Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Trái ngược với dáng vẻ tức giận của chàng, Hồng Trang chỉ cười nhạt.
Nàng ngẩng cổ, nhướng mày cười nói: "Cũng phải, Quý tam công tử có lòng y đức cao cả, xưa nay không quen nhìn yêu nữ chuyên giết người phóng hỏa giống ta. Một câu 'Tự trọng' như lúc này đây, xem ra còn nhẹ."
Lời nói của nàng muốn bao nhiêu âm dương quái khí liền có bấy nhiêu.
Quý Hàn Sơ nhàn nhạt nhìn nàng, chậm rãi hít vào một hơi.
Nếu không vì cơn đau nhức vẫn truyền đến thân thể, thì chàng hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
"Hồng Trang cô nương......" Quý Hàn Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt đen tựa lưu ly của nàng, lời muốn nói cũng đã đến bên môi, chàng bất đắc dĩ nói ra: "Ta quả thật không quen biết ngươi, có lẽ giữa chúng ta xảy ra hiểu lầm. Mong ngươi......"
Lời còn chưa dứt, bỗng có một ngón tay mềm mại đặt ở trên môi của chàng.
Hồng Trang vòng tay ra phía sau bắt lấy ngón tay thon dài của nam nhân, bị bàn tay nhỏ xinh trêu đùa khiến trái tim chàng đập nhanh hơn vài phần.
"Quý tam, đổi từ khác đi, nếu chàng nói ra câu này thì ta sẽ đau lòng lắm đấy."
Ngoài cửa sổ, dòng suối chậm rãi chảy xuôi, bầu trời nổi gió thổi hàng cây xào xạc, màn lụa trắng tung bay, đất trời bỗng lặng yên.
Mảng lớn sắc vải đỏ ở trước mặt khiến Quý Hàn Sơ bỏng mắt.
Chàng nhìn trong chốc lát rồi yên lặng dời mắt: "Chỉ là hiểu lầm, tội gì khó xử."
Hồng Trang ngồi xuống bên cạnh chàng, nói: "Sao lại là hiểu lầm? Chỉ là chàng quên mất mà thôi, Quý tam, chàng từng nói chàng thích ta, muốn cưới ta, còn nói muốn cùng ta về Nam Cương ngắm sao. Những chuyện này đều là sự thật, sao có thế coi như hiểu lầm...... Ta thật sự không nói dối, là bọn họ vẫn luôn lừa chàng."
Quý Hàn Sơ sửng sốt.
Hồng Trang vừa cởi dây trói cho chàng, vừa nói: "Quý gia cùng với Ân gia đều đang lừa chàng, chàng không được tin tưởng bọn họ. Bởi vì bọn họ đã hạ dược nên chàng mới không nhớ rõ ta."
Tiếng nước chảy ở bên ngoài khẽ vang, nhẹ nhàng giấu đi tiếng gió. Quý Hàn Sơ cho rằng chính mình nghe lầm, chàng nhìn thẳng vào nữ nhân ở trước mặt.
Thân thể thiếu nữ lả lướt, dán vào bên cạnh chàng cởi dây trói. Cả người nàng nho nhỏ giống như tiểu hồ ly màu đỏ rúc vào trong lồng ngực chàng, vừa vặn không thừa không thiếu một phân.
Quý Hàn Sơ được thả tự do nhưng tay chân của chàng vẫn vô lực, vẫn không thể động đậy như cũ.
Rõ ràng lời nói của nàng rất vớ vẩn, thế nhưng chàng lại tin vài phần.
Chàng cúi đầu giấu đi nỗi nghi hoặc trong ánh mắt, cảm thấy bản thân mình càng vớ vẩn hơn.
Hồng Trang vứt dây thừng, nhặt lên cây roi cài vào bên hông, nói: "Chúng ta đi thôi."
Quý Hàn Sơ hỏi: "Đi nơi nào?"
Hồng Trang vuốt roi, vẻ mặt tự nhiên, đáp: "Tất nhiên là đi làm những chuyện mà trước kia chúng ta chưa làm xong."
"Chuyện gì?"
Hồng Trang hơi mỉm cười: "Bỏ trốn [1]."
[1] Tư bôn (私奔): Bỏ trốn theo trai, thường dùng với phái nữ.
Ngừng một chút lại nói: "Phải tẩu thoát đấy."
Quý Hàn Sơ kinh ngạc, đồng tử màu đen co lại, suýt nữa mất phong độ: "Ngươi nói cái gì?"
Hồng Trang quay đầu nhìn lại, nàng xoay người cong lưng dựa đến bên cạnh chàng.
