Thư hôm nay phải đi kiểm tra định kỳ, bụng cô đã bắt đầu nhô lên nhưng mặc áo rộng thì vẫn có thể che được. Thư không tăng cân nhiều nhưng trông cô cũng có chút thay đổi. Cô không cho Kỳ Tuấn biết là mình sẽ đi khám thai, cô cảm thấy điều đó chẳng để làm gì cả. Thư bước ra khỏi thang máy, bác bảo vệ tươi cười chào:
- Cô Thư hôm nay không diện trang phục công sở nhỉ?
- Cháu có tí việc riêng. Cháu không tới tòa soạn vào buổi sáng.
- Bó hoa này dành cho cô.
Thư ngạc nhiên với đóa hồng đỏ thắm rực rỡ, lại là những đóa hoa to, nở đẹp và đều nhau, chắc hẳn mức lương của một nhân viên bảo vệ không gánh nổi. Thư vẫn dò hỏi:
- Bác tặng cháu à?
- Sáng sớm đã có một chàng trai đến đây và nhờ tôi giao lại cho cô.
Giờ thì Thư mới thấy tấm thiệp, cô lật tấm thiệp ra và cái tên cô không mong muốn lại hiện lên. Thư chỉ mỉm cười và đeo kính mát vào rồi bỏ đi. Ông bảo vệ ngạc nhiên:
- Này, cô Thư ơi! Thế còn bó hoa?
- À... tôi quên mất.
Thư đỡ lấy bó hoa từ tay ông bảo vệ, nhưng cô lại vứt ngay chúng vào thùng rác sau khi lên xe rời khỏi chỗ đó. Chẳng có tình yêu, nên không cần thiết phải đón nhận bất cứ sự lãng mạn nào ở đây cả. Không lâu sau, Kỳ Tuấn gọi điện thoại cho cô:
- Thích bó hoa của anh chứ?
- Sao lại tặng hoa cho em?
- Nếu em thích, từ nay, mỗi ngày anh sẽ có.
- Em không biết anh là người lãng mạn như vậy đó.
- Không sao. Từ từ rồi sẽ biết.
Thư nhếch mép cười nhấn ga đến thẳng bệnh viện phụ sản, ngồi đối diện với bác sĩ, cảm giác sợ hãi đã không còn, giờ đây là một cảm giác háo hức, nhưng chỉ có một nửa như thế, Thư không hẳn quá mong chờ đứa con này, nhưng rồi nó cũng đã đến, và giờ đây, không còn cách nào khác là hãy đón nhận lấy điều tốt đẹp nhất của cuộc đời người phụ nữ. Bác sĩ vui vẻ trao cho cô kết quả siêu âm:
- Thai nhi phát triển bình thường, nhưng cô cần bồi dưỡng thêm. Cô nên hạn chế sử dụng xe gắn máy làm phương tiện đi lại, bởi giai đoạn này thai nhi dễ gặp nguy hiểm nếu ngồi một đoạn dài trên xe máy.
- Tôi đi làm bằng xe hơi.
- Cô cũng không nên là người cầm lái. Giai đoạn này cô nên đi cùng ông xã thì hơn.
- Còn lại thì tất cả đều bình thường phải không ạ?
- Phải.
- Được rồi. Tôi sẽ nhớ những gì bác sĩ dặn.
