Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Hồng Trang nhìn nam nhân đang nằm trên người nàng, vì bọn họ sát gần nhau nên nàng có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt của chàng.
Đất trời vô cùng yên tĩnh, ngay cả một cơn gió cũng chẳng có.
Quý Hàn Sơ lẳng lặng nhìn Hồng Trang, nhìn qua trông chàng rất khổ sở, tận sâu trong đáy mắt có thứ gì đó sắp không giấu nổi nữa rồi.
Qua đôi mắt, Hồng Trang như thể hiểu được cảm xúc của chàng. Lúc này đây, Quý Hàn Sơ đang đứng giữa mảnh đất hoang vu, một bên là ánh mặt trời rực rỡ, còn một bên là bóng đêm hắc ám. Chàng đang không ngừng giãy giụa để tìm cách trốn thoát.
Trong thâm tâm, chàng như một gã hề tự bảo vệ chính mình, bảo vệ chính nghĩa lung lay sắp đổ.
Hồng Trang đẩy chàng ra, sau đó nàng chống tay ngồi dậy trước mặt chàng.
Nàng phủi cỏ dại trên người, nhìn vào đôi mắt đen như mực của nam nhân: "Người Trung Nguyên đều giống như ngươi à?"
Quý Hàn Sơ thấp giọng hỏi: "Cái gì?"
Hồng Trang cười một tiếng, nói: "Đều dễ dàng yêu một người."
Nàng giơ ba ngón tay: "Ba lần, chúng ta mới gặp nhau ba lần mà thôi."
Quý Hàn Sơ ngoảnh mặt đi. . Truyện Đông Phương
Một lúc sau chàng đã lấy lại tinh thần, hỏi nàng: "Hồng Tụ là gì của ngươi?"
Nụ cười trên mặt Hồng Trang phai nhạt ngay tức khắc, thậm chí còn dần xuất hiện sự lạnh lẽo.
Nàng đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống Quý Hàn Sơ: "Ngươi lại bắt đầu rồi đúng không?"
Quý Hàn Sơ: "Bắt đầu cái gì?"
Hồng Trang cười lạnh, trên mặt nàng là sự trào phúng không nói nên lời: "Tự biên tự diễn ra một câu chuyện cũ mèm rồi cho đó là đúng, thể hiện lòng tốt một cách khó hiểu. Chắc ngươi nghe được từ đâu mấy điều bi thảm vớ vẩn rồi muốn áp chúng lên người ta, sau đó lại cố gắng tìm cho ta một nỗi khổ riêng phải không?"
Quý Hàn Sơ: "Tạ Ly Ưu đã nói sơ qua một chút. Nếu ngươi thật sự có lý do khó nói, vậy thì chúng ta......"
Chúng ta cũng không nhất thiết phải đi đến kết cục không chết không dừng.
Nhưng Hồng Trang không cho Quý Hàn Sơ cơ hội kịp phản ứng. Nàng nói cực nhanh, ngữ khí vô cùng sắc bén: "Thôi bỏ đi Quý Hàn Sơ, ngươi đừng tìm lý do cho ta làm gì, rõ ràng ngươi đang cố lấy cớ bao biện cho chính bản thân mình. Bởi vì Tiểu y tiên được người người ca tụng lại đem lòng thích một yêu nữ, chuyện này nói ra mới xấu hổ làm sao. Bây giờ ngươi gấp không chờ nổi phải tìm bằng được một lý do để khiến mọi chuyện không quá mất mặt chứ gì."
Hai tay của Quý Hàn Sơ run rẩy, chàng im lặng không lên tiếng.
Nếu như ban đầu chỉ là suy đoán, vậy thì hiện tại Hồng Trang đã giúp chàng xác thực rồi.
Thế nhưng lời nàng nói ra lại khiến chàng khổ sở vô cùng.
Hồng Trang bước lại gần, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng: "Ta nói vậy có đúng không, Quý tam công tử?"
Quý Hàn Sơ chống tay đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu: "Không đúng."
Nhưng Hồng Trang căn bản sẽ không tin, đã thế Quý Hàn Sơ còn đụng vào vấn đề cấm kỵ trong lòng nàng, càng khiến nàng thêm hùng hổ dọa người.
"Nghe cho rõ đây, ta không hề có nỗi khổ riêng cũng không có bất kỳ nguyên do nào. Đơn giản chỉ vì ta thích giết người, giết người sẽ làm ta sung sướng, so với lúc ở cạnh ngươi thì sung sướng hơn nhiều. Ban nãy ta nói sẽ suy xét buông tha cho Ân Viễn Nhai chỉ để gạt ngươi mà thôi, sẽ không có chuyện ta tha mạng cho lão. Ta và lão chỉ có một người được phép sống."
Quý Hàn Sơ mím chặt môi, biểu cảm trên mặt buông lỏng đôi chút.
Hồng Trang túm lấy cánh tay của chàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Quý Hàn Sơ, nếu ngươi muốn ngăn cản thì hãy dứt khoát giết chết ta đi. Còn không thì mời ngươi tránh sang một bên, đừng tự mình mắc kẹt như vậy nữa, cũng đừng hy vọng ta sẽ thu tay. Nếu không người đừng trách ta."
