Một vùng máu không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên ùa đến trước mặt Lưu Tích và dần đông đặc lại thành một viên ngọc đỏ tươi, tản mát ra từng luồng ánh sáng đậm như ánh trăng rằm.
Hắn lấy một hơi thật sâu, nhìn kĩ viên ngọc ấy.
Lần trước là một tinh thể băng.
Lần này là một viên ngọc đỏ máu.
Lần trước, một biển máu đón chờ hắn.
Lần này, không có bất kì thứ gì, hắn chỉ đột nhiên xuất hiện giữa không gian này.
Dù đã là lần thứ hai, Lưu Tích vẫn không thể lý giải được “Thiên Môn” là thứ gì, mọi điều hắn biết từ cái lúc trước đều đã thay đổi, triệt để thay đổi, thậm chí có thể kết luận rằng hai cái chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng dẫu hoài nghi, dẫu có lo lắng, Lưu Tích vẫn tiếp nhận viên ngọc đỏ kia, nói thật là hắn cũng chẳng hề lo lắng về những thứ này.
Bao nhiêu kẻ đã thèm muốn nó, chắc chắn nó không phải một món thuốc độc mà là một vật đại bổ.
Cứ như vậy, Lưu Tích đón lấy viên ngọc, cảm nhận nó chìm sâu vào trong cơ thể.
Đó là một nguồn năng lượng mờ nhạt hơn loại màu xanh kia, hắn gần như không thể phân biệt năng lượng từ viên ngọc với huyết áp của mình.
Bên cạnh hắn, Vũ Ngân Nhu hấp thụ cả không gian này, khoảng cách đến điểm tận cùng phía xa kia càng lúc càng gần lại đây, tốc độ thu vào nhanh đến mức có thể nhìn rõ sự thay đổi.
Và chớp mắt…
Và hắn đã quay về tầng thứ 6 của Tru Tiên Ma Trận.
Ma Hầu ngồi dựa lưng vào tường, vẻ mặt như đang cố giấu đi cảm xúc của mình.
Mắt con khỉ đen ấy hơi nheo, hơi buồn, miệng thì nở một nụ cười nhạt thếch như tự xua đi những buồn vương trong lòng.
“Chắc đến đây là hết rồi nhỉ, mong ngươi cảm thấy vui và sử dụng đúng cách với sức mạnh của “Thiên Môn” hay vũ trụ này.” Ma Hầu nói, đưa tay chào Lưu Tích.
“Tạm biệt, nếu có dịp, ta nhất định sẽ quay lại đây thăm ngươi.” Lưu Tích đáp.
“Ừ, đi mạnh khỏe, ta tin ngươi biết đường ra…” Ma Hầu nói.
Cánh cửa kia vốn không thể mở, Lưu Tích tung Huyết Dực ra để bay lên lỗ trên trần nhà.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Dường như lượng máu trong cơ thể hắn đã tăng lên, Huyết Dực lớn và chi tiết hơn mọi khi nhiều, cảm giác cũng vững vàng hơn.
Chỉ có một lý do duy nhất: hòn ngọc đỏ từ “Thiên Môn”.
Lưu Tích nở một nụ cười vui thích, đập cánh bay thẳng lên thiên không qua lỗ thủng trên trần nhà.
Hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt qua từng lần đập cánh.
Mỗi lần, một lượng khí lớn được đẩy lùi về phía sau, cơ thể hắn cũng vút đi thêm một quãng dài hơn.
Tựa như mới độ xe vậy, đi rõ là bốc, cảm thấy không quen.
Từ trên cao, hắn mới nhìn sang bên kia bức tường và nhận ra không biết từ lúc nào, một trận hỗn chiến đã xảy ra.
Trời lúc này mới xẩm tối, sức mạnh của Nguyệt Huyết chưa thể kích hoạt vì chưa có trăng lên còn Dạ Huyết thì bắt đầu được tăng mạnh.
Lượng huyết mạch mà ba tên Dạ Huyết kia có thể điều khiển đã tăng mạnh, hóa thành những mũi vũ khí như chân nhện sau lưng.
Trận chiến đã kéo dài từ sau lúc Lưu Tích tiến vào bên trong cánh cửa này và bọn hắn không vào được.
Không vào được tức là không thể chiếm đoạt bất cứ thứ gì, lũ cướp ngày lâm tặc này không chịu nổi điều đó và bắt đầu gây chiến.
Hết lợi, hết hợp tác.
Đột nhiên, ngay ở khoảnh khắc những chân nhện kia định lao về phía trước và tấn công, Lưu Tích hạ người nhanh xuống, chặn đứng đòn tấn công của ba tên Dạ Huyết.
Thời gian như trôi chậm lại, mọi chuyển động đều như được thu vào trong một thước phim quay chậm…
Trong thước phim ấy, có cảnh hai Huyết Trảo cực kì nhanh được thành hình trên tay Lưu Tích, to lớn và uy lực hơn nhiều so với ngày xưa, có cảnh hai tay hắn lao lên, bóp nghẹt những chân nhện màu đen trong không gian và khiến chúng rã ra thành Dạ Huyết văng tứ tung, cũng có cảnh hắn xoay người, tung liên tiếp ra ba cú đấm, triệt để đánh văng lũ kia.
