Hôn Giả Tình Thật

Chương 6: Doãn Cung Minh.



Xe buýt dừng lại trước trạm, người đàn ông bước xuống xe. Tên đô con ngồi cạnh anh cũng cùng theo xuống, hắn ta vẫn luôn cúi mặt đi chậm theo sau. Người đàn ông đi bộ trên đường một đoạn, anh bước chậm từng bước một, chợt một cảm giác như bị ai đó nhìn chăm chăm khiến anh quay mặt về hướng nhìn. Bên góc tường không hề có ai cả nhưng khi anh quay lại bước tiếp thì cảm giác đó vẫn còn. Trên khoé môi người đàn ông nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

Phía bên góc tường, một người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ đen đang cố nép mình vào tường. Hắn ta căng thẳng toát mồ hôi hột, từng nhịp thở cố ém xuống đến mức nhỏ nhất. Hắn chậm bước lùi về sau vài bước rồi rút chiếc điện thoạt trong túi ra bấm số đưa lên tai nghe.

- Alo, Doãn Cung Minh đến rồi, nhìn hướng đi đang tiến về nhà hàng. Dặn dò các anh em phải cẩn thận, tên này nguy hiểm vô cùng, đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa...

- Tao lừa gì mày vây?

Giọng nói cất lên bất thình lình khiến tên kia sợ hãi quay ra nhìn. Hắn chưa kịp phản ứng lại đã bị Cung Minh giơ tay bóp chặt miệng hắn, anh ghì hắn vào tường di chuyển nhấc bổng hắn lên. Khuôn mặt hắn nhăn nhó lại vì đau đớn nhưng miệng bị bóp chặt khiến hắn không tài nào kêu lên mà chỉ giãy giụa khiến chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất.

Người đàn ông trông đô con bước sau lưng Cung Minh bước đến nhặt chiếc điện thoại lên. Phía bên kia đầu dây vẫn còn những tiếng hỏi dồn dập đến gắt gỏng.

- "Alo! Alo! Mày mà sao thế, có nghe tao nói gì không? Hình như nó bị phát hiện rồi..."

Tên đô con liếc mắt nhìn Cung Minh sau đó ấn nút kết thúc cuộc gọi. Tên kia thấy vậy tái mặt sợ hãi, hắn nhìn ánh mắt của Cung Minh trông vô cùng man rợn. Anh nhìn hắn đã sợ đến mặt đỏ tía tai, mồ hôi chảy ròng ròng. Hai tay hắn chắp lại, khuôn mặt khẩn thiết xin tha. Cung Minh thấy vậy liền buông tay hất hắn xuống đất, hắn ngã bệt xuống ngồi dựa mình vào tường thở nấy thở để như sợ có ai cướp hết không khí của hắn.

- Cảm.. cảm ơn Doãn đại ca đã tha cho em.

Hắn cúi mình vừa thở phào lau đi mồ hôi trên trán vừa nói. Cung Minh không đáp cũng không làm gì cứ thế quay lưng đi. Đương lúc tên kia tưởng mình may mắn được tha thì tên đàn em đô con của Cung Minh rút con dao thắt ngang eo ra thoắt tay đâm lên cổ hắn. Một dao phập một cái, máu bắn ra không ngừng lên áo và mặt tên đàn em. Hắn lạnh lùng mặt không đổi sắc rút con dao ra buông tay khỏi tên kia khiến hắn ngã xuống. Bàn tay vẫn đang giơ lên định kháng cự cũng buông thõng xuống ngã vật ra đất. Máu trên cổ hắn cứ thế chảy ra không ngừng, đôi mắt còn mở trừng không thể nhắm lại. Tên đàn em nhìn hắn một cái rồi lau máu trên con dao vào áo và quay lưng đi.

Tên đàn em chạy vội đuổi theo sau Cung Minh: Đại ca, em xử lí xong rồi. Nhưng cứ vứt xác ở đó sao?

- Không sao, lát nữa sẽ có người thay chúng ta xử lí. Mày về đi, về bảo Trạch Hổ lát nữa tao có việc muốn nói riêng với nó.

Tên đàn em lộ vẻ mặt lo lắng: Đại ca, anh một mình vào đó em sợ... Chúng ta còn vừa xử một thằng bên nó em nghĩ chúng nó sẽ gây khó dễ.