Nàng nói xong liền buông tay chàng, xoay người bước đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Quý Hàn Sơ bình tĩnh nhìn bóng dáng của nàng đang xa dần, cho đến khi hình bóng ấy tan biến trong màn đêm chàng cũng không mở miệng nói một câu.
Hồng Trang nói thích giết người, tất nhiên chàng sẽ không tin. Rõ ràng nàng từng có vô số cơ hội xuống tay với Ân Thanh Yên, hay thậm chí kết liễu Tạ Ly Ưu nhưng nàng đều không làm gì cả.
Dựa theo lời của Tạ Ly Ưu, việc Hồng Tụ mất tích năm đó hẳn là có liên quan với nàng. Mục đích của nàng cũng rất rõ ràng, đó là nhằm thẳng vào Ân gia.
Đây mới là việc khó giải quyết nhất, bởi vì nó chính là tử huyệt, cũng giống như tình cảm trong lòng chàng.
Trái phải đều gặp trắc trở, bị dồn vào đường cùng.
*
Hồng Trang thích giết người sao?
Đương nhiên không thích.
Tuy biết là thế nhưng có vài người bắt buộc phải chết, ví dụ như Ân Tam Bình.
Nếu gã không xuống địa ngục thì đúng là có lỗi với kiếp sống này của nàng.
Cuồng phong xé rách màn đêm, bên trong gian khách điếm có thể nghe được tiếng gió rít.
Gào thét đến, gào thét đi tựa như nữ quỷ khóc lóc trong đêm.
Ân Tam Bình chẳng khác nào con thú bị vây nhốt ở trong sân, dù gã có chạy hướng nào thì đó cũng là đường chết.
Trước mắt là cửa chính, gã kéo lê cái chân bị thương lảo đảo bò qua đó. Tay còn chưa chạm đến cửa, bỗng một mũi tên dài từ phía sau lao tới xuyên thủng bàn tay của gã.
Máu tươi vương vãi khắp nơi, gã nam nhân điên cuồng kêu cứu nhưng chẳng có ai đáp lời.
Bởi vì những người trong phạm vi năm dặm đều trúng mê dược cả rồi, chỉ có gã thanh tỉnh mà thôi. Gian khách điếm này chính là pháp trường dành cho gã.
Người nọ đứng trên mái hiên, tay cầm cung tiễn, một thân váy áo đỏ rực tung bay trong gió. Gã nam nhân thần trí mơ hồ tưởng mình đã gặp phải lệ quỷ.
Bàn tay của Ân Tam Bình đau đến nỗi rít gào từng cơn, cả người run rẩy, nói: "Quỷ, quỷ......"
Nữ nhân váy đỏ cười rộ lên, nàng tiếp tục cài tên rồi kéo cung, mũi tên lạnh băng nhắm thẳng về phía gã: "Ngươi nói không sai, ta chính là quỷ."
Mũi tên lao vun vút về phía trước, cắm phập xuống vị trí cách Ân Tam Bình đúng một thước. Gã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đũng quần ướt sũng, tanh tưởi không chịu được.
Hồng Trang lại rút một mũi tên nữa, nhẹ nhàng mở miệng: "Nữ quỷ ở Vô Gian địa ngục."
Lần bắn này tiếp tục trượt.
Ân Tam Bình sợ đến độ không đi nổi nữa rồi.
Lại một mũi tên nữa xoẹt qua mặt của gã, cơn đau kéo đến như muốn xuyên vào tận tim.
Nữ quỷ...... Nữ quỷ bò ra từ địa ngục đến báo thù.
Nàng đã muốn gã chết, thì khẳng định hôm nay gã không thể thoát được...... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Gió rét vẫn đang gào thét, nữ nhân váy đỏ còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ.
Hồng Trang lại bắt đầu kéo cung.
Thật ra tài bắn cung của nàng không tốt lắm, thiên hạ có biết bao môn võ sâu rộng uyên thâm. Nhưng nàng chỉ học mỗi thuật dùng roi mà thôi.
Tuy Thiên Xu sư bá cùng nàng đến Trung Nguyên nhưng trước nay ông chỉ đứng phủi tay quan sát. Hồng Trang cũng không để bụng, nàng muốn tự mình ra tay, dùng phương pháp ác độc nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
"Ta cho ngươi ba cơ hội." Nàng lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi tránh được ba mũi tên thì ta sẽ buông tha cho ngươi."
Ân Tam Bình nuốt nước miếng, đắn đo không dám nhìn nàng. Ham muốn sinh tồn thúc đẩy gã nhanh chóng đánh giá tứ phía, tìm kiếm phương thức trốn thoát.
Hồng Trang từ tốn rút mũi tên thứ nhất, nói: "Một."
Ân Tam Bình bắt đầu chạy trốn.
Gã quan sát kỹ lưỡng, tất cả cánh cửa trong khách điếm đều đã bị nàng khóa lại. Song bên trong tiểu viện vẫn còn nhiều nơi có thể che chắn nên việc này cũng không quá khó.
