Xe ngừng ở vùng hoang vu, Hạ Vũ Trạch nhìn sang ghế phụ, lạnh lùng nói: "Chỗ này là vùng rừng núi hoang vu, bây giờ tôi hỏi cái gì thì cậu trả lời cái nấy, nếu cậu mà dám giấu giếm không thành thật là tôi quăng cậu xuống vực liền đó."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Vũ Trạch, nhóc điên có lẽ cũng biết sợ rồi, cậu ta thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ mọi ngày, nghiêm chỉnh ngồi dậy, có chút giống với dáng vẻ tội phạm bị thẩm vấn.
"Anh nói đi."
"Trương Tự Hách có phải là tên thật của cậu không?"
"Phải."
"Có danh thiếp hay giấy tờ gì để chứng minh thân phận của cậu không?"
"Òm..." Cậu ta trầm tư trong chốc lát, dùng ánh mắt chỉ chỉ túi: "Em nghĩ, trong túi em có một thứ để chứng minh, hẳn là nó có thể chứng minh rõ ràng tất cả mọi thứ."
Hạ Vũ Trạch bán tín bán nghi, duỗi tay tìm trong túi cậu, anh đúng thật là móc ra được một thứ giấy tờ màu đỏ.
Đây là một quyển hộ chiếu. Tuy rằng ảnh chụp trên đó giống với Hạ Vũ Trạch, nhưng tên trên hộ chiếu lại không phải tên của cậu ta, tên là: Trương Tẫn Lăng.
Hộ chiếu là thật, nhưng "Cái này không phải của cậu."
"Từ một góc độ nào đó mà nói, đây là thứ có thể chứng minh thân phận của em, nhưng lại không phải là thứ có thể chứng minh em."
"Bác sĩ Hạ..." Cậu ta chán chường dựa vào ghế, dùng đôi mắt phượng biết câu lòng người kia liếc nhìn anh: "Bộ anh quên bén lý do chính mà em tới tìm anh rồi à?"
Hạ Vũ Trạch ngẩn người, anh xem cậu ta như lưu manh một hồi, quả thật cũng quên mất rằng cậu ta là một bệnh nhân.
Lần đầu tiên người này tới tìm mình, đúng là có nói qua cậu ta có hai nhân cách, muốn nhờ anh hỗ trợ tìm cách đánh thức nhân cách chủ của cậu.
Hạ Vũ Trạch giúp cậu trị liệu khoảng một tuần, cậu đột nhiên nói không trị nữa, bởi vì cậu muốn hẹn hò với Hạ Vũ Trạch, sợ nhân cách chủ làm hỏng chuyện tốt của cậu.
Lúc ấy, Hạ Vũ Trạch chỉ cảm thấy người này đang chơi anh. Nhưng hiện tại xem ra, không chừng là cậu ta nói thật.
Trương Tự Hách nhìn chằm chằm anh thật lâu, phát hiện mặt anh trước sau đều trắng bệch, cậu không khỏi tò mò, nhích đến gần hỏi: "Từ nãy tới giờ cả người anh cứ căng cứng miết, em tò mò ghê, rốt cuộc là anh đang căng thẳng cái gì vậy?"
"Cậu không cần biết, cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi." Hạ Vũ Trạch lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu làm nghề gì?"
"Anh hỏi em hay là hỏi cậu ta?" Dù gì bây giờ cậu ta cũng là hai người, Hạ Vũ Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Đều khai hết đi."
