Cung Minh bước xuống khỏi xe ô tô, phía bên kia cửa xe cùng đi với anh là một người toàn thân đều mặc màu đen đến khuôn mặt cũng che khuất hết chỉ lộ ra hai con mắt. Cậu ta vừa xuống xe liền không nói một lời khoác chiếc túi dài sau lưng đi thẳng vào bên trong. Cung Minh nhìn theo nhưng cũng không tỏ ý gì. Anh nhìn chiếc thảm đỏ kê dưới chân, hai bên là hai hàng đàn em đứng nghiêm chỉnh. Phía bên trái đứng đầu là Trạch Hổ, cậu ta thấy Cung Minh nhìn mình liền tiến lên trước một bước.
- Lão đại, em biết tội rồi, mong anh rộng lòng tha thứ.
Cung Minh bước lên tấm thảm đỏ, anh di chân lau vết bẩn trên đế giày vào tấm thảm. Tay thục túi quần rút ra con dao gấp ném vào tay Trạch Hổ. Trạch Hổ bắt lấy con dao liền tái mặt lại, cậu vội quỳ sụp xuống.
- Lão đại, em sai nhưng tự thấy tội không đáng nhận hình phạt này.
Cung Minh nghe thế dừng bước chân, vừa quay người lại thì vài tên đàn em hay đi theo Trạch Hổ cũng cùng quỳ xuống. Dù không nói gì nhưng ai cũng hiểu rõ là đang cầu xin thay cho đại ca của mình. Cung Minh đưa mắt ra nhìn đầu hàng phía bên phải, đây cũng là một đàn em thân cận của anh - Tiêu Việt, trong việc anh bị hạ thuốc kia dù cậu ta không trực tiếp nhưng cũng không thiếu phần can dự. Cung Minh lấy trong túi ra một gói thuốc lá, anh rút một điếu đưa lên miệng, tay đang loay hoay tìm bật lửa thì một tên đàn em đứng cạnh vội lấy bật lửa ra đi lên châm điếu thuốc cho anh. Cung Minh hút một hơi thuốc dài, phả ra một làn khói đậm. Anh nhìn thẳng mặt Tiêu Việt hỏi.
- Cậu thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?
Tiêu Việt liếc nhìn xuống Trạch Hổ đang quỳ tay nâng con dao lên, khuôn mặt có vẻ hối lỗi nhưng vẫn có phần không phục. Thấy vậy, cậu liền tiến lên một bước đến trước mặt Trạch Hổ xếch cổ cậu ta lên thẳng tay đấm một cái. Trạch Hổ giật mình kinh ngạc trước hành động này, cậu ta bị đấm đến ngã nhào ra đất, con dao trên tay văng ra va vào đầu xe.
Bên khoé miệng Trạch Hổ đỏ lên dần chảy ra chút máu, cậu ta đưa mắt nhìn Cung Minh thấy anh không thèm quan tâm gì mà chỉ quay mặt đi hút một hơi thuốc liền vội dựng mình dậy quỳ gối nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt lại đặt gọn trên đầu gối.
- Lão đại, em biết tội, xin chịu mọi hình phạt.
Ánh mắt Trạch Hổ liếc nhìn con dao trong lòng hối hận vô cùng khi làm ra chuyện đó. Cậu ta nhắm mắt lại cúi mặt nhìn xuống đất một cách tiếc nuối trong lòng nghĩ: "Mình chắc sắp phải chia tay một bàn tay rồi."
Tiêu Việt sau khi đấm Trạch Hổ một đấm liền quay sang: Lão đại, Trạch Hổ lần đầu phạm lỗi lại biết hối cải nhưng nếu anh muốn em vẫn sẽ xử cậu ta theo luật của Ngự Minh bang.
Cung Minh hút một hơi thuốc lại nhớ lại hình ảnh lúc Khuynh Y chật vật tìm kiếm đồ đạc và lúc cô đối đầu với mình trên xe buýt trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác hứng thú. Anh không chú ý mà vô thức mỉm cười, một nụ cười khiến cho cả đám đàn em đều thắt tim lo sợ, ai nấy trong lòng đều chung một suy nghĩ.
"Hổ ca lần này chết chắc rồi!!"