Rõ ràng trên người mang vết thương thế mà gã còn có thể chạy nhanh như bay, quả nhiên khi mạng sống bị đe dọa thì sức lực cũng mạnh mẽ hẳn.
Hồng Trang không vội, nàng chậm rì rì nhắm vào thân hình đang di động của gã. Thỉnh thoảng dùng sức kéo cung phát ra âm thanh kẽo kẹt, thấy gã sợ hãi đến nỗi tè ra quần thì nàng càng cười vui vẻ hơn.
Hồng Trang nhìn Ân Tam Bình, đôi mắt khép hờ rồi lại mở ra, nói: "Ngày đó chính ngươi đã ép nàng giao nộp kiếm phổ Trục phong, nàng không đồng ý nên các ngươi đã lột sạch quần áo của nàng, bắt nàng đứng trong sân làm một tấm bia ngắm......"
Vèo -----
Mũi tên thứ nhất bắn trượt, cắm vào tảng đá trên giếng nước.
Ân Tam Bình làm gì còn sức quan tâm đến lời nàng nói, toàn bộ tinh lực đều dùng để tránh né mũi tên cả rồi. Gã hận không thể thu nhỏ cả người lại, càng nhỏ càng tốt.
Hồng Trang tưởng tượng, cũng ở một nơi như thế này, sư tỷ của nàng bị đám người đó coi như tấm bia sống mà chơi đùa, tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Năm ấy là mùa đông, thậm chí sư tỷ còn vừa mới sinh đứa nhỏ.
"Cũng chính là ngươi đưa ra chủ ý đem nàng lên đỉnh núi tuyết vứt xác xóa sạch dấu vết. Nếu nàng chết ở Giang Nam thì chắc chắn sẽ bị Quý gia phát hiện, đến lúc đó cũng không thể giấu giếm được nữa......"
Mũi tên thứ hai bắn ra theo lời nói của nàng.
"Hai."
Phát này xoẹt qua giữa hai chân của Ân Tam Bình, lưu lại vết máu trên chân gã.
Hồng Trang ngẩng đầu, tiếp tục rút mũi tên thứ ba. Bi thương bao phủ trên gương mặt của nàng, trái tim đau đớn như thể bị ai đó dùng dao mà chém, tí tách đổ máu.
Nàng gằn từng chữ: "Sư tỷ đã làm gì sai, dựa vào đâu mà các ngươi dám khinh nhục nàng như thế?"
Dựa vào đâu?
Không ai nói cho nàng biết.
Ân Tam Bình không mở miệng, gã run bần bật trốn sau giếng nước.
Gã không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể ngưng thần dùng tai lắng nghe. Dường như gió đã ngừng thổi, tiếng kéo cung không còn nữa, âm thanh lẩm bẩm của nữ nhân ban nãy cũng biến mất.
Nữ ma đầu đó đi rồi sao?
Ân Tam Bình không dám đánh cược, gã cắn răng gắt gao không nhúc nhích. Song đợi hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thật sự đi rồi?
Cứ như vậy buông tha cho gã?
Thật may mắn, gã lặng lẽ thò đầu khỏi giếng nước, lộ ra đôi mắt quan sát khắp nơi.
Trên nóc nhà, dưới mái hiên, trong viện...... Không có ai, đều không có ai.
Gã nín thở không dám hành động bừa, cẩn thận quan sát chừng mười lăm phút mới chậm rãi thở phào một hơi.
Thế mà lại đi thật rồi.
Bị dày vò cả một đêm, đến giờ mới hoàn toàn buông lỏng cơ thể. Gã chẳng còn tí sức lực nào, chỉ có thể nằm liệt một chỗ hít thở từng hơi.
Vất vả mãi để ổn định lại nhịp thở, lúc này gã mới nhớ phải phát tín hiệu ra bên ngoài. Yêu nữ đáng sợ này không biết từ đâu tới, võ công tà môn, thế nhưng lớn lên lại khá xinh đẹp, nếu có thể bắt sống nàng thì trước khi giết chết gã sẽ tranh thủ chơi đùa một chút......
Ân Tam Bình nghĩ vậy liền muốn cười, vừa nâng tay xoa đôi mắt dính máu, gã đột nhiên mở bừng mắt.
Đối diện là hai con mắt đỏ ngầu.
Thì ra quỷ vẫn luôn ở phía sau gã.
Thời điểm gã còn chưa kịp phản ứng, một mũi tên từ phía trước lao đến cắm phập lên ngực gã.
Động tác gọn gàng và dứt khoát, một phát xuyên tim.
Hồng Trang rút mũi tên dài ra, nhìn thi thể của Ân Tam Bình. Gã chết quá nhanh, biểu cảm trên mặt chỉ có sự kinh ngạc.
Bộp một tiếng, nàng ném mũi tên bên cạnh xác chết.
Hồng Trang nhấc chân, cọ xát đế giày dính máu lên trên cái xác. Động tác lạnh nhạt và thong dong.
"Ba."