Bọn lâm tặc ấy sử dụng phi thuyền tự chế, không hề gắn chip định vị hay khai báo nên việc xác định chính xác vị trí của chúng trên bản đồ là không thể.
Nhưng, qua ảnh chụp trực tiếp từ vệ tinh, có thể nhận ra được hành tung của chúng mỗi khi bay cao hơn tán lá.
“Theo hình ảnh này… có vẻ như bọn chúng đang ở bìa rừng, cách chúng ta một khoảng cách không nhỏ.
Theo theo dõi, lâm tặc thường hoạt động vào thời điểm từ đêm đến hửng sáng, nói cách khác, giờ này là lúc chúng tan làm.” Mộc Phương nhìn ảnh chụp vệ tinh, nói.
“Đuổi kịp chúng là không thể, nhưng tính theo khoảng cách này, chúng ta sẽ đến kịp đêm nay, vừa đúng lúc chúng bắt đầu tiến vào rừng để lấy gỗ.” Sa Thái tiếp tục ước lượng.
Nhiều năm làm công việc liên quan đến di chuyển, hắn có thể dễ dàng ước lượng khoảng cách và thời gian, không phải bằng tính toán mà chỉ ước lượng bằng cảm giác.
Ví dụ như phải bay thấp hơn tán rừng, gặp nhiều cây cối, thời gian lạng lách đánh võng sẽ nhiều hơn là bay theo đường thẳng.
“Nghĩ nhiều làm gì, đi là tới!” Minh Đa hét lên.
Máu hắn chảy vào bên trong phi thuyền nhỏ, bắt đầu kết nối với những bộ phận cốt yếu nhất của hệ thống này.
Lôi Huyết can thiệp vào những đường mạch thông thường, nối chúng với chính cảm giác của Minh Đa.
Sau nhiều lần lái thuyền kiểu này, Minh Đa đã bắt đầu cảm nhận được cái cảm giác như cơ thể hoàn vào máy móc, vì vậy, hắn có thể thực hiện những tác vụ nguy hiểm hơn, vượt khỏi giới hạn của những kẻ lái phi thuyền bình thường khác.
Vụt!!
Ví dụ như là đẩy tốc độ lên tối đa mà không cần sợ.
Thường thường, đi trong rừng, luôn phải hạn chế tốc độ để tránh va quệt vào những cái cây hay chướng ngại vật, nhưng Minh Đa không hề làm như vậy, hắn đẩy tốc độ lên tối đa, gần như là ngay lập tức từ lúc bật máy.
“G-Giảm tốc, giảm tốc đi, nếu va chạm với cây rừng ở tốc độ này, hậu quả là không thể đoán định được!!” Mộc Phương cũng phát hoảng, hét lên với tên đang cầm lái phi thuyền này.
“Đa, anh đừng kéo em chết chung!!!!” Sa Thái cũng khiếp sợ không kém.
Cảm giác như là đang ở trong một bộ phim hành động.
Ừ thì lúc xem đã mắt lắm, nhìn thấy mấy cái xe, cái phi thuyền lao vun vút nhưng lúc thực sự ngồi trong một cảnh như vậy, chẳng mấy ai có thể chịu được cảm giác này.
Cây rừng cứ hiện ra trước mắt rồi lại vụt ra sau ngay lập tức, tốc độ đánh lái nhanh như một vị thần.
Mỗi lần thấy một gốc đại thụ lại là một lần đau tim, cảm giác như Minh Đa sẽ không tránh nổi.
Nhưng Lưu Tích không hề la hét một chút nào, đi với Minh Đa có nghĩa là chấp nhận cách lái mất dạy này.
Hắn đã quen, thần kinh của hắn đã không còn cảm thấy khiếp sợ trước những pha tổ lái giữa rừng cây thế này nữa.
Về phần Minh Đa, hắn thậm chí còn không cảm thấy sợ, lúc này, đời là một trò đua xe tránh chướng ngại vật.
Cũng vì cách lái phi thuyền bất chấp mọi lẽ thường như vậy, bọn hắn đã tới nơi sớm hơn dự đoán của Sa Thái khá nhiều.
Ước lượng rằng đêm tới, lúc này, chưa gì đã tới, khi đó mặt trời vẫn còn chưa xuống hết, đại khái vào lúc hoàng hôn.
Mộc Phương và Sa Thái lảo đảo bước ra khỏi phi thuyền, Lưu Tích tuy còn chóng mặt nhưng vẫn chịu được.
Đám người bọn hắn đột nhiên khựng lại, nhìn về khung cảnh phía trước.
Đáng nhẽ đó phải là một cánh rừng xanh rờn, rợp lá đến tận trời nhưng thứ mà bọn hắn đang chứng kiến là một mảnh bình địa, không cây, không cỏ, những gốc cây đã bị chặt xuống nằm rải rác khắp mặt đất.
Đối với Mộc Phương, khung cảnh kinh khiếp ngày xưa như hiện lại trước mắt nàng.
Nàng nhất định sẽ không tha cho lũ khốn nạn này.
“À mà, sức mạnh của tiền bối cụ thể là gì?” Lưu Tích hỏi, hắn vẫn không biết quá rõ về Mộc Huyết.
