Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 49: Người thủ lôi



Giang Mạch cũng không nghi ngờ phán đoán của hệ thống, bởi vậy đối mặt với cái buff không ngừng tăng lên trên giao diện, nàng chỉ cảm thấy áp lực của mình càng thêm lớn. Tuy rằng hiện tại trong lòng nàng toàn là kiếm tích phân và mau chóng đuổi kịp chiến lực, nhưng mà bây giờ đang trong lúc Tông Môn Đại Bỉ diễn ra, khoan nói tới việc nàng không có cơ hội rời khỏi sư tỷ chạy ra ngoài kiếm tích phân, coi như thật sự có cơ hội như vậy, nàng cũng không biết nên đi đâu trên Thiên Dương Phong để kiếm tích phân.

Tiểu Bạch Hổ ban đêm trằn trọc lo lắng mà đi vào giấc ngủ, trong mơ đều là hình ảnh mình lo lắng đến mức rụng cả lông, ngày hôm sau tỉnh dậy, click mở giao diện nhìn, thình lình phát hiện mình lại tăng lên 2 cấp, lập tức cảm thấy toàn bộ hổ đều không khỏe.

Hệ thống rất là khó hiểu với việc này: "Thăng cấp là chuyện tốt mà, ký chủ sớm muộn gì cũng phải thăng cấp, bây giờ tiết kiệm được thời gian cắn dược rồi, phiền não vì điều này hình như cũng không cần thiết lắm?"

Giang Mạch nghe vậy lườm nó, không tỏ ý kiến gì.

Nhưng cho dù nội tâm của Giang Mạch có rối rắm như thế nào, bây giờ ở trên Thiên Dương Phong nàng cũng không có cơ hội để chuồn êm ra ngoài đi kiếm tích phân, cũng không biết có thể đi đâu kiếm tích phân ở trên Thiên Dương Phong. Bởi vậy, cho dù nàng không có hứng thú với ngày thứ hai của đại bỉ nhưng vẫn được Vân Thanh Việt mang đi Tiểu Linh Phong, quảng trường của Tiểu Linh Phong vẫn náo nhiệt giống như ngày hôm qua.

Điều khác biệt duy nhất so với hôm qua chính là tuy rằng quảng trường của Tiểu Linh Phong vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, nhưng một hàng ghế ngồi trên đài cao đều đã trống không —— Khác với việc chưởng môn cùng phong chủ đến đầy đủ như ngày hôm qua, hôm nay không hề có một đại lão nào đến đây.

Nhưng mà họ không đến cũng có chỗ tốt của việc không đến, bầu không khí bên dưới lôi đài rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, những người thân truyền như Vân Thanh Việt cũng không cần đi theo sư phụ đứng ở trên đài cao cả ngày, thay vào đó họ có thể đi khắp nơi nhìn xem thực lực của đồng môn. Hoặc là những người không muốn tới, muốn nắm chặt lấy một hai ngày cuối cùng để tu luyện cũng sẽ không có ai quan tâm.

Sáng nay Vân Thanh Việt vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy những gian sương phòng xung quanh đều đã đóng chặt hết cửa lại, nhìn thôi cũng biết những sư đệ, sư muội của mình nhất định lại muốn vùi đầu khổ tu, không định lãng phí thời gian hôm nay trên Tiểu Linh Phong.

Việc này cũng không nằm ngoài ý muốn của nàng, nàng cũng không có ý cùng bọn họ cùng tiến lui, bởi vậy sau khi nhìn lướt qua đã định mang theo Tiểu Bạch Hổ ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa phòng bên trái "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một người một hổ đồng loạt nhìn qua. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của hai đôi mắt, Trọng Hành mới vừa bước nửa cái chân ra khỏi cửa đã khựng lại giữa không trung, dừng một lúc mới dứt khoát bước ra: "Sư tỷ, sớm vậy hả, muốn đi quảng trường Tiểu Linh Phong sao? Thật khéo, chúng ta cùng nhau đi đi."



Vừa nói, cậu đã đi đến gần, lại chào hỏi với Giam Binh. Tuy rằng vẫn bị Giam Binh làm lơ nhưng cậu cũng không thèm để ý, vẫn hai mắt sáng trưng nhìn sư tỷ nhà mình, tâm tình tốt lúc sáng sớm cũng không bị phá hủy.

Vân Thanh Việt đương nhiên cũng không có gì để mà cự tuyệt, vì vậy hai người bước lên phi kiếm, bay về hướng Tiểu Linh Phong.