Lại một đêm không ngủ được, những cơn nghén không đến thường xuyên nhưng lại hay đến vào lúc nửa đêm như thế này có thể làm Thư chán ăn cả ngày hôm sau. Bật đèn và rót một ly nước, Thư ngồi trên giường và suy nghĩ. Cô mở ngăn kéo ra, trong đó là một chiếc hộp khá to. Thư xếp chiếc áo tình nhân và đặt chiếc nhẫn ở trong đó. Là tất cả những gì liên quan đến Trình Can. Cô không biết có nên giữ những thứ này hay không. Ngày cưới đến mỗi lúc một gần, trong đầu cô lúc này là cả một mớ hỗn độn. Thư muốn có một cuộc sống bình yên, thanh thản nhưng thực tế đã không cho cô làm như vậy. Nếu cô có thể bỏ hết tất cả để có một cuộc sống bình yên thì cũng không cần thiết gì phải giữ lại sinh mạng nhỏ trong bụng. Vì cuộc sống này là như vậy, không chỉ trút tiếng thở dài một cái là xong chuyện. Không phải nói It’s okay là mọi chuyện xem như ổn không sao hết. It’s okay, đã lâu rồi cô không nghe câu nói này từ người ấy. Ngày càng nhận ra, sự thù hận của Thư không phải vì cô quá yêu Trình Can, mà là vì cô không chấp nhận được ngay cả thứ tình cảm cô chân thành nhất chưa đến độ chín mùi mà vẫn bị Thái Kỳ Tuấn phá hoại đến tan vỡ không yên bình. Công việc có thể khiến cô tạm quên đi nỗi đau đớn và căng thẳng tinh thần nhưng khi mỗi đêm chỉ còn lại một mình, Thư sợ cảm giác này, cô không thích cô đơn nhưng luôn luôn không được sống bên cạnh những người mà cô yêu thương. Chỉ ít ngày nữa thì cô còn phải ở chung nhà với gã đàn ông đã ép cuộc sống của cô từ một màu hồng sang màu xám xịt. Đã không còn phải rơi nước mắt khi nghĩ đến mối tình không thành, nhưng, trong thâm tâm của Thư, lúc nào cô cũng thấy như cô đang nợ Trình Can một điều gì đó.
Cũng ngày đêm thương nhớ Thư là tâm trạng của Trình Can, dù giờ đây ở bên cạnh anh lúc nào cũng là một Phương Dung xinh đẹp, ân cần và lo lắng, săn sóc anh như một người vợ, người yêu thực sự. Điều duy nhất Phương Dung không có nơi Trình Can cần chính là tình yêu sâu sắc anh dành cho cô. Phương Dung đúng là có để lại cho Trình Can một chút cảm giác, nhưng điều đó không đủ làm anh hết đau khổ khi mất đi người yêu. Mà bây giờ cô ấy lại sắp thuộc về người mà Trình Can không bao giờ có thiện cảm...
- Không, nhất định mình phải làm cho ra lẽ. Không để chuyện này diễn ra như thế được! Mình không cam lòng.
Trình Can mặc áo khoác vào và mở cửa bỏ đi. Phương Dung giật mình đuổi theo:
- Anh à, chuyện gì vậy?
- Em đừng hỏi.
Rồi Trình Can vụt ga đi thẳng. Anh lái xe đến nơi mà anh muốn đến, là nhà của Minh Thư. Trình Can lao đi như một mũi tên để rồi la hét inh ỏi, bấm chuông. Minh Thư vừa mới nhắm mắt lại phải ra mở cửa. Cô trông thấy Trình Can, nhưng nếu không ra gặp anh thì có lẽ Thư sẽ bị quấy rầy cả đêm nay. Cô không ngủ được cũng không sao, nhưng đứa con thì phải như thế. Nghĩ vậy, Thư mở cửa nhìn Trình Can. Nhưng trước đó, cô đã nhắn tin cho Kỳ Tuấn. Cô muốn lợi dụng sự việc này để Trình Can có thể cắt đứt quan hệ và khiến cô dễ bề thực hiện kế hoạch của mình, vừa có thể tạo lòng tin nơi Kỳ Tuấn về sự thay đổi đến khó hiểu của cô. Vừa trông thấy cánh cửa hé mở, Trình Can đã lao vào Minh Thư, siết chặt vai cô và nói:
- Nói cho anh biết đi, vì lý do gì em đồng ý kết hôn với thằng khốn đó?
- Anh nói gì lạ vậy? Là tôi yêu anh Tuấn.
- Không đúng. Em đang nói dối.
- Anh muốn tin hay không cũng được.
- Ở đây đâu còn ai? Em dối anh làm gì? Em không hề yêu hắn ta. Có phải vì cái thai trong bụng không? Thư à, nếu lỡ đó chỉ là tai nạn thì anh không hề oán trách gì em đâu. Anh sẽ chấp nhận em bé... yêu thương nó như con ruột của mình.
