robot nhỏ, Phó Kim Hủ xoay người bước ra ngoài, giả vờ như mình đang rất “bình tĩnh”.
Thiệu Hàn Việt mỉm cười, đi theo.
Sau khi hai người đến cổng trường, Thiệu Hàn Việt liền lấy điện thoại di động ra gọi taxi.
Suốt quá trình này Phó Kim Hủ đều im lặng, trong đầu cô đều là “tại sao cô lại ngủ thiếp đi”, “bọn họ muốn đi thuê phòng, á á á xấu hổ quá đi”, “không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao”, “đã quen nhau lâu như vậy rồi, thuê phòng cũng không có gì là sai trái”…
Mọi việc cứ thế, giống như pháo hoa, điên cuồng nở rộ trong đầu cô.
Xe đã đi được hơn nửa tiếng.
Cuối cùng, âm thanh điều hướng cũng vang lên: “Đã đến nơi…”
Thiệu Hàn Việt cảm ơn bác tài, sau đó kéo Phó Kim Hủ xuống. Cửa xe đóng lại rồi mà Phó Kim Hủ vẫn còn mông lung mù mịt, đến tận khi cô ngẩng đầu lên mới thấy được đây là một khu nhà chứ không phải khách sạn.
“Hả? Đây là…”
“Chỗ ngủ tối nay.”
Phó Kim Hủ: “Nhà cậu?”
Thiệu Hàn Việt gật đầu, sau đó nói: “Ừm, hay cậu thích ra ngoài thuê phòng hơn?”
Phó Kim Hủ: “…”
Thiệu Hàn Việt cong cong khóe môi, véo véo khuôn mặt cô: “Nếu cậu thích, chúng ta có thể đi ngay bây giờ, cách đây không xa có một khách sạn ——”
“Cậu… Cậu nghĩ cái quái gì vậy?” Phó Kim Hủ kéo tay cậu: “Vào nhà đi, lạnh quá!”