-' đồ ham ngủ hơn hamhọc như cậu thật chẳng thay đổi được, dậy đi xem pháo hoa thôi, ngủ mãi cũng có đẹp lên được đâu, thật uổng phí thời gian '
-' cho cậu 5 phút để thay quần áo, tôi ở dưới cổng đợi, nếu 5 phút sau cậu không xuống thì dù có phải lên lôi cậu tôi cũng không thấy phiền, hiểu chưa '
Tôi quen tính Minh quá mà, hắn chẳng hề dọa tôi, nếu không xuống chắc sẽ bị hắn lên xích cổ tôi lôi đi mất.
Tôi đành rời khỏi chăn, mơ hồ mặc cái áo khoác vào, xuống bên dưới. Người ta nói rằng, vào những đêm 30 thì không nên tắt đèn, để cho các cụ ghé chơi, thần tài không lạc đường,hay cũng là để giữ may mắn. Vậy nên dưới nhà tôi đều bật đèn sáng rực rỡ. Tôi an toàn ra phía ngoài cổng, quả nhiên Minh đang đứng đợi.
Ngồi lên phía sau chiếc môtô phân khối nặng của hắn, tôi yên phận để hắn mang đi tùy ý...... mà chắc Minh cũng không túng thiếu đến nỗi mang tôi đi bán đâu nhỉ.
Trời đêm xuân gió lạnh thổi vào mặt không ngừng, nhất là còn đi xe với vận tốc nhanh thế này nữa. Chúng tôi đi đến bên Hồ Hoàn Kiếm, hiện tại quanh hồ số người đứng trờ màn bắn pháo đông ngịt, khiến tôi cũng phải ngỡ ngang. Năm nay hình như đông hơn cả năm ngoái, mà kể ra thì tôi cùng Minh đón thời khắc giao thừa cũng đã được 3 năm rồi, lúc nào cũng chỉ có hai đứa thôi. Tôi toàn nhàn nhã đứng cạnh, khoác tay Minh để tìm kiếm hơi ấm. Chờ đợi đến khi màn pháo hoa được bắn lên rực sáng cả bầu trời. Tiếng pháo vang lớn,nó đã lặng lẽ mang đi theo cả một câu nói của tôi nữa.