Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 19



Con dế hư. Buồn quá nên đăng chap

Enjoy!

                            ___________________________________________________________________

Suy nghĩ của Toujou Ayaka (1) – Phần 1

Sau khi đưa Ryota tới nhà trẻ, tôi đến quán cà phê nơi đã hẹn với Saki.

Đó là một quán cà phê với bầu không khí yên bình, lặng lẽ nằm trong một khu dân cư yên tĩnh cách xa con phố chính.

Khi tôi mở cửa, tiếng chuông vang lên.

“Chào mừng quý khách.”

Chủ tiệm-san, người đang lau cốc ở quầy, mang cho tôi một ly nước lạnh khi tôi vừa an tọa.

“Quý khách muốn gọi món gì ạ?”

“Vâng, cho một cà phê đá Au lait.”

“Xin vui lòng đợi một chút.”

Chủ tiệm-san cúi đầu lịch thiệp và quay trở lại quầy.

Cửa hàng có một bầu không khí yên tĩnh và người chủ thì rất lịch sự. Có lẽ vì nằm ngoài đường chính nên lượng khách khá ít, ngoài tôi ra chỉ còn hai người khác mà thôi.

Hmm~, Saki vẫn chưa đến.

Tiếng nhạc Jazz vang lên một cách du dương và dễ chịu.

Vì đây là quán cà phê ưa thích của tôi, nên tôi muốn thư giãn và đợi Saki đến, nhưng hôm nay tôi lại không có tâm trạng như thế.

Tôi nhiều lần đưa mắt về chiếc đồng hồ treo tường trong quán và hồi hộp chờ đợi cô bạn thân của mình đến.

Trong đầu tôi hiện giờ toàn là những gì mà cô nói đêm qua. Hôm nay tôi phải làm rõ với Saki mới được.

………..Mou, nãy giờ thời gian chẳng trôi tý nào cả.

 Lúc nãy khi tôi nhìn đồng hồ là 10:40, bây giờ nó mới vẫn 10:41? Liệu cái đồng hồ đó có bị hỏng không vậy?

Tôi cũng kiểm tra thử thời gian trên điện thoại của mình.

10:41…… À, 42 phút. Ugh, tôi muốn Saki đến thật nhanh, vì cảm giác như bây giờ một phút trôi lâu đến vô tận vậy.

Sau đó, Tôi dành vài phút trong khoảng thời gian mà tôi nghĩ rằng là lâu nhất trong cuộc đời tôi hiện tại.

Và rồi cuối cùng, người bạn thân nhất của tôi cũng xuất hiện ở lối vào quán cà phê.

“A, yaho~Ayaka. Xin lỗi vì để cậu chờ.”

“Trễ quá đấy. Tớ đã đợi hơn 10 phút lận đó.”

“Được rồi, được rồi. Nó vẫn trong phạm vi chấp nhận được mà.”

Saki phớt lờ lời phàn nàn của tôi và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Bây giờ là 10:50, và cậu ấy có mặt 10 phút trước cuộc hẹn, nên tôi không thể phàn nàn gì hơn nữa.

Tôi nóng lòng muốn hỏi Saki.

“Nè, Saki. Về chuyện ngày hôm quá, tớ….”

“Từ đã nào! Hấp tấp quá rồi đấy gái. Trước hết cho tớ gọi món đã chứ.”

“À, ừm. Xin lỗi.”

“E~to, cậu gọi gì vậy.”

“Cà phê đá Au lait”

“Vậy tớ cũng gọi món đó.”

Saki đã gọi một ly cà phê đá Au lait vừa lúc Chủ tiệm-san đi đến, và bây giờ đang nhấp một ngụm nước lạnh đã được chuẩn bị sẵn.

Uu~! Tớ muốn nghe câu trả lời sớm cơ~! Này Saki, cậu cố tình trêu tớ đúng không hả?

Saki nói "Fuhi~ sống lại rồi" sau khi uống nước đá, khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cổ nói "Fufu" rồi lấy tay che miệng để không cười.

