Trần Lãng tý nữa thì tai biến mạch máu não do quá sốc trước tình cảnh hạm đội cúa mình, kế hoạch đánh Lưu Cầu đã phải dời thêm 1 đoạn thời gian vì hiện tại số thuyền chở quân của hắn ko đủ chở số binh lính theo yêu cầu. May mắn là só thuyền chiến vẫn còn rất nhiều, hắn lại mắc sai lầm của Trấn chu khi mà bị quân Lưu Cầu tập kích vào ban đêm, Nhưng hắn cũng sai lầm khi chủ quan ngược gió khiến tàu Lưu Cầu ko thể tiến đánh cũng như dùng hỏa công. Theo như những gì cấp dưới báo lại thì tấn công bọn hắn ngoài tàu chiến thông thường ra còn có 1 số tà chiến dùng các loại vũ khí kì lạ. kì lạ ở chỗ là vũ khí của bọn họ. Mỗi lần bắn là có ánh lửa lớn, có tiếng nổ lớn, nhiều người bị dính thì chết nát như tương, va vào thuyền vì thuyền vỡ 1 lỗ to đùng, sau chục lần dính đạn là thuyền có hiện tượng vào nước và thêm vài phát nữa là bắt đầu vỡ ra và chìm. Vũ khí này bắn xa đến mấy trăm thước, tuyền chưa kịp đi đã bị bắn rồi, binh sĩ mất tinh thần ko ai dám tiến tới, dù bọn chúng đã chém mấy chục binh soixd làm gương nhưng lúc bị bắn lại như cũ. Trần lãng lúc này đầu càng trầm mê và đau đầu tợn.
Quay trở lại trận chiến đêm qua, sau khi cho nổ tàu gần bờ và thả trôi những con thuyền mất neo mang đầy lửa ấm tình yêu đâm sầm vào nhwungx biển tàu đông nghìn nghịt đứng dày đặc kia thì 1 trận xích bích đã diễn ra. Lửa lan vào nhau, đã thế những chiếc bẫy bằng chai xăng Motolop đã được vận dụng, chỉ khác là nó thay vì nó dùng chai thủy tinh thì nay thay bằng chai sứ, ko thiếu những kẻ mở cửa buồng tàu mà bị lửa thiêu cháy, lăn lộn làm lửa lan ra rộng hơn mà thôi . Chưa kể , bên ngoài, để câu giờ cho đội châm lửa thì các tàu của Bân đã bại lộ vị trí vì phải dùng Hồng di pháo mà bắn vỡ các tàu đang có ý định chặt neo mà chạy.
Lúc này, tuy nhiên trước cả nghìn tàu chở quân và thuyền chiến, có bị đốt cháy vài chục thuyền thì cũng như muối bỏ biển, thậm chí có đốt cả trăm thuyền cũng vậy. Tuy nhìn thảm cảnh thấy điêu tàn, điêu linh nhưng thực chất mà nói thì quân Tùy có giảm chút sức mạnh tấn công mà thôi. Chưa diệt được 10-15% quân số thì quân đội chưa có dấu hiệu tan rã, lúc này chỉ diệt thuyền, quân diệt thì ít, chỉ kích phát huyết tinh của chúng hơn mà thôi vì chúng bị giảm bớt cơ hội về rồi, nên tất cả phải đánh chiến thắng kẻ thù mới có thuyền mà về. Vì vậy mà lần này sau khi đánh tập kích quân Tùy xong, quân của bân bắt đầu dong thuyề nhằm hướng Giao Châu mà về, còn triều đình tàn quân của Lưu Cầu thì kệ đi, đằng nào cũng làm hết tình hết nghĩa rồi.