"Cậu ta là họa sĩ, em là thám tử. Do vài chuyện..." Trong xe đột nhiên vang lên một đoạn tin tức khẩn cấp, cắt ngang lời cậu: "Sau đây là một trong những tin sốt dẻo nhất, án giết người liên hoàn gần đây đã có bước đột phá mới. Tin tức nổ ra ngay sau khi cảnh sát vừa mới tiến hành truy bắt kẻ hiềm nghi được cho là sát nhân liên hoàn, nhưng hắn đã may mắn chạy thoát. Theo nguồn tin trước mắt, nghi phạm là nam, cao khoảng 1m85, khi gây án thường mang mặt nạ trắng, hắn còn có sở thích rải đầy hoa hồng xung quanh nạn nhân. Hiện tại được biết, đã có bảy người bị sát hại, nghi phạm tạm thời chưa sa lưới, hy vọng quần chúng nhân dân đề cao cảnh giác, chú ý an toàn, nếu như nhìn thấy kiểu người đáng nghi như trên, hãy nhanh chóng gọi điện báo nguy theo số —— 00010."
"Ha... aa... haa..." Hạ Vũ Trạch dồn dập hô hấp, trong đầu không ngừng hiện ra đêm mưa ngày đó, cánh hoa hồng đỏ tươi, cùng với mặt nạ của tên sát nhân. Mỗi lần nhớ tới, sợ hãi và ghê tởm liền bao lấy cả người anh.
Hạ Vũ Trạch mở cửa xe nôn ra, nôn đến khi dạ dày trống rỗng mới dừng lại. Trên xe, Trương Tự Hách trông rất sốt ruột: "Anh có sao không?"
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng anh, đợi anh nôn xong thì đưa anh chai nước để súc miệng.
"Cảm ơn." Hạ Vũ Trạch súc miệng, quay lại lên xe, Trương Tự Hách nghiêng tới: "Vậy bây giờ anh nên cởi trói cho em rồi đúng không?"
Tin tức mới nói tên giết người kia vừa chạy mất rồi, vậy nên, có thể tạm xác định rằng tên khốn kiếp kia không phải cậu, nhưng lại không thể hoàn toàn xác định, bởi vì khi anh tiếp xúc với mọi người, kẻ vừa bất thường vừa có đặc điểm giống với hung phạm nhất chỉ có Trương Tự Hách.
"Tạm thời không thể thả cậu ra."
Đối phương cười, cười đến giống như một tên ác ma: "Thân ái, hình như anh hơi xem thường em rồi đó nha?" Giọng cậu trầm trầm, mang theo hương vị vừa mê người lại dọa người.
Hạ Vũ Trạch nhìn qua, phát hiện cậu sớm đã tự cởi trói, nhưng dù sao thì cách trói của anh đối với cậu bất quá cũng chỉ là trò vặt mà mấy đứa nhỏ thường chơi thôi.
Anh trở tay chụp lấy cây gậy đã giấu trước đó, định đánh vào đầu đối phương. Nhưng hành động phản vệ của anh trong mắt cậu lại chậm rì như ốc sên, Trương Tự Hách chỉ cần duỗi tay, liền tiếp được một gậy anh đánh tới.
"Sao anh dữ quá dạ? Em cũng có ăn thịt anh đâu."
Hạ Vũ Trạch hiện giờ tựa như một con mèo xù lông đầy cảnh giác, tròng mắt cũng sắp híp thành một cây kim.
Trương Tự Hách bỗng nhiên hối hận vì đã trầm giọng hù dọa anh, "Đừng vậy mà, em chỉ muốn anh đi hẹn hò chơi chơi với em thôi. Ai mà ngờ anh lại dẫn em tới đây nháo hết cả buổi, em chiếm dụng chút thời gian của anh cũng đâu có quá phận đâu há?"
Anh sắp phải chết rồi mà còn đi hẹn hò gì, hẹn cái khỉ á. Phải biết rằng, ngày hôm nay của hồi hôm qua, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là anh sẽ bị một tên biến thái phát rồ phân mảnh rồi đấy.
Hạ Vũ Trạch cảm thấy hiện tại an toàn, nhưng cũng chưa chắc là an toàn. Dựa theo kiến thức tâm lý học của anh mà phỏng đoán, loại hung thủ theo đuổi nghệ thuật không xem người ra gì này, thường lựa chọn mục tiêu cực kỳ nghiêm khắc, một khi bị hắn nhắm trúng, cũng tương đương với bị tuyên án tử hình.
