Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 101: Tự sát



Bởi vì vết thương lại vỡ ra một lần nữa, may một lần lại một lần, hôm nay lưu lại một đường vết sẹo xấu xí, không thể xóa được. Giống như hình xăm trên người, vĩnh viễn bỏ không được, phải mang theo phá hủy thân thể cả đời, mãi cho đến khi thân thể thối rữa.

Đầu chậm rãi thấm vào trong nước lạnh, cả tóc cũng ẩm ướt, ướt chèm nhẹp, dính sát hai bên gương mặt.

Cảm giác lạnh lẽo, tất cả hệ thống thần kinh chết lặng, cảm giác tê dại khống chế dây thần kinh đau đớn.

Men theo mép bồn tắm, cô cố vươn tay thu mảnh kiếng bể, cố ý đập bể kiếng trước đó, ánh sáng lạnh lùng hiện ra———— Đầu ngón tay cứng ngắc nắm mảnh vụn, da thịt mong manh rất nhanh bị cắt rách, dòng máu đỏ tươi tràn ra, cô cũng không để ý.

Từ trong nước lạnh nâng cánh tay tê dại đến mất cảm giác của mình, mảnh vụn trong tay dính vết máu không chút do dự hướng cổ tay của mình hung hăng cắt xuống một vết thương———— Sâu gần như thấy xương ————

Máu tươi phun ra văng khắp nơi ———— Trong nháy mắt nhiễm đỏ cả nước trong bồn tắm.

Đã sớm không có cảm giác đau đớn, ánh mắt trống rỗng của Ninh Tự Thủy chết lặng nhìn cổ tay của mình, máu từ màu đỏ tươi từ từ biến thành đỏ sậm, nước bồn tắm càng lúc càng vẩn đục, tầm mắt từ từ nặng nề, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ————

Bạn ngửi qua mùi vị nồng nặc của máu chưa ?

Tối tăm, ăn mòn, cô độc, hơi thở chán chường, không có cảm giác đau đớn, nhưng có thể vô cùng rõ ràng cảm giác được máu từng dòng, từng dòng từ trong thân thể biến mất, rất tuyệt diệu.

Không sợ hãi cảm giác chết chóc, cả người tênh, giống như trôi trong đám mây, trái tim bị treo thật cao, rồi nhanh chóng rơi xuống————

Chất lỏng nóng hổi từ thân thể chảy ra, trong nháy mắt bị thế giới này làm lạnh. Dòng máu màu đỏ thắm ở trên làn da nõn nà có vẻ vô cùng chói mắt, cao quý, lãnh diễm, giờ phút này cô chìm trong nước lạnh, yên tĩnh và yên lòng như vậy.

Chân mày vẫn nhíu chặt, rốt cuộc từ từ giãn ra, giống như không còn bi ai, thống khổ nữa, không còn cảm thấy sống không bằng chết————

Bạn biết hận tư vị một người sao? Cái loại hận thấu xương chính là muốn hủy đi xương cốt của đối phương, uống máu của hắn, hận không thể hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh.

Bạn biết cô độc là gì sao? Cô độc là đáng xấu hổ, nhưng mỗi người cũng sẽ có. Mà cô, giờ phút này trở thành người cô độc nhất trên thế giới. Không có người thân, không có bạn bè, không có bất kỳ thứ gì.

Bạn biết cái gì là "Mất không thể mất" sao? Lúc cô cho rằng thế giới này vẫn rất tốt đẹp, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, nhưng cô tin chắc tốt đẹp trong cuộc đời thì mọi người bắt tay bức cô tìm đến cái chết.

Tuyệt vọng, vô dụng, khổ sở, bi thương, tự trách, áy náy, rốt cuộc mọi người đã đẩy cô đến đường cùng.

Máu tích tích rơi trên sàn nhà trơn bóng, dưới ánh đèn mờ ão lại là tội ác.

Trong một ngày, ở nơi này tình yêu nở hoa, ở một chỗ khác có sinh mạng biến mất.

Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu, tôi cầu nguyện mình chịu đựng hết hành hạ trong cuộc đời, trải qua đau khổ, chỉ cần không gặp lại anh nữa. Nếu như tất cả làm lại lần nữa, tôi tuyệt đối, chết cũng không sẽ yêu một người mình không thể yêu. Nhưng thực tế không có “nếu như”, chỉ có “nhưng mà”.

Dù không ai có cách đảo ngược thời gian. Trong phút chốc, chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út kia, khi hắn hôn Dương Lưu Vân, trong đầu vẫn lẩn quẩn cái chết của con gái, cái chết của mẹ, là những ngày mà mình bị tra tấn hành hạ.