Quân của Hắn có tham trận tập kích này với vai trò pháo hôi dò đường đã là quá nhân nghĩa, dưới trường hợp ko có 1 tàu nào xung quanh giúp đỡ mà quân của hắn chỉ với 5 tàu cho cả trăm con tàu quân Tùy bay màu và phải sửa chữa lại mới đi được thì thế là quá đẹp rồi. Cho dù bây giờ hắn có bỏ về thì chả ai nói gì được hắn cả, thậm chí khen là bạn hàng hết lòng hết sức đáng mặt làm ăn, biểu tượng của chữ tín nghĩa, coi như cũng giúp Lưu Cầu có thêm vài ngày thời gian chuẩn bị khí giới cũng như huấn luyện tân binh, đặt bẫy và sửa chữa tàu thuyền.
Căn cứ cuối cùng lúc này có lượng lớn hải quân Lưu Cầu và thêm rất nhiều tàu bè vì giờ lệnh chưng thu thuyền buôn đã được ban ra bổ sung vào hải quân chuyên đánh tàu chở quân, quân đội trên bờ của Lưu Cầu lúc này cũng tăng số lính vì gia binh, hộ vệ của các gia tộc cũng như nhà giàu cũng đã được bổ sung vào quân đội. Quân đội Lưu Cầu lúc này trước trận chiến sống còn đã nở rộng nhưng chất lượng ko giảm vì đều là dân có nghề cả, thậm chí 1 số hộ vệ thương đoàn bình thường cũng kiêm cướp biển nên chiến lục ko tệ.
Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng ngày chiến đã tới, nhờ cuộc tập kích quân của Bân đã khiến cho Lưu cầu có thêm 10 ngày nghỉ ngơi và thêm 3 ngày để quân Tùy đi đến nơi đây. Trần Lãng từ tàu chiến của mình cũng hơi dao động khi biết Lưu Cầu đúng là có nhiều thuyền hơn gấp rưỡi so với hắn dự đoán, nhưng hắn mặc kệ vì số thuyền bọn mày chỉ là muỗi so với bọn ông. Thế là lần này hắn ko chơi cái kiểu dùng thuyền chiến của mình chặn thuyền chiến của Lưu Cầu để câu thời gian cho thuyền đổ bộ vào bờ nữa. Trần Lãng đã nghiên cứu rất kĩ hải chiến lúc trước và mấy trận gần đây, hắn thấy về mặt chiến lược cũng như cách tiến hành chiến tranh hải chiến thì Đại Tùy mãi mãi ko bằng Lưu Cầu, vì 1 thằng trong lục địa, 1 thằng hải đảo. Vậy nên về mặt kĩ tác chiến hắn ko so được với Lưu Cầu, nhưng lần này hắn thay đổi sách lược dùng điểm mạnh nhất của mình đánh thẳng điểm yếu chí tử của đối phương. Đó là đông quân, quân cực kì đông và ko kém tinh nhuệ, đông tàu, rất nhiều taù, nếu như tính cả thuyền chở quân thì bọn hắn gấp nhiều lần thuyền chiến của Lưu Cầu.
Vì vậy thay vì dùng thuyền chiến chặn tàu chiến của địch rồi cho tàu chở quân đổ bộ thì lần này hắn cho ngược lại là dùng toàn bộ tàu kể cả tàu chiến lẫn tàu chở quân tất cả dồn mục tiêu vào đoàn tàu chiến của Lưu Cầu chứ ko phải trên bờ, dùng số lượng nghiền chết chất lượng. Lúc này cả ngàn tàu chiến của quân Tùy ào ào tấn công vào quân Tùy, ko quan tâm đổ bộ nữa, họ tin tưởng Trần Lãng vì các hạm trưởng cũng hiểu 1 điều rằng chỉ cần diệt hết hải quân Lưu cầu thì đám trên đảo kia như ba ba trong rọ, họ giết lúc nào chả được. Họ sợ đám hải quân này thôi, chứ đám trong đảo kia họ thừa sức tiêu diệt, vì vậy mà giờ đây hải quân Lưu Cầu còn sót lại đang phải chiến đấu với số lượng quân địch gấp 10 lần. Lần này họ hoảng thực sự vì mấy con tàu chở quân kia tuy ko mạnh bằng tàu chiến nhưng nó cũng mang ra hải chiến được. 1 Khung cảnh hung cĩ diễn ra khi mà 1 tàu Lưu cầu bị 4-5 tàu ép chặt, binh lính các tàu này nhảy lên tàu Lưu cầu mà giết. Trần Lãng mỉm cười vui vẻ vì hắn biết hắn đã đúng, số lượng tàu hắn giờ nghiền ép hoàn toàn hải quân Lưu Cầu, chiến thuật gì đó thì giờ này ko có tác dụng với số lượng tuyệt đội và sức mạnh tuyệt đối.