“Khởi tạo hạt giống từ máu.
Đó là một hạt giống toàn năng, chỉ cần là vật chất, nó có thể hấp thụ.
Phóng hạt giống vào cơ thể, nó sẽ hút máu để sinh trưởng, cắm xuống đất, nó sẽ hút chất dinh dưỡng để sinh trưởng, cắm vào đá, vào nước, chỉ cần là nơi có đủ chất, nó có thể sinh trưởng.” Mộc Phương đáp lại.
Lưu Tích lặng người, nếu như có thể biến máu thành hạt giống, sinh trưởng bất chấp, sức mạnh này quá lệch so với những loại Dị Huyết khác.
“Nhưng có giới hạn trong khởi tạo hạt giống.
Dụ như là mấy bé cấp F, có khi vài ngày mới khởi tạo được một hạt, càng lên cao thì thời gian hồi chiêu càng ngắn hơn, còn có thể dự trữ sẵn hạt trong đường máu.
Tiếp đến, hạt giống nảy mầm cũng có giới hạn, yếu thì nhỏ như lá rau, không có lấy một chức năng gì.
Cuối cùng, nhiều môi trường quá khắc nghiệt, dạng như phóng vào cơ thể Hỏa Huyết, hạt giống chỉ có chết cháy chứ không thể nảy mầm bén rễ.”
Mộc Phương đường đường là một thiên kiêu, tốc độ luyện tập khởi tạo hạt giống cực nhanh, cũng đã sớm học được kĩ năng lưu trữ hạt giống trong cơ thể.
Nàng sở hữu loại Dị Huyết này, dường như cũng là duyên phận với Cấm Ma Lâm.
Vì vậy, nhất định, những tên lâm tặc kia sẽ phải đền tội cho rừng.
“Thiết lập điểm mai phục đi, những kẻ hoạt động về đêm thường không dễ đối phó.” Mộc Phương nói.
Ngay khi vừa dứt câu, nàng vung tay, những hạt giống đã được dự trữ sẵn lao đi trong không gian.
Mộc Phương có thể dễ dàng điều khiển nó như điều khiển huyết mạch, đem giấu nó vào khắp nơi xung quanh chốn này.
Lưu Tích vung Huyết Dực, lặng lẽ bay lên một cành cây khuất tầm nhìn, im lặng ngồi ở đó mà quan sát xung quanh.
Thực sự, hắn không hề hiện ra dưới tầm nhìn của những người đi qua khu vực này, mà kể cả có bị nhìn thấy đi chăng nữa, dáng vẻ của một con quỷ với đôi Huyết Dực sau lưng chắc chắn sẽ dọa sợ không ít người.
Sa Thái kéo lớp Sa Huyết ra ngoài cơ thể, cúi người thấp xuống, ngụy trang hoàn hảo thành một khối đá sần sùi trên đường.
Loại Dị Huyết mà Sa Thái nắm giữ không trong suốt mà lẫn rất nhiều hạt nhỏ, vì vậy, có thể nói nó như một lớp màng đặc cũng không sai.
Minh Đa vẫn ngồi trong phi thuyền, chỉ đơn thuần là bật chế độ tàng hình lên và hắn đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Phi thuyền quân sự có khác, chức năng cũng xịn sò hơn phi thuyền thương mại thông thường.
Còn riêng Mộc Phương, tay cầm một ngọn giáo được tạo ra từ kĩ năng Huyết Khiển màu xanh như rêu, đứng hiên ngang giữa trận địa, bên cạnh những gốc cây đã bị chặt từ thuở nào.
* * * * *
Bốn tên ngồi trên một phi thuyền lớn, đằng sau đã được chế thêm để tạo ra cả một thùng hàng lớn hình chữ nhật.
Bọn hắn đều mặc đồ kì dị, bịt kín mặt mũi, chỉ để hở mỗi ra đôi mắt.
Những kẻ này đều có màu mắt kì dị, thuộc dạng không quá phổ biến ở Huyết Giới.
“Bữa nay đi sớm vậy?” Một tên nhai miếng bánh mì, gác chân lên ghế, thở dài chán nản.
“Khách hàng đang giục gỗ, đi sớm thì thêm được một ca, thêm được gỗ.” Kẻ cầm lái lên tiếng, lộ rõ vẻ chính là tên cầm đầu tất cả.
“Khách hàng là việc của khách hàng, ta phải tính đến việc đổi địa điểm, có khi giờ này đã có kẻ mò đến phá miếng cơm rồi đấy.” Một tên khác nói.
Hắn nói vậy vì biết rằng sau một khoảng thời gian, nhất định sẽ có nhiệm vụ đặt ra cho các phó đô đốc hoặc các đội mạo hiểm giả, bất cứ lúc nào bọn hắn cũng có thể bị đánh úp.
“Này, này, có kẻ đến thật kìa!”
Và đó chính là lúc nhóm lâm tặc đối đầu với một mình Mộc Phương, một người đấu một thuyền.
Khung cảnh thật sự khiến người ta cảm thấy mất đi một nhịp thở, cảm giác như bá khí của nữ phó đô đốc này chẳng hề thua kém phi thuyền kia..