“Em ra ngay đây.” Kiều Dư An cúp điện thoại, “Tụi mày đều lái xe tới đây chứ gì, người đàn ông của tao tới đón tao.”
“Huhuhu, mày cút đi, tụi tao không cần người đón, bà đây cáo từ.” Lâm Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cười đắc ý, khóe miệng muốn toét ra tận mang tai của cô thì chịu không nổi, thật muốn đá cho cô một cái.
“Tụi tao đều lái xe tới, chỉ có mình mày là được tài xế đưa lại đây, vậy tụi tao đi trước, mày đi tìm anh nhà mày đi.” Hội Cao Phái Thanh đi về phía bãi đỗ xe, Kiều Dư An đã thấy xe của Giang Mộ Trì, vẫy vẫy tay.
Xe dừng lại ở ven đường, anh nhận lấy đồ trên tay Kiều Dư An vỏ vào cốp xe, “Lên xe, không thể dừng lâu ở đây được.”
Ngồi lại ghế điều khiển, Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi đó trước, lúc này mới hỏi Kiều Dư An, “Bạn của em đâu?”
“Tụi nó lái xe tới, anh có ngửi được mùi xiên que không, tụi em đi ăn xiên que đấy, ngon cực kỳ.” Kiều Dư An ngửi tóc, hình như trên tóc toàn là mùi xiên que cả.
“Nói giống như ngày thường anh không cho em ăn vậy, ăn xiên que thôi mà em vui tới thế cơ à?” Giang Mộ Trì liếc cô một cái, son trên môi cũng bị ăn hết luôn rồi, chắc chắn là lại quên trang điểm lại.
“Này đâu có giống, ăn xiên que ở bên ngoài sảng khoái hơn ăn trong nhà nhiều, trong nhà không có bầu không khí như vậy.”
“Vậy lần sau dẫn em đi ăn.” Cô luôn có cái lý của cô, ngoại trừ nghe theo thì anh không còn cách nào khác.
“Được đấy, em có mua quần áo cho anh, tí nữa về nhà anh thử xem có hợp không, nếu không hợp thì có thể đổi.”
“Anh chỉ thấy quẹt thẻ có một khoản thôi mà, những khoản khác em trả sao?” Thẻ đó là thẻ phụ của Giang Mộ Trì, tiêu xài bao nhiêu đều sẽ được báo về thông qua tin nhắn trên điện thoại.
“Đúng vậy, mua quần áo cho anh thì chắc chắn phải tiêu tiền của em, em quẹt thẻ của anh trả tiền cho bộ lễ phục, sáng mai giao đến nhà.” Kiều Dư An lấy điện thoại trong túi ra, “Dù sao em cũng không mua cho anh mấy hãng đắt tiền lắm, nhưng mà giá cả thì cũng có thể cho Phấn Phấn [1] của em có thêm một bé em gái nữa. Anh cố gắng mặc tạm nhé, không thích cũng đừng nói với em, em sẽ khó chịu, đây là lần đầu tiên em mua quần áo cho đàn ông đấy.” Câu nói này của Kiều Dư An bá đạo thật, không thích cũng không được nói.
[1] Mình nghĩ Phấn Phấn ở đây là tên mà Kiều Dư An đặt cho một chiếc xe thể thao yêu quý nào đó của chỉ, giống như chiếc xe điện có tên là Chú lừa nhỏ ấy ^^. Đây chỉ là do mình đoán theo mạch truyện thôi, nếu các bạn kiểm tra lại mà thấy sai thì báo cho mình nhé. Mình cảm ơn.
“Ừm, anh tin tưởng ánh mắt của em.”
Về đến nhà, mới đi vào cửa lớn, Kiều Dư An nhìn thoáng qua điện thoại, “Anh xem, 9 giờ 59, chưa tới 10 giờ, oh yeah, không tính là phạm quy.”
“Ừ, không phạt em chép sách đâu, mau vào đi.” Kiều Dư An đứng chắn ở cửa, Giang Mộ Trì vẫn còn đang xách đồ.