Thế nên, đây mới chính là nguyên nhân khiến Hạ Vũ Trạch căng thẳng đến như vậy, bởi vì anh biết, kẻ điên loại này sẽ không để con mồi của mình dễ dàng chạy thoát như vậy. Dù cho hôm nay hắn không bắt được anh, thì vẫn còn ngày mai, ngày sau, một ngày nào đó hắn sẽ lại tách anh thành từng mảnh.
Thời diểm anh đang chìm trong hoảng loạn, bên tai truyền đến một giọng nói trầm ấm, giọng nói kia nhẹ nhàng lướt qua, nghe vô cùng ổn trọng: "Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."
Hạ Vũ Trạch nhìn về phía Trương Tự Hách, thấy cậu híp mắt cười: "Em biết mục tiêu tiếp theo của hắn là anh. Chỉ cần anh chịu tin em, em có thể giúp anh sống sót."
"Tại vì em đã đuổi bắt hắn hơn một năm rồi." Trương Tự Hách cảm thán một tiếng, nhìn ra ngoài cửa xe: "Anh là con mồi thứ bảy mà hắn theo dõi. Bắt đầu từ nửa tháng trước khi em tiếp cận anh, hắn liền để lộ đuôi, chẳng qua hắn e ngại chuyện em vẫn luôn ở bên cạnh anh nên mới chậm chạp không động thủ."
Người này bỗng nhiên thẳng thắn làm anh cảm thấy thật kỳ lạ, Hạ Vũ Trạch không hề giảm cảnh giác: "Sao mà tôi tin cậu được?"
Đối phương tựa như biết anh sẽ nói những lời này, sớm vươn tay tới, từ bụng nhỏ của anh dời xuống hai tấc, dùng hai ngón tay chỉ vào một nơi, nhẹ nhàng ấn một cái: "Nếu em đoán không sai, chỗ này có lưu lại dấu ấn của hắn."
Hạ Vũ Trạch trừng mắt, sau khi phản ứng lại, mặt anh đỏ như nhỏ máu, anh chán ghét hất văng tay cậu: "Cậu làm gì vậy????"
Trương Tự Hách thu tay, khôi phục dáng vẻ biếng nhát, dựa vào ghế: "Tự anh nhìn thử là biết liền mà?"
Hạ Vũ Trạch bán tín bán nghi kéo khóa quần, quả nhiên, trên da bị người ta lưu lại một đóa hoa hồng nở rộ.
Dường như là được lưu lại bằng một loại thuốc màu đặc biệt, anh có chà sát thế nào cũng không biến mất. Vì anh đưa lưng về phía Trương Tự Hách để lau, động tác ấy, Trương Tự Hách lại nhìn từ phía sau nên rất khó mà không hiểu lầm anh.
Cậu dùng ngữ khí hài hước trêu chọc anh: "Trước công chúng, cô nam quả nam, anh như vậy... không tốt lắm đâu nha?"
"Tôi chỉ đang thử xem có thể chùi được hay không thôi." Mặt Hạ Vũ Trạch càng đỏ hơn, người nào đó lại thích anh dùng này khuôn mặt thanh lãnh này lộ ra dáng vẻ xấu hổ và giận dữ, càng nhìn, đầu óc lại càng hưng phấn.
"Anh đáng yêu quá đê." Trương Tự Hách cảm thán một tiếng.
Đáp lại chính là Hạ Vũ Trạch lạnh lùng tạt một chậu nước lạnh: "Dùng từ đáng yêu miêu tả một người đàn ông, so với việc cậu kêu một người đàn ông là thân ái càng làm tôi thấy buồn nôn hơn đó."
Trương Tự Hách hoàn toàn không để bụng chuyện anh độc miệng, anh càng mắng cậu, cậu chỉ biết mình càng cảm thấy vui sướng.