Trên tường thành Hoan Tư Khác Tứ Đâu nhìn tình hình hải chiến từ xa mà lòng hắn chết lặng, hắn thua rồi, mới ngồi trên ngai vàng hơn 1 tháng mà đã phải xuống. Hắn biết khi mà trận hải chiến kia kết thúc cũng là lúc quân tùy dồn toàn lực mà đánh vào đây , lúc này tử kì của hắn diễn ra mà thôi. Nhưng triều đình ko phải ko có dự phòng, mà dự phòng từ thời kiệt hích kia cơ, lúc các tàu của hoàng gia và triều đình rời kinh đô thì đoàn tàu của họ đã tách ra đi vào các đảo nhỏ xung quanh căn cứ cuối cùng. Chỉ cần có báo hiệu tại đây thất thủ thì những người kia lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị rời khỏi đảo chạy về phía Cao Câu Ly hoặc Oa quốc lánh nạn, đợi khi có cơ hội thì quay trở lại giành lại đất đai sau. Dù họ cđã trưng thu cả thương thuyền dẫn đến tàu họ có số lượng gấp đôi dự kiến nhưng cũng chả là gì so với quân Tùy.
Ngoài biển, cuộc chiến diễn ra khốc liệt với các tàu vỡ và cháy của cả 2 phe, người chết nổi bồng bềnh khắp mọi nơi trên biển, đánh cả vào bờ, các tàu của Luuw cầu dần dần yếu thế. Số lượng quá chênh lệch, họ ko có tiêu hao nổi như quân Tùy, dù giờ số tàu thiệt hại của họ bằng chưa đến 1 nửa quân Tùy nhưng dần dà khi số tàu quân tùy thiệt hại chỉ gấp rưỡi họ vì các tàu bị kẹt hết rồi ko nhúc nhích được thì họ biết họ đã xong đời. Những chiến thuyền ko bị vây cũng đã đén cứu những thuyền vây ít rồi rủ nhau chạy trốn vì đây là ý của Hoan Tư Khác Tứ Đâu khi phổ biến cho những người tin cẩn của mình.
Nếu như thua thì cố gắng giảm nhẹ thiệt hại nhất có thể,cứu nhiều tàu nhất có thể rồi tập kết chỗ chỉ định và chạy, chờ ngày sau tái chiến. Hoan Tư Khác Tứ Đâu đãchuẩn bị sẵn cho tình huống này nhưng hắn chỉ ko ngờ là quân Tùy chơi liều vậy, Tuy nhiên hắn còn gần 30 tàu chạy kịp, đủ sức đi nghỉ ngơi dưỡng sức chở toàn bộ người thân gia quyến của bọn hắn, cùng ngự lâm quân và tinh binh vài ngàn người chạy biệt xứ. Để làm được hắn phải kéo dài thời gian nhất có thể , hắn đã yêu cầu trưng binh từ 14 tuổi đổ lên tham gia quân đội suốt 1 gần 2 tháng nay vào quân đội và tập luyện ngày đêm để chuẩn bọi cho trận chiến cuối cung đánh thương tích nặng nhất cho quân Tùy để bọn hắn ko còn hơi sức để yên cho vợ con của hắn. Càng kéo dài thì chỗ giấu người kia càng có lợi, càng có thời gian sửa chữa tàu thuyền, tích góp vật tư chạy trốn, họ cũng có thời gian chạy đến những vùng an toàn mà quân Tùy ko thể đuổi được.