Vỏn vẹn chỉ trong ba giây đồng hồ, thực sự là như vậy.
Tốc độ và thể lực của Lưu Tích đã tăng mạnh khi điều khiển được nhịp thở của mình, kết hợp với sự nhuần nhuyễn khi vận dụng huyết mạch và cả sức mạnh mới từ viên ngọc đỏ kia.
Hắn đã lại tăng một bậc.
“Thằng hâm này, mày đến muộn quá!!” Minh Đa cười vang mừng rỡ, trên áo có nhiều vết rách, dường như là do những chân nhện kia cắt lên cơ thể.
“Không có gì, giờ thì hoàn thành nhiệm vụ chúng ta được giao từ trước thôi nào!!!” Lưu Tích nói, vung tay.
Không biết từ bao giờ, hắn đã có thể điều khiển nhẹ nhàng cả hai Huyết Trảo cùng lúc với Huyết Dực sau lưng, lượng huyết mạch hắn đang điều khiển đã nhiều hơn lúc trước.
Lúc này, toàn bộ những gì Huyết Cổ Long dạy hắn đều đã được tái hiện hoàn hảo nhất trong hình thái hiện tại.
Không phải Hấp Huyết Quỷ mới có thể bay, mới có thể gây ra chấn động…
“Huyết Ma Long!” Lưu Tích hét lên, cả cơ thể bay lên cao, nghiêm người đối diện với những tên lâm tặc phía trước.
Ánh hoàng hôn sau hắn hắt sáng về phía trước, bóng của một kẻ sau lưng có Huyết Dực, trước mặt có Huyết Trảo, hai mắt đỏ máu như quỷ hiện ra.
Không thể nói đó là một cảnh bình thường, đó là một khung cảnh cực kì đáng sợ.
Tiếng động đều tắt phụt, không ai dám đụng đậy, chỉ còn tiếng của Huyết Dực vẫy từng hồi đều đều.
Vụt!!!
Không nói lấy một lời, Lưu Tích xoay người, tận dụng đà rơi để lao mình về phía đối thủ.
Trong nháy mắt, hắn đã tóm lấy hai đầu của hai tên Dạ Huyết kia, siết chặt để giữ lấy rồi kéo lên cao.
Hai tên lâm tặc bị ép cứ liên tục vùng vẫy, cố đưa tay lên để cậy Huyết Trảo ra nhưng không tài nào làm được.
Huyết Trảo bóp chặt bọn hắn như thể gông sắt, cùm cứng, dù làm thế nào cũng không thể lung lay.
Từ trên cao, Lưu Tích buông trảo, thả cả hai người bọn hắn xuống.
Trong một khoảnh khắc, cả hai tên lâm tặc được tận hưởng cảm giác rơi tự do, hai mắt mở căng ra đầy sợ hãi còn chân tay khua loạn lên, tỏ rõ sự hoảng loạn của tâm trí lúc này.
Bọn hắn như nhìn thấy điều mà bọn hắn từng làm với Lưu Tích.
Lén lút luồn ra sau lưng, lấy cưa máy chém một vết sâu để rồi mặc cho đối phương rơi tự do.
Lúc này, điều bọn hắn trải nghiệm còn không kinh khủng bằng điều Lưu Tích từng trải qua.
Ăn miếng, trả miếng.
“Tóm lấy chúng!!” Lưu Tích hét lên ngay từ lúc buông tay.
Sa Thái bên dưới đã bày sẵn ra một lớp màng bằng Sa Huyết.
Hắn tóm lấy hai tên rơi tự do kia bằng năng lực của mình, hấp thụ bớt lực rơi của bọn hắn.
Ngay sau đó, Sa Huyết bao thành một cái kén, giữ chặt lấy hai tên kia.
Sa Thái đưa hai tên lâm tặc đã bị trói chặt qua cho Minh Đa.
Tên Lôi Huyết họ Minh này cười, hai tay bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện vàng kim đang co giật, khắp nơi và khắp nơi.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu hai tên lâm tặc, nở một nụ cười dịu hiền…
Thế rồi, Minh Đa căng cơ tay lên, kích hoạt huyết mạch, sốc một dòng điện lớn thẳng vào cơ thể của hai kẻ đang bị trói.
Bọn chúng rối bù tóc, mép sùi bọt, hai mắt trắng dã ra và gục đầu xuống, đánh dấu việc đã bị điện sốc ngất.
Ngay sau đó, Sa Thái buông hai tên này ra, Mộc Phương tiếp tục lo phần trói chặt bằng dây.
Lưu Tích nhìn lại, thấy đã ổn thỏa mới quay sang bên kia.
“Hai ngươi, cũng lên phường sớm thôi.”
Và người ta lại thấy một bóng người cánh đỏ như máu, mắt đỏ như máu, tóm lấy hai kẻ xấu số bằng hai bàn tay đỏ như máu có ba ngón, nhấc lên cao rồi thả xuống..