- Anh sẽ không làm như vậy được đâu. Nói thì rất là dễ. Nhưng làm là cả một chuyện khó khăn.
- Thư, anh nói được tức là anh làm được. Nếu không em có thể trừng phạt anh, ra sao anh cũng chịu. Thư à, đừng đám cưới với Thái Kỳ Tuấn, quay về bên anh đi em. Anh vẫn rất yêu em. Đã những lúc anh nghĩ mình có thể quên em đi nhưng thực tế là anh làm không được. Thư à, anh cần em.
- Anh đừng làm như vậy mà! Buông tôi ra đi!
- Thà em không đám cưới với anh, nhưng cũng không được tiến đến hôn nhân với thằng đó. Nó không đem đến hạnh phúc gì cho em đâu.
Minh Thư nhìn Trình Can, cô không kiềm chế được nữa. Mắt cô đã ướt khi thấy Trình Can tuôn lệ như mưa. Thư khóc vì cô đã không chọn cách bỏ qua mọi chuyện mà tiến đến với người đàn ông này, trái lại, cô lại chọn cách đau đớn hơn, nhẫn tâm hơn. Trình Can ôm cô vào lòng, cả hai ôm nhau mà khóc. Thư biết có lẽ Kỳ Tuấn cũng sắp đến nên cô không thể sống trong cái giây phút này lâu hơn. Thư lạnh lùng đẩy Trình Can ra và nói:
- Anh về đi! Từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa.
- Em đừng cố đóng kịch. Lúc này em đã khóc, em còn để anh ôm em vào lòng. Rõ ràng là em vẫn còn cảm giác với anh.
- Thôi đi! Tôi khóc là vì tại sao tôi lại quá nhu nhược mà không đuổi anh đi.
Kỳ Tuấn vừa bước ra khỏi thang máy, Minh Thư đã chạy lại và ôm hôn anh. Trình Can đến lúc này gần như đã vụn vỡ con tim thật sự, không còn chút hy vọng nào cả. Thư siết chặt Kỳ Tuấn hơn, Trình Can thì chỉ ôm chặt đầu thất vọng. Anh bỏ đi trong đau xót đắng lòng. Lại thêm một lần bị Minh Thư lạnh lùng và cự tuyệt, Trình Can không còn biết phải làm gì hơn. Anh chỉ cảm thấy đầu óc tối mịt, cố lê bước qua khỏi cả hai.
Cùng nhau bước vào nhà, Minh Thư nói:
- Lúc nãy em vừa nhắn tin cho anh khi thấy anh ấy.
- KHông sao. Vài ngày nữa em đã trở thành vợ anh rồi, nó không dám làm gì em đâu.
- Cũng may là có anh.
- Lúc nãy...
- Anh cũng đã thấy à? Anh không nghĩ gì chứ?
Kỳ Tuấn chỉ nhìn Minh Thư một chút rồi lắc đầu, anh nói:
- Anh tin em.
- Cảm ơn anh.
Kỳ Tuấn đốt điếu thuốc cả đêm, anh chàng nghĩ ngợi điều gì đó khi từ nhà Minh Thư về.
- Đại ca! Cô ấy thực sự tuyệt vời. Anh phải có lý do để chạy theo cô ta khi bên cạnh đã có một Phương Dung xinh đẹp. Em dành cho cô ấy một nửa là sự đùa giỡn, một nửa là sự quan tâm thực sự. Em phải làm gì đây nếu một khi em đã yêu thương cô ta thực sự? Và cô ta sẽ như thế nào nếu biết tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi, một kế hoạch. Bước vào cuộc chơi này, em không những phải làm chồng, mà còn phải là cha của một đứa con nít. Em sợ mình sẽ yêu thương họ. Nhưng với em, cái chết của đại ca không thể dễ dàng cho qua như thế. Nên em vẫn sẽ chọn cách giữ chặt lòng không để mình yêu Hoàng Ngọc Minh Thư... Chừng nào em có thể tìm ra sự thật cuối cùng về cái chết của anh.”