Cung Minh vừa liếc mắt cái khiến tên đàn em sợ hãi im miệng cúi mặt xuống ngay chỉ là hắn vẫn chưa dám đi. Anh thấy vậy đứng lại quay ra vỗ lên vai hắn một cái.

- Yên tâm, bọn chúng không thể làm gì đâu.

Cung Minh dứt câu thò tay xuống lấy chiếc điện thoại và con dao trên tay tên đàn em rồi đi tiếp. Tên đàn em nghe lời khẳng định của Cung Minh liền gật đầu rồi quay lưng đi về hướng ngược lại hướng đi của Cung Minh.

Một lát sau, Cung Minh đứng trước cửa một nhà hàng. Trước sảnh hai bên là một hàng những tên mặc đồ đen, đeo kính đen trông vô cùng nghiêm chỉnh. Dù đeo kính không thể nhìn thấy mắt nhưng Cung Minh cũng cảm nhận được tất cả bọn chúng đều đang chăm chăm nhìn mình. Anh tỏ ra bình thản vung vẩy con dao gấp trên tay bước vào bên trong.

Vừa vào cửa, một tên trông có vẻ đứng đắn trên ngời mặc vest đeo chiếc cà vạt màu đỏ vừa đi ra đã giơ tay lên tỏ thiện chí chào đón. Hắn nhếch miệng cười nhìn Cung Minh.

- Doãn thiếu lâu rồi không gặp, hôm nay chịu đồng ý lời hẹn của tôi đến đây đúng là chuyện hiếm có.

Cung Minh nhìn lên mặt hắn rồi lại liếc xuống nhìn bàn tay hắn đang chìa ra tỏ ý muốn bắt tay: "Thẩm Chí Cường? Lão già giảo hoạt đó vậy mà chỉ bảo con trai ra đón tiếp mình."

Cung Minh bình thản gấp con dao vào rồi cầm chiếc điện thoại nhét vào tay hắn. Hắn nhăn mặt tỏ vẻ không vui nhìn xuống chiếc điện thoại đã vỡ nát màn hình lại dính đầy bụi bẩn liền liếc nhìn sang tên trợ lí đứng khép nép bên cạnh. Tên đó thấy vậy vội đến bên ghé vào tai hắn thông báo gì đó mà khi nghe xong khuôn mặt hắn liền biến sắc rõ rệt.

Thẩm Chí Cường ném chiếc điện thoại cho tên trợ lí rồi đi theo Cung Minh. Hắn đi sau anh, đôi mắt lườm nguýt đầy thù hận. Nhưng khi anh vừa quay mặt hắn liền thay đổi biểu cảm, mỉm cười thiện chí.

- Doãn thiếu đúng là can đảm mới dám đến đây một mình mà không dẫn theo đàn em. Nói cậu là quá coi thường Thẩm thị chúng tôi hay là do cậu ngu đây nhỉ.

Cung Minh nhếch miệng cười: Sao cậu biết tôi đến đây chỉ có một mình. Dù là Thẩm Sơn (cha của Thẩm Chí Cường) cũng chưa chắc đã dám nói với tôi mấy lời như vậy.

- Lão già đó lẩm cẩm rồi nên mới cứ luôn miệng nhắc tao phải đề phòng mày. Nhưng hôm nay mày đến đây chỉ có một mình, xem ra là lão ta già quá đâm ra lú lẫn nên mới sợ mày như thế. Nhưng tao thì khác, hôm nay mày bước vào đây thì đừng hòng toàn thây bước ra.

Thẩm Chí Cường vừa dứt câu cánh cửa bên ngoài đã đóng sầm lại. Cung Minh mặt không đổi sắc, anh vốn cũng đoán ra việc này từ lúc bước vào.

"Bảo sao bên trong nhà hàng không có nấy một vị khách lẫn phục vụ." Cung Minh nghĩ.

Thẩm Chí Cường vung tay một cái cả đám người lao đến vây quanh Cung Minh. Hắn ta nhìn thấy tứ phía bao vây như vậy liền cười lớn đắc chí bước lại gần Cung Minh mỉa mai.

- Ha ha, Doãn thiếu cao cao tại thượng hôm nay lại bị hạ bởi ta. Chỉ cần ngươi chết thì toàn bộ địa bàn và các mối làm ăn liên quan đến Ngự Minh bang đều sẽ thuộc về tay Thẩm thị. Yên tâm ta sẽ không quên ơn này đâu, tuyệt đối sẽ đem xác ngươi gửi đến tận tay đám đàn em trung thành đó của ngươi. Sau đó tiễn chúng đi theo ngươi xuống hoàng tuyền dạo chơi.