“Đó là anh nói đấy nhé.” Kiều Dư An nhận lấy đồ rồi xách lên lầu, lấy quần áo ra cho Giang Mộ Trì mặc thử.
Mùa hè tới rồi nên áo cô mua đều là ngắn tay, nhưng Giang Mộ Trì trừ khi mặc áo ngắn tay để chạy bộ buổi sáng ra thì không có một chiếc áo ngắn tay nào, cho nên khi mặc vào anh còn cảm thấy không quen cho lắm.
“Quyển Quyển, sao không mua áo dài tay thế?”
“Mùa hè nắng nóng như vậy mà mặc áo dài tay làm gì, anh không sợ người ta nghĩ rằng anh có khuyết điểm gì à, ngắn tay tốt biết bao nhiêu,” Kiều Dư An nhìn mà lộ ra vẻ mặt mê đắm, tay áo không tính là ngắn lắm, dài tới chỗ khuỷu tay, nhưng mà như vậy mới thấp thoáng lộ ra cơ bắp trên tay Giang Mộ Trì, thật sự là quyến rũ cô cùng.
Kiều Dư An nhào tới, cuộn tay áo anh lên, ngón tay chọt chọt vào cơ bắp anh, “Giang Mộ Trì, sao cả người anh đều là cơ bắp thế, cứng quá, khi anh mặc tây trang vào thì chắc chắn sẽ cho rằng anh là thư sinh, thế mà cởi tây trang ra anh lại là một con người rắn rỏi, đây có phải là mặc đồ gầy gò cởi đồ có thịt trong truyền thuyết không?”
“Em dậy sớm đi tập thể dục với anh thì cũng có thể như vậy.” Giang Mộ Trì kéo người đứng thẳng lên, giờ này nên ngủ rồi, đừng có đốt lửa trên người anh.
Kiều Dư An trợn trắng mắt, “Em không thèm đâu, phụ nữ nên mềm mại một chút mới tốt, chẳng lẽ anh thích ôm cơ thể đầy cơ bắp của em sao?”
Giang Mộ Trì thầm tưởng tượng tới hình ảnh Kiều Dư An như vậy, nhận ra rằng mình cũng không thể tiếp nhận được, đúng là mềm mại thì tương đối tốt hơn, “Vậy được, mau đi tắm đi, có muốn gội đầu không?”
“Tất nhiên là muốn rồi, ăn xiên que nên khắp người đều là mùi, không gội đầu thì ai mà chịu nổi.” Kiều Dư An cầm áo ngủ vào phòng tắm, bởi vì trước kia Giang Mộ Trì nói rằng không nên gội đầu vào ban đêm nên đã lâu lắm rồi cô chưa gội đầu vào ban đêm.
Bận rộn cả một đêm, hôm nay hiếm lắm mới leo lên giường ngủ vào 11h tối.
Chiều thứ sáu, Kiều Dư An gọi thợ tạo mẫu tới nhà để tạo mẫu cho cô, Kiều Dư An là một người cực kỳ đỏm dáng, sao có thể để mình lôi thôi lếch thếch mà xuất hiện nơi đông người được chứ.
Vốn là chị dâu và anh hai cũng sẽ tới, nhưng bởi vì chị dâu mang thai, phải ở nhà dưỡng thai, mấy ngày nay không thể ra khỏi cửa nên từ chối buổi tiệc tối bán đấu giá này.
Buổi tiệc bắt đầu vào 6h tối, vốn là cô đã định đi cùng với Giang Mộ Trì rồi, nhưng Giang Mộ Trì lại có việc đột xuất, công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề nên anh phải xử lý khẩn cấp, anh bảo Kiều Dư An đi trước hoặc là chờ anh một lát.
