"Alo?" Hạ Vũ Trạch ra hiệu bảo Trương Tự Hách đợi chút, sau đó nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp đầy từ tính của một người đàn ông thành thục: "Em đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói này, nội tâm đang sợ hãi của Hạ Vũ Trạch cũng vơi đi phân nửa, thậm chí ngữ khí còn có hơi kích động: "Là anh à, ca. Tìm em... tìm em có gì sao?"
"Nhớ em." Bên kia không hề ngại ngần mà thẳng thắn: "Muốn gặp em."
"Được. Khi nào anh rảnh?"
"7 giờ tối nay, đến quán cà phê gần nhà em đi."
"Ừm, giờ em đi liền."
Giọng nói của Tô Lam quả thực là thuốc an thần của anh. Đối với Hạ Vũ Trạch mà nói, không có nơi nào an toàn bằng ở bên cạnh y.
Trương Tự Hách bên cạnh trông khá khó chịu, ngồi ngốc một bên, nhàm chán thưởng thức con chó nhỏ được trang trí trong xe anh: "Em hẹn anh cả tháng trời anh còn chẳng thèm liếc em lấy một cái, người khác hẹn anh thì chỉ cần một phút."
Hạ Vũ Trạch liếc nhìn bầu trời đen thui, trời sắp mưa rồi, anh lấy một cây dù đen trong cốp ra, đưa cho cậu: "Cậu muốn tôi cho cậu quá giang một đoạn hay cậu tự đi?"
"Gấp đến nổi muốn đuổi người ta rồi?"
"Tôi có việc."
"Bác sĩ Hạ, anh thật đúng là..." Giọng cậu mang theo một tia âm lãnh: "Vô tình quá đi."
Hạ Vũ Trạch cũng đuối lý, bất ngờ đánh người ta một trận, xong rồi lại bắt người ta đến vùng ngoại ô: "Nếu nói người tôi muốn tìm không phải cậu, vậy thì cho tôi xin lỗi vì những hành động bạo lực trước đó nhé."
Trương Tự Hách cười lạnh: "Nghi ngờ em lâu đến thế, bây giờ liền dễ dàng tin như vậy?"
"..."
"Dựa vào khả năng của cậu mà nói, tôi nghĩ nếu cậu muốn giết tôi thì cậu đã không phải đợi lâu đến vậy hay nói nhiều như vậy rồi."
Khóe môi thiếu niên chậm rãi hạ xuống, cảm giác khó chịu trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hạ Vũ Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, lòng dạ cũng không thoải mái, anh nói: "Không thì vầy đi, tôi bồi thường cho cậu, cậu nghĩ coi cậu muốn cái gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi là được."
Cậu hứng thú: "Cái gì cũng được hả?"
"Ừ. Chỉ cần yêu cầu đừng quá... ưm..."
Còn chưa nói xong, một bóng đen đã đánh tới, môi bị mạnh mẽ hôn lên, đồng tử Hạ Vũ Trạch co rút, không để anh kịp phản ứng, đầu lưỡi của đối phương đã xâm nhập vào, cuốn lấy đầu lưỡi anh, chiếm đoạt sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Hai tay của cậu còn không an phận mà xoa hai bên tóc mai anh, trong quá trình cưỡng hôn, còn lần xuống nhéo nhéo thùy tai mềm mại của anh.
Hạ Vũ Trạch lúc này mới bắt đầu có phản kháng, mỗi một nơi trên thân thể anh đều kháng cự, nhưng những chống cự ấy đối với Trương Tự Hách cường tráng gấp đôi anh mà nói, cùng lắm chỉ là gãi ngứa cho cậu mà thôi.
Hạ Vũ Trạch bị cưỡng ép đến khó chịu, vì hô hấp, chỉ có thể bất lực hừ hừ, vừa hé miệng lại bị ép tiếp nhận đầu lưỡi đến dây dưa.
Bị Trương Tự Hách cưỡng hôn gần ba phút, đối phương cuối cùng cũng buông anh ra, bởi vì động tác kháng cự hay cưỡng chế đều mạnh mẽ, hai người tốn không ít thể lực, đều thở hổn hển.
"Chát!"
Một tát này của Hạ Vũ Trạch dùng hết toàn lực, khuôn mặt tuấn tú của Trương Tự Hách bị đánh đến hằn năm dấu tay đỏ hồng.
Lỗ tai và cổ của thiếu niên trong nháy đỏ đến mức như bị sung huyết, nơi bị đánh tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái, cậu không có từ ngữ nào để hình dung loại cảm giác này, nói ngắn gọn chính là quá đã.
Đây là cảm giác hoàn toàn mới lạ, còn là cái kiểu mà chỉ có thể là Hạ Vũ Trạch đánh cậu cậu mới thấy sướng, những người khác căn bản chẳng thể kích thích nổi dây thần kinh hưng phấn của cậu.
Cậu nâng đôi tay của Hạ Vũ Trạch lên, áp vào ngực mình, cặp mắt phượng xinh đẹp đang vì hưng phấn mà mở to.