“Đợi đã này Ayaka. Cậu đang làm bộ mặt gì thế hả.”

“Tại vì…..Saki khiến tớ mất kiên nhẫn đấy.”

Vì thế nên việc tôi phồng má và bĩu môi là điều đương nhiên sẽ xảy ra.

“Cậu dễ thương quá đấy~. Yosh! Bắt đầu buổi tư vấn với Saki nào!!!”

“Loại cảm xúc mà Saki nói hôm qua là gì vậy. Tớ không hiểu gì cả.”

Tôi đánh ngay vào trọng tâm, thứ đã tồn đọng trong đầu tôi hôm qua tới giờ.

Sau đó, Saki cười rất thích thú. Tôi thưc sự rất lo lắng về nó mà…..Mou….

“Ahahaha. Bất ngờ thật đó. Đêm qua cậu không ngủ đủ giấc đúng chứ?”

“Đúng vậy đó! Đột nhiên cúp máy giữ chừng nên lo là phải thôi.”

“Xin lỗi nhé, nhưng mà việc quan trọng thì nên nói trước tiếp mới chuẩn chứ?”

“U~m, Chà…..Cũng đúng.”

Tôi miễn cưỡng gật đầu trước lời nói của Saki.

“Thôi vậy thì, vào chủ đề chính nào.”

Saki nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc hơn trước và nói.

M-mình nên làm gì đây? Dù đây là điều mà mình đã muốn nghe từ lâu, nhưng đến lúc này thì mình chỉ muốn bịt tai lại bỏ chạy thôi…

“Bây giờ để tớ xác nhận lại tý. Otsuki-kun đến nhà cậu với tư cách là nhân viên việc nhà nhỉ.”

“Ừm”

“Và rồi, Ryouta-kun, cô Ikue và bác Shuichi đều thích cậu ấy.”

“Ừm”

“Và dạo gần đây, Ayaka đã bắt đầu để ý đến Otsuki-kun.”

“Ừ…..ừm…..”

Nói ra thế này xấu hổ quá đi mất. Mặt tôi giờ chắc như trái cà chua luôn rồi.

“Thế là, Ayaka tò mò về Otsuki-kun. Nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay không? Nên cậu muốn biết.”

“Yêu thì hơi quá….mà, cũng đúng.”

Yêu….nhỉ. Nếu sự thật là tôi thích Otsuki-kun, điều đó cũng tức là tôi đang yêu nhỉ?

Nhịp tim đang tăng dần và ngực thì thắc lại, tôi nên làm gì giờ.

Thấy tôi như vậy, Saki chậm rãi hỏi tôi.

“Ayaka này, cậu cảm thấy thế nào về cảm xúc của bản thân?”

“Tớ không hiểu nên mới đang nhờ cậu giúp đó.”

“Thế à, cũng đúng. U~n, vậy thì….”

Saki hướng mặt lên trời và giả vờ suy nghĩ, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt có phần tinh nghịch.

“Này….. Cậu giới thiệu Otsuki-kun cho tớ đi.”

Khoảnh khắc tôi nghe những lời đó của Saki, trái tim tôi giao động dữ dội.

“Hở!? ….T-tại sao?”

“Sau khi nghe cậu kể, không hiểu sao tớ lại cảm thấy thích Otsuki-kun rồi đó.”

Hả? Không thể nào? Sao lại? Tại sao chứ? Saki cũng…..thích Otsuki-kun sao?

“C-cậu đang đùa? Đ-zùa thôi, phải không? Nè Saki?” (đoạn này bị líu lưỡi)

“Không không, thiệt đó. Thế nên là, lần sau Otsuki-kun tới, tớ qua chơi được hông?”

“……KHÔNG ĐƯỢC”

Tôi lỡ miệng nói khi chưa kịp suy nghĩ.