Chiến tranh tại căn cứ cuối cùng này chả khác nào cuộc chiến tại kinh đô với phiên bản y hệt, từ đội kỵ binh càn quét bờ biển đến các cuộc chiến trong thành phố. Hoan Tư Khác Tứ Đâu đã làm tất cả, quân lính đã tăng lên 2 vạn nhưng chất lượng vẫn kém vì toàn tân binh, dù gần 2 tháng qua vẫn huấn luyện thiết huyết đều đều.
Ngày hôm sau khi bình minh ló rạng, cuộc chiến chính thức diễn ra, từ xa xa quân Tùy cho thuyền chở quân phi ầm ầm vào đảo vì lợi dụng thủy triều lên để tiến đến nơi xa nhất, chuông cảnh báo phía Lưu cầu gõ vang khắp nơi. Cuộc đổ bổ bắt đầu, cuộc chiến xảy ra đãm máu ngay bên bờ biển, đội càn quét bờ biển có cả vài ngàn người, sau khi cả buổi sáng chiến đấu đến người cuối cùng cũng đã bị diệt do quân Tùy đổ bộ ngày 1 đông và họ ngày 1 ít người cũng như kiệt sức. Đến trưa, 2 phe còn thời gian ăn uống 1 bữa ăn cực kì thịnh soạn và no đủ vì sau đó đầu bếp cũng đã được huy động để chiến đấu rồi, mà quân Tùy muốn chiến đấu tổng lực nhanh nhất vì Trần Lãng ko muốn binh lính mình chết quá nhiều , nhất là sau cuộc chiến.
Cuộc chiến nổ ra rồi, cuộc chiến đã bắt đầu với sự chuẩn bị chu đáo hơn từ quân Tùy với các vũ khí công thành ko còn chỉ là thang như trước. Gỗ công thành có đầu bọc kim loại có che chắn trên đầu đã có, máy bắn đá chế tạo vội và trong kho của Lưu Cầu cũng có, thuẫn che tên đã nhiều và chắc chắn hơn. Khi vào vị trí, dù trên tường thành tên bắn như mưa vẫn lầm lũi tiến lên, vẫn cố sống cố chết mà đến vị trí để bắn những loạt đá đầy uy lực đủ cho vài người gục ngã. Trần lãng ko muốn dây dưa tại vùng đất này quá lâu, chiến báo trận đánh đầu tiên của Trấn Chu đã được đặt lên bàn của Tùy dạng đế rồi, trận đánh kinh đô cũng đang được nửa đường đến rồi. Hắn ko muốn dây dưa quá lâu, hi sinh quá nhiều lính, vì vậy mà hắn tổng lực, kể cả tấn công bằng hải quân cũng chơi.
Cuộc chiến diễ ra khốc liệt hơn, diễn ra nhanh chóng hơn vì quân Lưu Cầu lần này tuy đông nhưng ko còn tinh nhuệ như trước, nòng cốt trốn hết rồi, chỉ còn lại 2/3 binh lực tinh nhuệ và hơn 1 vạn người tân binh mới vào lính hơn 1 tháng. Đầu hàng rất nhiều, chết cũng rất nhiều, quân Tùy sau khi mở cổng thành chiến đấu nội đô cũng chết ít hơn do có kinh nghiệm chiến đấu trước đó cũng như lính Lưu Cầu ít tinh nhuệ hơn, chết nhiều chủ yếu lúc công thành.
Sáng hôm sau, đầu của Hoan Tư Khác Tứ Đâu đã nằm trên bàn của Trần lãng, lúc này mặt của hắn đã dãn ra, khi hắn biết đã thành công và kết thúc chiến tranh, chưa kể lần này thu hoạch thực sự đậm. Tuy nhiên ko như mong đợi của hắn, tài sản bị tẩu tán và mua bán khá nhiều, nhưng từ việc lục xác cũng như cướp hết của dân chúng sau lệnh cho quân tự do cướp bóc 3 ngày khiến cho số lượng châu báu, của cải cũng đủ cho Tùy dạng đế vui mừng, để nhiều hơn .Trần lãng ra lệnh bóc dỡ hết thứ quý giá trong cung mà chở về Tùy.