Thẩm Chí Cường càng nói càng hăng, hắn dù bước đến gần nhưng vẫn dè chừng mà giữ khoảng cách với Cung Minh. Vì hắn biết anh cũng không phải người ăn chay, nhưng trăm người địch một hắn không tin mình có thể thua. Cung Minh vẫn một vẻ mặt đó vô cùng bình thản khiến hắn rất khó chịu. Anh vung vẩy con dao trên tay, ánh mắt chớp một cái liền đổi sắc mặt liếc nhìn Thẩm Chí Cường.

Cung Minh vừa vung vừa gấp dao một hồi, trong nhà hàng im lặng đến lạ lại chỉ có tiếng dao bật gấp tách tách. Đột nhiên thoắt cái anh vung dao ra lao đến chặn mũi dao ngay dưới cằm của Thẩm Chí Cường. Trong khi hắn đang đắc chí nhất thì khuôn mặt chợt trở lên sợ hãi, đôi mắt trừng mở, hắn đang ngẩng mặt lên mà không dám hạ xuống dù là một chút. Vì chỉ một vài li nữa thôi thì cằm của hắn sẽ bị xé rách bởi con dao của Cung Minh.

Thẩm Chí Cường sợ hãi: "Nhanh.. nhanh quá."

Đám đàn em của Thẩm Chí Cường thấy vậy đều lập tức rút súng ra giơ lên nhắm thẳng vào người Cung Minh. Hắn thấy vậy cũng tự tin trở lại, cố ý buông lời khiêu khích.

- Ha, tao đúng là đã coi thường mày rồi. Nhưng mày cũng vậy, mày nghĩ tao đầu tư nhiều người như vậy mà không chuẩn bị cho chúng chút vũ khí gì sao. Để xem, súng của tao nhanh hay dao của mày nhanh hơn.

Cung Minh cố ý nhích dao thêm một chút khiến cho Thẩm Chí Cường giật mình sợ hãi im miệng không dám nói thêm gì, hắn lại sợ đến mức giơ hai tay lên hoà hoãn. Thấy vậy anh liền coi thường mà mỉa mai.

- Đàn em của mày chĩa súng vào tao mà sao mày lại giơ tay vậy. Chuẩn bị súng sao, tiếc quá, tao lại mặc áo chống đạn.

Thẩm Chí Cường nghe thấy liền tái mặt, hắn vo tay lại thành hình nắm đấm nhưng không dám cử động một chút.

- Áo chống đạn cũng không che được đầu của mày, khôn hồn thì bỏ dao quỳ xuống cầu xin may ra tao còn thương xót mà giữ nguyên vẹn xác cho mày.

- Nhắm vào đầu? Mày thử xem, tao đang rất mong chờ.

Thấy không thể khiêu khích Cung Minh, Thẩm Chí Cường toát mồ hôi hột nhưng lại không dám ra hiệu bắn.

"Vừa rồi thằng này nhanh như vậy liệu nó có lé được đạn không? Nhưng chắc chắn là mình không thể né được dao này của hắn. Ch*t tiệt, chủ quan quá rồi." Thẩm Chí Cường nghĩ.

Thẩm Chí Cường sau khi suy nghĩ thiệt hơn liền hất tay ra hiệu cho đàn em buông súng xuống.

- Bây giờ có thể thu dao lại chưa?

Cung Minh mỉm cười: Không vội.

Anh kéo người Thẩm Chí Cường đến gần, lấy dao kề cổ hắn làm vật yểm trợ cho đến khi ra đến ngoài cửa liền thu dao đạp người hắn trở lại vào trong. Trước khi anh bỏ đi còn ném lại vài lời dạy dỗ.

- Cừu non đừng học đòi làm sói già. Về bảo Thẩm Sơn dạy lại con mình đi, bảo với ông ta lần sau hẹn gặp mà còn không bỏ ra được chút thành ý thì đừng trách tao không kính lão.

Cung Minh vừa quay lưng bỏ đi, phía bên tầng thượng toà nhà đối diện một tên bắn tỉa đang nhắm thẳng súng vào đầu Thẩm Chí Cường cũng thu súng lại cất gọn vào trong túi rồi lẳng lặng rời đi.