"Thân ái! Anh với em quả đúng là trời sinh một đôi!"
"Má nó, cậu bị bệnh hả??"
Hạ Vũ Trạch rút tay về, khuôn mặt cũng đỏ đến sung huyết, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận mà đuôi mắt cũng hồng hồng, dáng vẻ trông như muốn khóc.
Thiếu niên liếm liếm môi, cười: "Không bệnh sao lại tới gặp bác sĩ nha."
Hạ Vũ Trạch chỉ vào cửa xe: "Lăn..."
"Anh chắc là muốn em lăn?" Cậu híp mắt, có vài phần thần bí: "Nếu em lăn thiệt là anh sẽ phải hối hận đó."
"Cậu mà không lăn tôi liền cho cậu biết thế nào là hối hận vì đã sống trên đời..." Sống hơn hai mươi năm, bị một thằng nhóc chơi lưu manh, Hạ Vũ Trạch tức đến đau đầu.
Trương Tự Hách bên kia cũng biết nghe lời mà lăn, lúc xuống xe còn quay lại cười với anh, cười đến thần bí khó lường, biểu tình kia thật giống như cái gì cũng biết.
"Thật mẹ nó đúng là đồ điên." Hạ Vũ Trạch lái xe rời đi, cũng không thèm nhìn cậu thêm một cái nào.
Do có thói quen ở sạch, sau khi trở về, anh phun thuốc sát trùng trong xe rất nhiều lần, lại đến nhà vệ sinh súc miệng không dưới năm sáu lần, nhưng mà hình như mùi thuốc lá trong miệng cậu nhóc kia làm sao cũng không súc sạch được, trước sau đều quanh quẩn ở chóp mũi anh.
Hạ Vũ Trạch đến quán cà phê.
Người bạn tốt cùng tuổi với anh, cũng là anh trai của anh, Tô Lam đang ngồi chống cằm trên ghế dài cạnh cửa sổ, dùng một đôi mắt u buồn nhìn những con người đang đi đi lại lại trên đường.
"Ca."
Hạ Vũ Trạch ngồi xuống trước mặt y.
"Tới rồi."
Tô Lam híp mắt cười cười, hai người đã hơn nửa năm không gặp, Tô Lam vẫn cứ ưu nhã, ôn nhuận như vậy.
Tô Lam duỗi tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của anh, ánh mắt mang theo đau lòng: "Nhìn em không khỏe lắm."
Bị đầu ngón tay y đụng vào, Hạ Vũ Trạch theo bản năng tránh đi. Ngón tay Tô Lam vươn giữa không trung không khỏi có chút xấu hổ, cuối cùng đành chậm rãi thu về, dừng trên ly cà phê.
"Chắc do dạo này bận khá nhiều việc đi." Hiện giờ, mỗi khi nhắm mắt anh lại nhớ đến đôi mắt đầy tà khí của nhóc điên kia, Hạ Vũ Trạch bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
"Anh cho rằng em sẽ khá rảnh rỗi đấy chứ. Hmm... Anh vẫn luôn cảm thấy bác sĩ tâm lý các em hẳn là không cần tốn quá nhiều sức lực."
Trước khi gặp được Trương Tự Hách thì quả thật là như vậy.
"Cũng sẽ không phải bận rộn công tác."
"Có chuyện phiền lòng sao? Em có thể tâm sự với anh này." Tô Lam vẫn luôn ôn nhu như vậy.
Hạ Vũ Trạch thở dài một hơi, nói: "Bây giờ nói ra em cũng không biết anh có tin nổi không nữa, nhưng nó đúng thật là đã xảy ra. Ca, anh biết vụ giết người liên hoàn đang ầm ĩ dạo gần đây chứ?"
Tô Lam hơi nhướng mày: "Ừ... có nghe."
"Ngày hôm qua... không, là hôm nay. Cũng không đúng, là ngày hôm qua. Ây..." Anh gãi đầu, càng nói càng loạn: "Coi như là hôm qua của hôm nay đi, em đã gặp Kẻ Săn Mồi của vụ giết người liên hoàn."
"Ố?" Hàng mi mảnh dài của Tô La nâng lên, ra vẻ hứng thú.
Hạ Vũ Trạch tiếp tục nói: "Em tan làm như mọi khi, ăn cơm ở căn tin xong thì chuẩn bị về nhà, khi đó trời mưa, em trú mưa ở bãi đỗ. Có một người đàn ông đội nón lưỡi trai lại gõ cửa xe em, em nghĩ hắn là đa cấp nên không để ý tới hắn... Nhưng mà một hồi sau, em lại gặp hắn trong con hẻm nhỏ trên đường về, nói trắng ra, hắn vẫn luôn bám theo em."
Tô Lam: "Sau đó thì?"