Tiểu Linh Phong nằm ở bên trái Thiên Dương Phong, khoảng cách rất gần, nếu không lúc trước nó cũng sẽ không bị vạ lây. Lúc này hai người đứng trên phi kiếm, chưa được thời gian nửa chén trà thì đã đến nơi.

Trên đài cao không có ai, mọi người cũng thả lỏng hơn rất nhiều, Trọng Hành thấy thế bèn nói: "Sư tỷ, ta định đi khắp nơi nhìn xem, tỷ muốn đi cùng không?"

Vân Thanh Việt đã sớm nhận ra Tiểu Bạch Hổ không thích sư đệ nhà mình, tuy rằng cho đến nay nàng chưa từng nói gì, nhưng mà nàng cũng không có ý đưa hai người lại gần nhau, nghe Trọng Hành nói xong vừa định lắc đầu rồi tách ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: "Vân sư muội, không ngờ lại gặp được muội ở đây, vị này chính là?"

Người đến mặc lam y, chính là Du Dật của Thiên Đạo Tông từng gặp mặt một lần, giờ phút này hắn đang nhìn Trọng Hành và hỏi.

Không hiểu vì sao, Trọng Hành vừa nhìn thấy Du Dật cậu đã theo bản năng sinh ra mấy phần cảnh giác. Cậu vốn là người sảng khoái thích giao lưu, lần này ra ngoài rèn luyện mấy năm trở về ngay dịp Tông Môn Đại Bỉ, chính là định xem bằng hữu cũ chiến đấu. Kết quả bây giờ Du Dật đến, cậu cũng không rời đi, tùy ý chắp tay nói: "Tại hạ Trọng Hành, đệ tử của Minh Hà Phong."

Du Dật dường như cũng biết cậu, nghe vậy cũng đáp lễ nói: "Thì ra là Trọng sư đệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Nói xong lại báo tên của mình: "Tại hạ là Du Dật của Thiên Đạo Tông, vừa mới đến, không biết có thể xin đồng hành cùng nhị vị không."

Vân Thanh Việt và Trọng Hành nghe vậy thì nhìn nhau, thần sắc trong đôi mắt lưu ly lạnh lẽo, Trong Hành nhìn thì cũng biết rằng sư tỷ nhà mình không muốn đồng hành.

Kỳ thật Trọng Hành cũng không muốn Du Dật đi theo cho lắm, nhưng bây giờ đối phương đã nói như vậy, cậu cũng chỉ có thể nghĩ cách bỏ qua sư tỷ bên cạnh. Lập tức khuôn mặt tràn đầy tươi cười bước lên chào đón, giống như huynh đệ tốt trực tiếp duỗi tay khoác vai Du Dật, cười nói: "Ai da, thì ra là Du sư huynh của Thiên Đạo Tông sao, ngưỡng mộ đã lâu. Ngươi ở phương xa đến là khách, đi thôi đi thôi, vừa hay cùng ta đi xem mọi người tỷ thí."

Khi nói chuyện Trọng Hành đã bắt đầu đẩy Du Dật đi. Trong lúc đó, Du Dật định quay đầu lại nói gì đó, nhưng không đợi hắn mở miệng thì đã bị Trọng Hành ngắt lời, sau đó nhanh chóng đẩy hắn rời đi.

Lúc này quảng trường Tiểu Linh Phong vẫn là biển người tấp nập, người tới không thể ít hơn hôm qua, hai người lẫn vào trong dòng người rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Vân Thanh Việt quả thật không muốn giao tiếp với người của Thiên Đạo Tông, hơn nữa hôm nay gặp mặt, ánh mắt Du Dật nhìn nàng khiến nàng cảm thấy đối phương hình như có ý đồ gì đó. Nhưng đúng như lời Trọng Hành nói, đối phương là khách từ xa đến, nàng thân là đệ tử Huyền Thanh Tông, lại được chưởng môn gọi đích danh tiếp đãi khách, kỳ thật cũng không dễ cự tuyệt. Bây giờ người đã bị Trọng Hành kéo đi rồi, cũng làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đương nhiên, Vân Thanh Việt đã quen thanh lãnh, cho nên những cảm xúc này vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, nàng mới cúi đầu nói với Tiểu Bạch Hổ: "Đi thôi, chúng ta cũng đi khắp nơi nhìn xem, không biết đại bỉ lần này có bao nhiêu người tài ba."