"Còn có thứ gì cái khác để chứng minh không?" Chỉ có mỗi cái này, anh không thể hoàn toàn tin được, Trương Tự Hách nhướng mày: "Anh hỏi em nhiều câu vậy rồi, có phải cũng nên tới lượt em hỏi anh một lần chứ?"
Hạ Vũ Trạch nhìn cậu: "Cậu muốn hỏi cái gì?"
"Trong một tháng qua, anh từng lên giường với ai?" Cậu đè thấp giọng, mang theo một tia lạnh lẽo, nghe qua không hề vui vẻ.
"Không có." Hạ Vũ Trạch thành thật trả lời, đừng nói một tháng, anh lớn đến vậy rồi nhưng cũng chưa từng lên giường với người đàn ông nào.
Cậu sáp tới, môi dán bên tai anh lúc đóng lúc mở, có chút ái muội: "Không có lăn giường thì cái dấu này làm sao mà nằm đây hả?"
"Bốp!" Hạ Vũ Trạch trở tay, tát vào mặt cậu: "Cậu mẹ nó đừng có vô liêm sỉ như vậy."
Một cái tát này vừa hạ xuống, giống như vừa đánh mở một cái công tắc nào đó trên người nhóc điên. Chỉ nghe một tiếng hít nhỏ, Trương Tự Hách liền mềm nhũn trên ghế phụ.
"..."
Lồng ngực cậu chàng phập phồng, đôi môi gợi cảm thở ra khói trắng nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú đã sớm nhiễm một tầng đỏ ửng.
Cả khuôn mặt Trương Tự Hách hiện tại chỉ viết hai chữ: Sướng vãi.
Quả nhiên, bị Hạ Vũ Trạch ngược đãi, vô luận là ngôn ngữ hay là tay chân, cơ thể cậu luôn sẽ có một loại phản ứng vi diệu, mà bản thân cậu đối với loại phản ứng này lại còn là cực kỳ nghiện.
Hạ Vũ Trạch nghe tiếng cậu thở dốc, hai lỗ tai đều đỏ bừng, anh thật sự không thể hiểu nổi, sao một người đàn ông con trai lại có thể phát ra cái loại âm thanh kỳ quái mà mê người như thế này.
"Đừng có làm tôi mắc ói. Mau nói cho tôi biết, cậu tiếp cận tôi là vì mục đích gì? Với lại, cậu lấy gì mà chứng minh cậu vô tội?"
"Vô tội?" Đôi mắt phượng yêu dị kia liếc qua, mang theo tà khí: "Em nhưng chưa từng nói mình vô tội."
Cậu kéo tay áo, cánh tay tuyết trắng lộ ra trước mắt Hạ Vũ Trạch, trên cánh tay cậu có mười vết sẹo, mỗi vệt đều xếp thẳng tắp, không giống bị người khác gây ra, lại tựa như hành vi tự mình hại mình.
"Mỗi một vết sẹo trên đây đều đại diện cho một mạng người, tổng cộng có mười vết, mỗi một cái chết đều không khỏi liên quan tới em."
Hạ Vũ Trạch khiếp sợ mà trợn to mắt: "Đây là..."
"Kẻ Săn Mồi đã đoạt đi mười mạng người rồi, trong mười mạng này, còn bao gồm cả cha mẹ em, em gái em."
"..." Hạ Vũ Trạch bỗng nhiên không nói nên lời, chỉ biết lẳng lặng nghe cậu nói: "Thật ra, dấu ấn trên người anh, trên người em cũng có, ở sau gáy của em. Là do em lanh lẹ hơn tên kia, nên hắn mới không bắt được em."
Hạ Vũ Trạch lia mắt, quả thật sau gáy cậu có một đoá hoa hồng đen nở rộ, nhưng vì thời gian khá lâu nên màu sắc cũng bị phai đi phần nào.