"Sau đó..." Sau khi nhớ lại, cả người Hạ Vũ Trạch vô cùng khó chịu: "Tên đó chụp thuốc mê em từ phía sau, đến khi em tỉnh lại thì phải chịu sự tra tấn đáng sợ. Em không muốn nói nhiều về chi tiết, nói tóm lại là, em đã chết rồi, nhưng ngày hôm sau em lại sống lại đến bây giờ. Em sống lại ngay cái ngày mà em bị giết. Ca, em nói vậy, anh nghe hiểu không?"
Tô Lam im lặng một hồi, vươn tay gõ nhẹ lên trán anh: "Xin hỏi, nếu bản thân bác sĩ tâm lý có vấn đề, thì nên làm sao đây?"
"..." Xem ra là y không tin. Người anh trai mà anh tín nhiệm nhất không tin những gì anh nói, đến bây giờ, người tin tưởng anh, thế mà lại là một tên điên. Hạ Vũ Trạch khó chịu nhíu mày, trong lòng nôn nóng không thôi.
"Được rồi." Tô Lam xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, y nói: "Em có từng nghĩ rằng chuyện này chỉ là ảo giác thôi không?"
Hạ Vũ Trạch xác định đây không phải là ảo giác.
"Em đã quá sức rồi." Ngón tay Tô Lam nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh: "Mỗi ngày em đều phải đối mặt với nhiều loại năng lượng từ trường như vậy, khó tránh khỏi không bị ảnh hưởng."
"Ca... em..." Lời nói bị cắt ngang, Tô Lam dùng giọng điệu ôn nhu đến cực điểm trấn an anh: "Vũ Trạch... thả lỏng chút, được không em? Hôm nay giao cho anh đi... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Giọng nói của y quả là thần dược đối với Hạ Vũ Trạch. Hạ Vũ Trạch nghe giọng y, hưởng thụ đầu ngón tay ôn nhu của y, chớp mắt liền cảm giác mình như được bao bọc trong một hồ nước ấm áp.
"Ca, có anh ở đây thật tốt."
Tô Lam khẽ cười nói: "Vậy em có muốn luôn ở bên cạnh anh không?"
Hạ Vũ Trạch tâm loạn: "Muốn..."
"Thật ngoan." Tô Lam nhìn chằm chằm gương mặt có chút ửng đỏ của Hạ Vũ Trạch, trong mắt nhuốm một tia si mê: "Nếu như Vũ Trạch có thể mãi mãi nghe lời ca ca như vậy thì tốt rồi."
"Không phải em vẫn luôn nghe theo anh sao?"
"Vũ Trạch trưởng thành rồi."
Ngón tay Tô Lam chậm rãi chuyển qua môi anh, y mân mê, nhưng càng vuốt ve lực độ càng mạnh, giống như trên môi anh dính phải thứ dơ bẩn gì đấy.
Bất tri giác, ánh mắt y càng ngày càng âm trầm. Sau khi Hạ Vũ Trạch cảm thấy đau, quay đầu né tránh tay y, "Ca, anh làm gì vậy?"
Tô Lam ngẩn người, nhưng qua vài giây lại khôi phục bộ dáng ôn văn nho nhã: "Môi em khô quá, phải dưỡng cho tốt."
"Có hả?" Hạ Vũ Trạch tự mình sờ thử, không thấy khô lắm.
"Uống cà phê xong thì đến tiệm nước hoa với anh chút đi." Tô Lam bỗng nhiên nói.
"Đến tiệm nước hoa làm gì? Ca, anh muốn mua nước hoa sao?" Nếu Hạ Vũ Trạch nhớ không lầm, nghề nghiệp hiện tại của Tô Lam không cho phép dùng nước hoa.
"Không phải cho anh. Là mua cho em." Lại ngửi được mùi vị của kẻ khác trên người Hạ Vũ Trạch, Tô Lam không khỏi nhíu mày, có chút chán ghét, giọng điệu cũng trầm xuống: "Anh không thích mùi hương hiện tại của em."
Hạ Vũ Trạch càng thấy quái hơn: "Nước hoa em đang xài cũng là của anh mua cho..."
"..."
"Ây da, đừng tốn tiền cho mấy cái đó, xài cái này là được rồi, thật ra em rất thích mùi này."
"..."
"Ca?"
"Tóm lại là anh không thích!" Tô Lam bỗng quát một tiếng: "Đổi cho anh!" Khi y trừng mắt, trong đôi mắt vốn ôn hòa lại giăng kín tơ máu đỏ hồng, biểu tình muốn bao nhiêu dữ tợn liền có bấy nhiêu dữ tợn.
Mọi ánh mắt trong quán cà phê đều đổn dồn về đây.
Y quát làm Hạ Vũ Trạch sửng sốt, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ Hạ Vũ Trạch nhìn thấy y tức giận. Sau khi quát xong, Tô Lam cũng ngây ngẩn, nhưng đôi mắt Hạ Vũ Trạch đã hồng nhuận.
Anh đứng lên, nén nước mắt nói: "Xin lỗi ca... em... em hơi khó chịu, em về trước."