Ba năm hôn nhân triền miên hoan ái, hết lòng hết dạ, đổi lấy cũng chỉ là sự trả thù điên cuồng của hắn, nhất quyết tổn thương. Mình có thể đưa cho hắn món quà đính hôn tốt nhất, chính là dùng tất cả máu tươi của mình, rửa sạch, xoá hết ba năm tình cảm ————

Ba năm lừa gạt, vết thương đầy người, hai mạng người, Kỷ Trà Thần, nợ của anh, tôi sớm trả sạch. Còn lại, là anh nợ tôi, cả đời này, anh cũng không cách nào đền bù, tôi hận!

Lòng của tôi hận anh, xương của tôi hận anh, máu của tôi hận anh, cho dù hóa thành tro, mối hận này cũng sẽ không chút nào giảm bớt.

Thường nói, con người trước cái chết có thể nhìn thấy vật trân quý nhất cả đời này, thì ra là thật ————

Mẹ, con gái, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia cắt nữa.

Lông mi xanh đen run rẩy kịch liệt, khôi phục bình tĩnh lúc đầu, con ngươi trống rỗng từ từ rủ xuống, chậm rãi nhắm lại, tối đen như mực, hoàn toàn lạnh lẽo.

Tí tách ————

Máu dọc theo cánh tay của cô bên mép bồn tắm trượt xuống, tích tích rơi vào trong bồn tắm yên tĩnh, gợn lăn tăn trên mặt nước, tiếng tí tách bên trong không gian yên tĩnh không ngừng vang vọng, rất trong trẻo, cũng rất quyết tuyệt.

Trong không khí, mùi máu tươi và tử vong đan xen vào nhau, lan ra tràn ngập. Giờ phút này, cô là ngọn nguồn xinh đẹp nhất, là tín đồ của tình yêu, hơi thở bị gió thổi bay đi————

Rèm cửa sổ bị gió lướt trên, ở giữa không trung nhẹ nhàng tung bay, sau một lúc lâu, rốt cuộc hạ màn kết thúc, tất cả khôi phục lại yên tĩnh lúc đầu.

***********

Vì lẫn tránh tai mắt của Kỷ Trà Thần, một nhóm người trực tiếp từ cửa sổ bò vào, người đàn ông nhìn quanh phòng bệnh, trống rỗng không có bất kỳ người nào, cửa khóa trái, nói rõ người cũng không đi ra ngoài. Cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa phòng tắm, mí mắt phải không ngừng giật giật, cảm giác không tốt.

Chẳng lẽ mình đến chậm sao?

Người đàn ông đi tới trước cửa, tay nắm chặt tay khóa cửa, do dự thật lâu, mới chậm rãi đẩy cửa mở ra, trong nháy mắt đó, không chỉ riêng hắn, bao gồm mấy người đứng bên cạnh hắn cũng ngây ngẩn cả người ————

Trong phòng tắm, nơi nơi màu đỏ, nồng nặc mùi máu tươi, người nằm trong bồn tắm, cả người trần truồng, ngủ trong bồn tắm màu đỏ thẩm, tối tăm, giống như một tấm chăn màu đỏ đắp lên người cô, vẻ mặt của cô trắng bệch, không có một chút tức giận, càng giống như là tế điện thần chết.

Mày kiếm người đàn ông nhăn lại, trong lòng cũng rối rắm. Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô ấy lựa chọn phương thức như thế kết thúc tánh mạng của mình?

"Các người nhắm mắt lại."

Tiếng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người làm theo. Mà hắn cầm cái khăn tắm trên móc sắt, một tay vớt cô lên, tay kia cẩn thận bọc cái khăn tắm quanh người cô. Vẻ mặt căng thẳng, khó coi tới cực điểm.

Thân thể trong ngực lạnh lẽo, thậm chí bắt đầu cứng ngắc, đáng chết, tại sao mình không tìm đến cô sớm một chút!

Trong lòng ảo não ôm cô đi ra khỏi phòng tắm, mới vừa ngậm miệng, cửa chợt bị người đẩy ra, bác sĩ Hoàng tiến vào nhìn thấy bọn họ, không khỏi kinh hoảng: "Các người là ai ? Buông cô ấy ra ————"

Lời còn chưa nói xong, mấy người đàn ông đã bắt lấy ông ta, bịt chặt miệng ông ta lại, để tránh cho ông ta kinh động đến nhiều người hơn, bại lộ hành tung của bọn họ.

Con ngươi lạnh lùng của người đàn ông rơi vào trên người bác sĩ Hoàng, quan sát ba lần, hơi dùng sức ôm chặt Ninh Tự Thủy, hắn không có thời gian ở chỗ này cùng ông ta lãng phí nữa rồi.

"Tôi không thể nói cho ông biết tôi là ai! Nhưng tôi biết ông rất quan tâm Ninh Tự Thủy, tôi cũng vì quan tâm cô ấy mới tới đây. Cô ấy đã tự sát trong phòng tắm ————"