Tưởng tượng cảnh Saki và Ootsuki-kun trò chuyện vui vẻ với nhau, một cảm giác đau đớn mà tôi chưa từng trải qua trào dâng lên trong lồng ngực.

Cảm giác này…..Tôi chưa từng cảm thấy vậy trước đây…..

Nhưng, những khía cạnh của cậu ấy lúc làm việc, tôi muốn mình là người duy nhất biết được, nếu có ai ngoài tôi biết thì…..Tôi KHÔNG thích chút nào.

“Thế là không được hả?”

Saki hỏi một cách tàn nhẫn.

“Ừm….không….cậu không được”

Saki rất dễ thương.

Không như tôi, cô rất hòa đồng với tụi con trai. Cô rất giỏi giao tiếp và cũng rất thú vị. Nếu thân thiết với Saki như thế, Otsuki-kun chắc chắn sẽ bị cậu ấy hút hồn mất.

Và rồi….và rồi….Otsuki-kun sẽ…..

“Cậu ấy sẽ bị cướp mất, đúng hông?’

Lời của Saki khiến tôi mở to mắt.

“Cậu vừa nghĩ thế phải chứ? Otsuki-kun bị tớ cướp mất.”

“Không….làm gì có chuyện….Không, ừm thì….cũng…có thế.”

Trước câu trả lời của tôi, Saki tỏ vẻ hài lòng.

“Cậu có cảm thấy tệ không”

“Ừm…..có…..”

“Tại sao?”

Saki đặt câu hỏi cho tôi như giáo viên đưa bài tập toán cho học sinh.

Sao tôi lại cảm thấy ghét vậy chứ? Có phải do tôi không muốn Otsuki-kun thân thiết với Saki? Hay là vì không muốn mọi người biết những mặt khác của Otsuki-kun mà chỉ tôi biết.

Nói cách khác, là mình đang muốn độc chiếm Ootsuki-kun? Tại sao chứ? Tại sao mình lại muốn Otsuki-kun chỉ là của riêng mình thôi chứ?

Đó là…..lý do thực sự là….. Tóm lại, quả nhiên là tôi…..với Otsuki-kun……

“Vì tớ…..thích…cậu ấy”

Nói ra mất rồi. Cuối cùng tôi đã nói thành lời.

Suy nghĩ của tôi về Otsuki-kun.

Nghe câu trả lời của tôi, Saki mỉm cười rạng rỡ.

“Làm tốt lắm. Cho cậu 10 điểm.”

“Tớ….thích….Otsuki-kun? Đây là cảm giác khi yêu một ai đó sao?”

“Chà, đúng thế đó.”

Tôi đặt tay lên ngực. Tim tôi đang đập nhanh hơn bình thường một chút. Tôi xấu hổ cúi đầu.

“Cậu có vẻ vẫn chưa tin lắm nhỉ? Ayaka bất mãn với điều gì à?”

“Tớ….thực sự thích Otsuki-kun sao? Thích lúc nào chứ? Tớ…thực sự không biết nữa”

Tôi chỉ mới tiếp xúc với cậu ấy có vài ngày. Cậu ấy cũng chỉ mới đến nhà tôi làm việc có 3 lần.

Tại sao tôi lại yêu Otsuki-kun chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được?

“Tớ không biết mình đã yêu khi nào? Khi yêu thì bình thường người ta thường biết chính xác thời điểm mà, phải chứ?”

“Ayaka này, cái tiêu chuẩn bình thường mà cậu nói dựa vào đâu vậy?”

“Ể? Tất nhiên là từ truyện ngôn tình rồi.”

Ngay khi tôi nói điều đó, Saki thốt lên "Achaa" rồi nhìn lên trời.

“Nè Ayaka. Cậu biết đấy? Cái tiêu chuẩn cậu nói không bình thường chút nào đâu. Ngược lại nó còn bất thường cơ.”