...



Tỷ thí ngày thứ hai vẫn là vòng loại, nhưng khác với trăm người loạn đấu ngày hôm qua, hôm nay là thủ lôi tái.

(*) Thủ aka phòng thủ, lôi aka lôi đài, tái aka chiến đấu ==> Chiến đấu bảo vệ lôi đài, thấy giữ lại từ gốc sẽ nghe gì gì đó hơn nên mình sẽ giữ lại =))) Bác nào không thích thì có thể nói nhé

Hàng chục cái lôi đài đã được thiết lập ngày hôm qua vẫn còn giữ lại cho đến ngày hôm nay, những người tự tin rằng mình có bản lĩnh có thể lên bao nhiêu tùy ý. Người đầu tiên bước lên đài sẽ bắt đầu thủ lôi, những người còn lại có thể lên trên đài khiêu chiến cho đến khi người thủ lôi bị ai đó đánh xuống lôi đài mới thôi.

Đây cũng không phải là nhiều người đánh một ỷ đông hiếp yếu, bởi vì người chiến thắng cuối cùng chính là lôi chủ, người đó vẫn sẽ phải tiếp tục thủ lôi. Không có giới hạn số lần đệ tử lên đài khiêu chiến, chỉ cần phòng thủ được qua ba vòng là có thể được ghi vào trong danh sách, coi như vượt qua vòng khảo hạch thứ hai. Có người vì bảo tồn thực lực không muốn bị thương, hoặc là giấu át chủ bài không muốn bại lộ quá sớm, phòng thủ qua ba vòng đã tự giác xuống đài. Nhưng mà vẫn có người đánh qua ba vòng vẫn không chịu bước xuống, sau đó bị khiêu chiến hết lần này đến lần khác, cho đến khi bầm dập không thể không xuống đài để chữa thương.

Hai loại người này đại diện cho hai loại con đường, loại đầu tiên sẽ vững vàng kiên định quyết tâm muốn đi đến vị trí mười người đứng đầu. Loại còn lại chính là muốn kiếm tẩu thiên phong [1], bởi vì lúc Tông Môn Đại Bỉ diễn ra luôn có trưởng lão đến xem, nếu như biểu hiện chói mắt và được ai đó nhìn trúng thì sẽ có khả năng một bước lên trời.

[1] Kiếm tẩu thiên phong ý chỉ nước cờ chiến thắng bất ngờ

Đại bỉ mười năm diễn ra một lần, lần nào cũng như vậy, đây là lần thứ ba Vân Thanh Việt xem, cũng đã sớm thành thói quen.

Nhưng thật ra Tiểu Bạch Hổ rất có hứng thú, ngày hôm qua một trăm người đánh thành một đống lộn xộn để thi vòng loại, nàng thật sự không thể xem được. Hôm nay rất tốt, trên lôi đài đấu một chọi một, có thể để nàng mở mang kiến thức về thủ đoạn của tu sĩ —— Tuy rằng đây là một đám đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ, nhất định không có khả năng dời non lấp biển, nhưng những thủ đoạn nhỏ như thi pháp và ngự vật vẫn có thể làm được. Đối với một con hổ không có kiến thức, những thứ này cũng có thể xem như thích thú.

Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ đi một vòng quanh quảng trường, cuối cùng dừng lại ở dưới một lôi đài có nhiều người vây xem nhất. Đây là Tiểu Bạch Hổ vỗ cánh tay sư tỷ chỉ điểm, xem náo nhiệt mà, đương nhiên phải đi đến nơi náo nhiệt nhất.

Một người một hổ vừa đến gần đã nghe thấy bên cạnh có người đang nói: "Đang trên đài thủ lôi chính là Sở Dương của Minh Hà Phong, nghe nói hắn là mang nghệ tìm thầy học, nhập môn không đến một năm. Nhưng mà tu vi đó, thật đúng là lợi hại, đây đã là vòng thứ năm rồi mà vẫn không thấy hắn bước xuống, hẳn là muốn mượn cơ hội này để nổi danh, biết đâu thật sự có vị trưởng lão nào đó coi trọng hắn mà thu hắn làm đồ đệ, vậy thì đã có thể một bước lên trời."

Ồ, thì ra là người của Minh Hà Phong các nàng, đáng tiếc là đệ tử ngoại môn gì đó, có lẽ chưa từng gặp qua. Nhưng mà đã thủ lôi đến vòng thứ năm, các nàng dạo qua một vòng đây chính lôi đài đầu tiên thủ được đến vòng này, cũng không ngạc nhiên khi có người người vây xem như vậy.