Trạch Hổ tái mặt lại trong lòng sợ hãi, từng nhịp tim đập loạn liên hồi. Đột nhiên Cung Minh ném mẩu thuốc lá xuống tấm thảm, anh dậm chân lên di di một hồi.
- Nể tình đây là lần đầu phạm sai tôi cho phép cậu lấy công chuộc tội...
Trạch Hổ vừa nghe lời Cung Minh nói vô cùng kinh ngạc, cậu ta vui mừng khuôn mặt tươi tắn trở lại mỉm cười tươi rói, cậu đứng phắt dậy chạy đến trước mặt Cung Minh.
- Thật sao, em cảm ơn anh. Lão đại!
Cung Minh quay lưng đi vào trong, Trạch Hổ thấy vậy vội chạy theo sau. Cậu ta đi vào rồi vẫn không quên quay lại hướng nhìn phía Tiêu Việt bàn tay giơ hai ngón chắp lại đưa lên bên thái dương chạm một cái rồi hất sang phía cậu.
"Anh em tốt, tôi nợ cậu một ân tình." Trạch Hổ nhìn Tiêu Việt nghĩ.
Vào bên trong phòng riêng của Cung Minh, anh ngồi xuống ghế. Trạch Hổ đứng lép vào một bên nhưng không dám ngồi xuống, cậu ta liếc nhìn Cung Minh. Anh chỉ cử động một chút thôi cũng khiến cậu lại trở lên lo sợ hoảng hốt.
- Lão.. lão đại, anh có việc gì muốn phân phó lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ.
Cung Minh phì cười: Tôi ném cậu con dao cậu đã sợ mất mật còn đòi lên núi đao?
Trạch Hổ thẹn quá hoá giận: Không phải em sợ, em chỉ là thấy không phục. Nhưng giờ em phục rồi, em biết sai lần sau tuyệt đối không dám tự ý hạ thuốc anh nữa.
Cung Minh nghĩ đến chuyện hạ thuốc lập tức đổi sắc mặt. Anh nheo mắt lại suy nghĩ điều gì rồi quay ra hỏi chuyện Trạch Hổ.
- Hôm đó cậu hạ thuốc tôi chắc cũng chuẩn bị cả 'người giải thuốc' đúng chứ?
- Đúng vậy nhưng hình như anh cũng đâu động đến cô ta...
Cung Minh lập tức ngắt lời: Cô ta trông như thế nào?
Trạch Hổ khó hiểu, cậu ngầm suy đoán: "Lão đại lại có hứng thú với cô ta sao. Mình biết chắc mà, làm sao lão đại có thể bị bất lực cho được. Phải điều tra xem là đám chết tiệt nào đồn bậy mới được." Trạch Hổ thầm mừng liền cố gắng miêu tả cụ thể.
-Tóc đen, khuôn mặt thanh tú, em còn bắt cô ta thay ra một chiếc váy trắng trông đúng chuẩn gái ngoan. Chuẩn bị chu đáo như vậy mà anh đến vào phòng cũng không vào.
Trạch Hổ dứt câu nói với sự nuối tiếc nhưng sau đó cậu ta vội sua tay giải thích: Lão đại, em chỉ muốn phá đi lời đồn về anh thôi chứ không phải...
Cung Minh thầm nghĩ trong đầu: "Vậy quả thật là mình vào nhầm phòng, nhưng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không phải không tốt. Ngược lại, xem ra mình và cô ấy cũng rất có lương duyên."
Cung Minh nghĩ rồi búng tay một cái khiến Trạch Hổ vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là thói quen của anh. Sau khi nghĩ thông suốt một chuyện gì đó anh thường thuận tay búng tay một cái, tách - tiếng kêu giòn giã như một lời thông báo.
Cung Minh ngước lên nhìn Trạch Hổ: Bây giờ tôi giao cho cậu điều tra một người coi như là lấy công chuộc tội.
- Lão đại phân phó em nhất định hoàn thành.
- Trong ngày hôm nay tôi muốn cậu cho tôi toàn bộ thông tin về cô gái thuê phòng 363 ở khách sạn trên tầng hai quán bar 1857 vào đêm hôm qua.