Sau 1 tháng cho quân cướp bóc và ổn định tinh thần cũng như ăn chơi, đồng thời cho quân lính nghỉ ngơi lại sức, Trần Lãng làm lễ xuất quân trở về Đại Tùy. Trần Lãng ra lệnh cướp sạch bong mọi thứ tại 3 đảo lớn của Lưu Cầu chở đầy thuyền mà về, ngoài của cải, tàu bè, vũ khí cướp được , hắn còn bắt hơn vạn người đem về Trung Quốc làm nô lệ cho công cuộc xây dựng của Tùy dạng đế. Chưa kể nhiều người dân Lưu Cầu bị quân Tùy bắt bán ngay tại chỗ cho các thương nhân ngửi được mùi tiền từ chiến tranh như nhà Tùy, Cao Câu Ly , Shinla, Bách tế, Oa Quốc chạy đến mua bán nô lệ giá rẻ, khiến Trần lãng thu được thêm 1 mớ tiền khổng lồ để nộp cho Tùy dạng đế cũng như chia cho quân sĩ
Sau hơn 2 tháng lênh đênh trên biển và đưa người về kinh đô, Trần Lãng chính thức đặt chân lên kinh đô trước sự ngợp ca rợp trời của dân cư Kinh đô không chính thức là Đông đô hay còn gọi 1 cái tên khác là Lạc Dương. Lạc Dương là nơi ở của Dương Quảng nhưng vẫn chưa phải kinh đô, kinh đô Nhà Tùy là Trường An.
Từ cuối năm 604, thầy cúng Chương Cừu Thái Dực dâng tấu nói rằng kinh đô Trường An có phong thổ không thích hợp cho Tùy Dạng Đế, do đó ông chuẩn bị dời sang Đông Đô Lạc Dương, để thái tử Dương Chiêu ở lại trấn thủ Trường An. Tháng 3 năm 605, Dạng Đế sai Thừa tướng Dương Tố, Nạp ngôn Dương Đạt và Tương tác Đại tượng Vũ Văn Khải nhận lệnh xây dựng Đông Đô Lạc Dương, yêu cầu tháng 1 năm sau phải hoàn thành. Khi xây Đông Đô, cần số nhân công rất lớn, mỗi tháng lại trưng thêm hơn 200 vạn người, số người chết do quá sức đến 4, 5 phần, đội thu xác chết phải dùng xe chở tử thi, chết ở hướng đông thì đem chôn ở Thành Cao, chết ở hướng tây thì chôn ở Hà Dương, liên tiếp không dứt. Sau khi xây xong Đông Đô, Tùy Dạng Đế chuyển hẳn sang đấy và rất ít khi trở về Trường An, mặc dù trên danh nghĩa vẫn giữ Trường An là kinh đô của đế quốc.
Dương Quảng mặt mày rạng rỡ đón Trần Lãng, khi nhìn thấy số lượng châu báu chở về ông ta càng vui vì tình hình tài chính nguy ngập hiện nay đã được giải quyết, bèn cho mở tiệc 3 ngày để mừng công . Trần Lãng rất khôn khi chỉ cho binh lính và sĩ quan giữ tiền đồng và 1 số đồ ko có giá trị lắm, còn ông ta ko có tham ô gì, vàng bạc châu báu nộp sạch cho Dương quảng. Vì ông biết với việc chết tới hơn nửa quân số thì số của cải kia chính là tiền chuộc mạng , bịt mồm đám đối thủ của ông ta. Lúc này Lưu Cầu chính thức bị diệt, cuộc chiến Lưu Cầu kết thúc,non nửa dân Lưu cầu bị giết và bị bắt bán làm nô lệ. Sau khi Quân Tùy đi, Hoàng tộc, những người còn lại của triều đình, quý tộc, binh sĩ Lưu Cầu lục đục kéo về bắt đầu xây dựng lại vùng đất quê cha đất tổ đã bị quân Tùy giày xéo tan hoang.