Kiều Dư An cũng đã tới bên ngoài hội trường, nhìn lại đồng hồ thì sắp tới 6h rồi, cô không lề mề nữa, tự mình đi vào. Cô đã tới nhiều buổi tiệc như vậy, trước khi kết hôn đều đi một mình, ngay cả bạn nam cũng không dẫn theo, nếu bắt buộc phải dẫn theo người đi cùng thì cô sẽ không đi, sau đó vì cô không thích dẫn theo bạn nam đi cùng nên có rất nhiều tiệc rượu hủy bỏ yêu cầu bắt buộc tham gia là phải có đôi có cặp, thế là cô lại càng tự do tự tại hơn.
Đương nhiên cũng có người nói là không có ai muốn cô, tới ngay cả một bạn nam cũng không tìm được, nhưng cô không thèm quan tâm, chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ thì xấu hổ là người khác, cô ăn nhậu chơi bời rất tự do.
Mới đi vào đã thấy Lâm Tự Cẩm, bên cạnh cô ấy là một cậu chàng đẹp trai, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn cô ấy, Kiều Dư An đi qua vỗ vai Lâm Tự Cẩm, “Ôi chao, kiểu này là muốn trâu già gặm cỏ non à? Tìm một em trai nhỏ tuổi hơn mình, mày không cảm thấy day dứt lương tâm sao?”
“Mày không nói câu nào thì cũng sẽ không có ai nói mày câm đâu, đây là em họ của tao, mày vừa ý em ấy à?” Lâm Tự Cẩm hất tay cô ra, “Thật ra là tao muốn tặng cho mày đấy chứ, chỉ sợ mày không có lá gan này thôi.”
“Tao không cần đâu, tao không thể xuống tay với đóa hoa của Tổ quốc, chắc bây giờ chưa tốt nghiệp đâu nhỉ?” Kiều Dư An và Lâm Tự Cẩm nhỏ giọng nói chuyện, trong hội trường có hơi ồn ào, hẳn là cậu trai kia sẽ không nghe thấy.
“Còn đang học tiến sĩ, học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh đấy, mày muốn thì chưa chắc người ta đã nhìn trúng một người phụ nữ không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng như mày đâu.” Lâm Tự Cẩm cũng là lười tìm bạn nam đồng hành, vừa lúc em họ ở nhà, bèn kéo cậu lại đây trông thấy việc đời.
“Chậc chậc chậc, vậy càng không thể muốn, đây chính là người ăn lương nhà nước tương lai mà, sao lại có thể bị tao mê hoặc được.” Người có chỉ số thông minh như vậy, không biết là ai chơi ai đâu, có một Giang Mộ Trì là Kiều Dư An đã chịu đủ rồi, không thể trêu chọc thêm một nhân tài cực kỳ thông minh nữa.
“Sao nào, sếp Giang nhà mày không tới chung với mày à, phụ nữ đã kết hôn mà tới tiệc rượu một mình, hơi thê thảm đó nhé.” Lâm Tự Cẩm bưng một ly champagne từ trên khay của người phục vụ.
“Công ty của anh ấy xảy ra chút vấn đề, chờ tí nữa là anh ấy tới, mày đừng giễu cợt tao, ít nhiều gì tao cũng có người muốn, còn mày phải dẫn em trai tới để qua ải kìa.”
“Cút đi,” Lâm Tự Cẩm thấp giọng chửi một câu, trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười xinh đẹp, ở những trường hợp như vậy, cho dù mắng người thì cũng phải giữ nụ cười tươi đẹp nhất, “Tao không thèm nói vớ vẩn với mày nữa, tao đi làm việc nghiêm túc đây, đi trước nhé.”
Kiều Dư An nhìn cô ấy rời đi rồi nhìn khắp một lượt, Cao Phái Thanh và Dương Khinh Tuyền vẫn chưa tới, cô cũng lười đi tìm, bèn bưng ly nước chanh đi xem những vật triển lãm. Đây đều là những mẫu mới nhất, cô không phải là người mê trang sức lắm, nhưng phụ nữ mà, hình như là trời sinh đã thích những vậy trang sức long lanh lấp lánh ấy, cho dù cô không thích thì trong nhà cũng có rất nhiều, chỉ là ít khi cô dùng tới thôi.