Nàng nâng ngón tay lướt qua trên trán của Quý Hàn Sơ, rồi nhẹ nhàng vuốt ve cằm chàng.
"Tiểu lang quân, ta muốn mang chàng cao chạy xa bay."
"......"
"Biết bao người của Ân gia đã chết trong tay ta, bọn họ muốn báo thù nhưng ta lại lười đánh. Cho nên chúng ta phải nhân lúc chưa bị phát hiện, nhanh chóng chạy khỏi đây."
Bỏ trốn, giết người, yêu nữ, lang quân,......
Từng từ từng chữ vang vọng bên tai, hoa ở trong lòng sắc bén như dao, cảm giác biến thái quen thuộc quanh quẩn trong tim.
Một đạo sấm sét bất ngờ giáng xuống, đánh cho Quý Hàn Sơ suýt chút nữa hồn phi phách tán.
*
Hồng Trang cũng không muốn nhiều lời, thu dọn lại đồ đạc rồi duỗi tay nâng chàng dậy.
Quý Hàn Sơ bước đi tựa như trên mây, gân xanh trên trán lộ rõ, đôi tay ở phía sau lưng cố gắng lắm cũng chỉ cuộn lại được mà thôi. Hai mắt của chàng nhìn thẳng về phía Hồng Trang.
Hồng Trang liếc mắt một cái, cười nhạt với chàng: "Muốn chạy trốn?"
Nàng mở lòng bàn tay, không biết từ khi nào trong tay nàng lại xuất hiện vài cây kim nhỏ màu bạc sắc nhọn. Nàng nhẹ nhàng run tay, những cây kim đó liền hóa thành bột mịn tùy ý rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt của nàng giống như đang nhìn một đứa trẻ hư không nghe lời, dịu dàng dỗ dành: "Đừng nghịch nữa, chúng ta còn phải lên đường."
Quý Hàn Sơ đứng yên thẳng tắp, không nói một lời. Đến cuối là Hồng Trang dắt ngựa đi đến trước cửa, vẫy tay về phía chàng.
Bên cạnh nàng là một con ngựa lớn màu đen đang ngẩng cao đầu, vó ngựa lọc cọc đạp trên mặt đất. Hồng Trang sờ vào tai nó để trấn an, hắc mã lập tức an tĩnh lại, vô cùng ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay của nàng.
Hồng Trang xoay người nhảy lên ngựa, khẽ nghiêng thân mình vươn tay về phía Quý Hàn Sơ, nói: "Lên đây."
Quý Hàn Sơ trầm mặc đứng ở cửa.
Hồng Trang rất có kiên nhẫn, duy trì tư thế ngồi yên trên lưng ngựa một lúc lâu.
Nàng tinh tế ngắm nhìn đôi mắt của Quý Hàn Sơ. Trước kia người này ôn hòa hiền hậu, luôn nhìn mọi người với ánh mắt ấm áp dịu dàng. Khi chàng nhìn nàng, ngoại trừ dịu dàng còn có bảy phần tình ý, ba phần triền miên.
Nhưng giờ đây đã không còn như vậy nữa, ánh mắt dành cho nàng cũng chẳng khác gì những người khác. Biết bao tình ý triền miên kia đều đã theo ký ức của chàng bị phong tỏa ở nơi sâu nhất.
Nàng không cam lòng, cũng không chấp nhận.
Chàng sẽ nhớ lại, cho dù không nhớ được thì người này cũng phải là của nàng.
Lúc trước dám trêu chọc nàng thì phải sớm chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Hồng Trang thổi vào đầu ngón tay, nhìn dưới mặt đất, tùy ý nói: "Quý tam."
Quý Hàn Sơ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén.
Hồng Trang miệng cười nhưng lòng thì không: "Chàng không đánh nổi ta."
"......"
Chàng không đánh nổi ta, tốt nhất nên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nàng không nói tiếp nửa vế sau, chừa lại cho chàng ba phần thể diện.
Quý Hàn Sơ ném đi bảy phần mặt mũi, cũng không tức giận, dường như là thản nhiên chấp nhận vận mệnh. Chàng nhẹ nhàng nhảy lên ngồi ở sau lưng của Hồng Trang.
Con ngựa lọc cọc bước đi, đưa bọn họ rời khỏi khách điếm.
Hồng Trang nắm lấy dây cương, Quý Hàn Sơ ngồi dựa gần nàng. Tuy nàng nói phải rời đi gấp nhưng lúc lên đường lại chậm rì rì, cũng không giục ngựa đi nhanh, thậm chí còn nhàn nhã hát một bài ca.