“Hả? Làm gì có chuyện đó! Trong bất kì câu chuyện lãng mạn nào, ta cũng có thể biết được khoảnh khắc nữ chính rơi vào lưới tình mà? Một số bộ ngốn mất cả một trang để mô tả cảnh đó đấy.”

“Đừng nói về tình yêu dựa trên tiêu chuẩn manga nữa!! Xấu hổ quá đấy!”

Saki xấu hổ ngăn tôi lại, rồi cô nhìn tôi như thể đang nhìn vào một người đáng thương vậy.

“Cậu biết đấy? Manga thì có đọc giả phải không? Để tạo tính giải trí thì tác giả phải làm cho những cảnh như thế thật dễ hiểu đó”

"Nhưng, nhưng! Không chỉ truyện ngôn tình, còn cả tiểu thuyết lãng mạn nữa mà..."

“Cũng hư cấu nốt! Tất cả đều là tưởng tượng hết! Nói toẹt ra thì, đó chỉ là ảo tưởng của tác giả thôi! Làm quái nào là thật được!”

“Ể-ể! V-vậy hả…”

Quan điểm về tình yêu của tôi bị Saki bóp nghẹt không thương tiếc.

Vậy là, thứ tình yêu mà tôi cho là lý tưởng từ trước giờ chỉ là ảo tưởng thôi à…?

Saki thở dài, "Huh~", khi nhìn thấy tôi đang bị sốc.

“Cả manga và tiểu thuyết đều dựa trên những trải nghiệm có thật, nên tớ sẽ không phủ nhận chúng hoàn toàn, nhưng tớ nghĩ rằng tình yêu đích thực thì chắc chắn sẽ khác hẳn.”

“Vậy sao? Thế, trong thực tế, làm sao biết khi nào mình yêu được?’

“Chà, tớ nghĩ đến một lúc nào đó sẽ biết thôi, nhưng tớ từng thấy nhiều cặp yêu nhau trước khi họ nhận ra rồi.”

“Trước khi nhận ra thì đã yêu rồi à….”

Lẽ nào, hiện giờ tôi đã.

“N-Nhưng mà nè? Ngay cả trong tình yêu ngoài đời, ta vẫn phấn khích khi giao tiếp bằng mắt với người mình thích mà, đúng không?

“Cái đó thì đúng thật.”

"Vậy thì tớ... có lẽ vẫn chưa yêu."

Khi Otsuki-kun tới nhà lần trước, tôi đã cố tình giao tiếp bằng mắt với Otsuki-kun để xác nhận tình cảm của mình.

Lúc đó, tuy có chút lo lắng, nhưng tôi không nghĩ mình hồi hộp như trong manga. Khi ấy, tôi chỉ hơi ngạc nhiên và lo lắng à…

Khi tôi kể cho Saki nghe về chuyện đó, cô lại thở dài thườn thượt.

“Này, cậu đấy? Tớ đã bảo manga hay tiểu thuyết chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi, đừng dùng làm tiêu chuẩn như thế. Ngoài ra, Ayaka nói khi bắt gặp ánh mắt Otsuki-kun nhìn lại, cậu đã lo lắng, phải không?”

Saki dừng lại một chút trước khi nói cho tôi sự thật gây sốc ấy.

“Có phải tim cậu đập thình thịch ngay khi bắt gặp ánh mắt của Otsuki-kun không?”

“…-!!”

Tôi kinh ngạc mở to mắt. Đ-đúng vậy…khi cậu ấy đề cập đến nó, quả đúng là như vậy.

Saki nở một nụ cười gượng gạo với người đang há hốc miệng là tôi đây.

“Ngay từ đầu, trái tim cậu đã đập thình thịch bởi Otsuki-kun, và khi cậu bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thì tim cậu thậm chí còn đập mạnh hơn nữa, như muốn nhảy khỏi lồng ngực đúng chứ.”

“Nó như muốn bay ra luôn vậy….”

Thực tế lúc đó, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng thật.

                             _________________________________________________________________

Ngả mũ trước thuyền trưởng Saki.