Tiểu Bạch Hổ có hứng thú, đứng dậy ở trong lòng Vân Thanh Việt, ló đầu ra nhìn lên trên lôi đài.

Lôi đài này cao chừng một mét, tuy rằng xung quanh bị người vây chật kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút tình hình ở phía trên lôi đài. Cho dù đứng ở hàng sau thật sự khó nhìn, nhưng bọn họ đều là tu sĩ, ngự kiếm bay lên không trung xem cũng không phải việc khó.

Đương nhiên, tình huống xung quanh lôi đài vẫn còn chưa đến trình độ đó, Tiểu Bạch Hổ vừa đứng thẳng người đã có thể nhìn thấy tình hình trên lôi đài.



Chỉ thấy có hai người đang đối chiến với nhau trên lôi đài, một người cầm trường kiếm trong tay, vung kiếm chiếm ra từng luồng kiếm khí đáng sợ. Thấy vậy, người còn lại vung tay ném ra một món pháp khí hình chuông, ánh sáng màu vàng như có như không lập tức bao phủ thân thể hắn, bảo vệ chặt chẽ hắn. Sau đó người này bắt đầu phản công, nhưng hắn không phải kiếm tu, cũng không phải pháp tu, phất tay ra treo một hàng bùa chú ở trước mặt, theo một tiếng ra lệnh của hắn mà tấn công đối thủ...

Sở Dương của Minh Hà Phong là kiếm tu, cũng là người đã thủ lôi đài qua năm vòng, tuy rằng bây giờ không phải chồng chất vết thương nhưng các chi tiết trên góc áo cũng đã bị hư hại. Mà lần này vận may của hắn không được tốt lắm, gặp được phù tu có của cải rất phong phú, trong chớp mắt đã ném ra hơn trăm tấm bùa chú về phía hắn.

Từ lúc bắt đầu là công kích trực tiếp, thao tác sau đó chính là điều khiển bùa chú kết trận, đổi thành người khác cũng đã sớm bị nổ đến mặt xám mày tro. Nhưng Sở Dương quả thật có chút tài năng, đối mặt với trường hợp này hắn cũng không hề hoang mang, ngược lại huy động kiếm khí phá giải từng cái một.

Tiểu Bạch Hổ xem náo nhiệt đến hăng say, bỗng nhiên nghe thấy Vân Thanh Việt dường như khẽ "Ồ" một tiếng.

Nàng chợt tò mò quay đầu, chỉ thấy sư tỷ khẽ cau mày rồi lại thả lỏng, sau đó chỉ lắc đầu với nàng nói một câu: "Không có gì."

Tiểu Bạch Hổ nghe vậy chần chờ trong chớp mắt, đang định thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn chiến đấu trên lôi đài thì đã nghe thấy người vừa nói chuyện ban nãy lại nói: "Xem bộ dạng thành thạo này, Sở Dương chắc là lại thắng rồi. Các ngươi nói xem, hắn rốt cuộc có thể thủ qua mấy vòng?"

Những người xung quanh dường như đều là sư huynh đệ của người vừa nói chuyện, nghe vậy có người nói tiếp: "Ta đánh cược hắn ít nhất còn có thể thắng thêm hai trận."

Có người mở miệng nói chữ "đánh cược", người xung quanh dường như cũng đột nhiên quan tâm đến việc đánh cược, mỗi người trong số đó nhanh chóng đặt cược thắng thua trên đài. Người này dùng mấy viên linh thạch, người kia dùng hai bình đan dược, còn có người lấy linh thảo, linh quả làm tiền đánh cược, rất nhanh những đồ vật đó đã được chất thành một đống hỗn loạn. Giá trị không quá cao, cùng lắm cũng chỉ xem như một canh bạc nhỏ mua vui mà thôi.

Sau đó đánh cược rồi đánh cược, người xung quanh đều bị kéo xuống nước, người nào đó đang muốn phát triển mở rộng kéo theo đồng môn phía sau, kết quả gặp được khuôn mặt lạnh lẽo của Vân Thanh Việt.

Bọn họ đều không phải đệ tử của Minh Hà Phong, nhưng đại đệ tử của các phong thì ai cũng nhận ra, biểu tình của người đó lập tức cứng đờ: "Vân, Vân sư tỷ..."