Vừa lúc nhìn đến một mẫu khuyên tai, là kiểu dáng thỏ con, vô cùng đáng yêu, nếu mấy cô gái nhỏ khoảng 17-18 tuổi đeo sẽ rất đẹp. Cô sợ đau nên không dám xỏ lỗ tai, trước giờ đều dùng mấy mẫu khuyên tai kẹp. Thỏ con đáng yêu như thế, cô cũng ngại đeo, đang chuẩn bị rời đi, một người phụ nữ đi vào.
“Kiều Dư An, đã lâu không gặp ha, tôi tưởng cô đã bị gả ra ngoài tỉnh rồi chứ, lâu lắm rồi không thấy ra chơi.” Người tới mặc một chiếc váy ngắn cổ chữ V khoét sâu màu đỏ rượu, mái tóc màu xám tro uốn thành những lọn to bồng bềnh, xương quai xanh và đôi chân dài trắng lóa như muốn sáng lên, dưới chân mang đôi giày cao chót vót tầm mười mấy phân. Đúng là vô cùng nổi bật, Kiều Dư An đã có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt nhìn qua của những người đàn ông khác.
“Ngụy Nhiêu, đã lâu không gặp.” Kiều Dư An nâng ly tỏ ý, từ trước tới nay cô và Ngụy Nhiêu không hợp nhau lắm, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Ngụy Nhiêu đúng thật là một người xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, lại còn biết làm thế nào để phô bày ưu điêm của mình một cách nổi bật nhất, cho dù là ở trong buổi tiệc nào thì cô ta cũng có thể hấp dẫn một đợt chú ý lớn.
“Cô đi đâu mà lâu thế, nghe nói là đã kết hôn, kết hôn mà cũng phải lén lút vậy sao?” Ngụy Nhiêu nhìn thoáng qua ngón áp út của Kiều Dư An, trống không, nở nụ cười khinh miệt, “Kết hôn mà tới cả nhẫn kim cương cũng không có, cô đi bán thân đó hả?”
Lời đồn Kiều Dư An liên hôn với Giang Mộ Trì đã xuất hiện từ lâu, Ngụy Nhiêu gặp Giang Mộ Trì hai lần, kinh vi thiên nhân [2]. Người đàn ông như vậy sao lại có thể thích một đứa con gái ăn chơi trác táng như Kiều Dư An chứ, trên người không có một ưu điểm nào, chỉ sơ liên hôn cũng là do gia đình, nếu không có nhà họ Kiều thì chắc là Kiều Dư An cũng chả thấy nổi mặt Giang Mộ Trì.
[2] Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng) (Nguồn: Bạch Ngọc Sách)
Kiều Dư An cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, không xong rồi, quên đeo, xong đời. Sáng nay Giang Mộ Trì cố ý dặn dò cô phải đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo mà bà nội tặng, đó là đồ gia truyền, đồ cổ, thế mà cô lại quên đeo. Sau khi kết hôn không đeo nhẫn, người không biết còn tưởng quan hệ của hai người rất kém đấy chứ.
“À, quên đeo, nếu mà cô muốn xem tới như vậy thì có thể tới nhà tôi xem.” Thật ra Kiều Dư An không sợ Ngụy Nhiêu cười nhạo cô, cô là sợ tí nữa Giang Mộ Trì tới sẽ giận, người đàn ông này đôi khi lại rất nhỏ mọn, cô sợ Giang Mộ Trì nghĩ rằng cô không muốn đeo nhẫn, không muốn thừa nhận quan hệ của hai người.
Ngụy Nhiêu khẽ lắc ly rượu vang đỏ, tới gần Kiều Dư An, hạ giọng nói, “Tôi không rảnh, trong một trường hợp long trọng như thế này mà chỉ có một mình cô tới thôi à? Chồng cô không tới cùng cô sao? Xem ra quan hệ của hai người cũng thật bình thường ha, nhưng mà cũng phải, sao mà cô có thể xứng đôi với một người đàn ông như Giang Mộ Trì được chứ.”