Giai điệu của ca khúc này rất kỳ lạ, Quý gia vốn sinh sống ở Cô Tô nên thứ bọn họ thường nghe chính là tiếng Ngô với chất giọng Giang Nam nhẹ nhàng, giọng ca của những thiếu nữ nơi đây mang theo một cỗ phong lưu mềm mại. Hiếm ai giống như nàng lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp, một khúc hát mà lại quanh quẩn mười tám khúc quanh.
Thấy nàng hát xong một bài lại muốn hát thêm bài nữa, Quý Hàn Sơ liền duỗi tay kéo dây cương, nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hồng Trang phát hiện ra động tác của chàng, liền quay đầu cười hì hì: "Quý tam công tử, ta hát khó nghe lắm à?"
Quý Hàn Sơ không nói gì.
Hồng Trang chợt bừng tỉnh: "Đây là đang đau lòng cho những người bị ta giết, muốn thay họ báo thù sao?"
Sắc mặt Quý Hàn Sơ nặng nề, mày nhăn lại thật sâu.
Chàng đã bị nàng hạ dược, cho dù muốn đánh cũng không có nửa phần thắng.
Quý Hàn Sơ có khí khái, rất tự thức thời, chàng không muốn chết.
Hồng Trang quơ quơ cánh tay của chàng, cười nói: "Quý Hàn Sơ, chàng vẫn thiện lương như vậy, một chút cũng không đổi."
Quý Hàn Sơ giương mắt nhìn gương mặt tươi cười của nàng, thần sắc không rõ.
Hồng Trang lại bắt đầu ngâm nga một ca khúc, hát được hai câu bèn quay đầu nhìn chàng: "Khó nghe thật à?"
Quý Hàn Sơ liếc mắt nhìn hoàng hôn, không lên tiếng.
Hồng Trang lại nói: "Tam công tử chưa từng nghe ca dao Nam Cương của bọn ta, cảm thấy không quen cũng là chuyện thường."
Quý Hàn Sơ bắt được ý chính, kinh ngạc hỏi: "Cô nương đến từ Nam Cương?"
Hồng Trang ngồi trên lưng ngựa đung đưa chân, ánh hoàng hôn chiếu lên đôi ủng màu đỏ, thiếu nữ xinh đẹp im lặng không lộ ra biểu cảm gì.
Sự trầm mặc xem như câu trả lời.
Quý Hàn Sơ lại hỏi: "Cô nương đến từ gia tộc nào ở Nam Cương?"
Hồng Trang khó có lúc phối hợp, cất cao giọng nói: "Ta họ Quý, ở Quý gia."
Giọng nói mềm mại chọc đến tâm người nghe, chỉ vài ba chữ đơn giản như đang gợi nhớ đến chuyện gì vui vẻ lắm, mặt mày tươi cười như vầng trăng non, giống hệt một đứa trẻ đang đắc ý.
Quý Hàn Sơ nhìn bộ dáng ngây thơ tự nhiên của nàng, khóe môi không nhịn được khẽ giương lên, nhưng rất nhanh đã đè nén lại: "Thì ra cô nương cũng mang họ Quý."
Hồng Trang gật đầu, vừa chân thành vừa thâm tình đáp: "Ta theo họ phu [2]."
[2] Phu quân: Chồng.
"......"
Quý Hàn Sơ cảm thấy nàng thật sự rất kỳ lạ, chàng kéo dây cương, đưa mắt nhìn về ánh hoàng hôn ở phía tây cách đó không xa. Chàng suy nghĩ một lát rồi hỏi về vấn đề đã nghẹn ở trong lòng từ lâu: "Quý cô nương, ngươi mang ta rời khỏi Quý gia bằng cách nào?"
Quý gia ở Cô Tô canh giữ rất nghiêm ngặt, trong "Năm phiến môn" có môn thứ hai là tổ chức tình báo, bố trí cực kỳ bí mật. Chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng sẽ rất khó bắt chàng rời khỏi Quý gia, khó ngang lên trời.
Hồng Trang nhích người về phía sau, đắc ý nói: "Chàng đoán xem."
Tư thế này có chút thân mật, cả người nàng đều được chàng ôm vào trong ngực, chóp mũi lại có thể ngửi được hương hoa lan nhàn nhạt kia.
Quý Hàn Sơ suy đoán: "Trong Quý gia có nội ứng của ngươi?"
Bằng không thì chàng cũng không nghĩ ra được lý do nào khác, bởi vì canh phòng ở Quý gia vô cùng nghiêm ngặt và dày đặc.
Thật ra chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Hồng Trang lại gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Đúng vậy thì sao."
———————————————————————
Editor: Nam nữ chính cầm nhầm kịch bản rồiiiiii ∠( ᐛ 」∠)_