Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 20



Enjoy!

                       _________________________________________________________________________

Suy nghĩ của Toujou Ayaka (1) – Phần 2

Dù đã quá trưa nhưng lượng khách vẫn rất ít.

Nội thất của quán cà phê được bao trùm trong một bầu không khí yên tĩnh, thoải mái và đầy phong cách.

Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn trái ngược với tâm trạng tôi hiện giờ.

“Vậy, vậy là….Lúc đó, tớ đã yêu Otsuki-kun rồi sao?”

Không che giấu nổi sự bối rối của mình, tôi hỏi Saki đang ngồi đối diện, với giọng run run.

“Đó là câu trả lời của cậu à?”

Người bạn thân nhất của tôi trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, tôi nhấm ngụm nước đá để làm nguội đầu.

"Nhưng... tớ vẫn chưa biết nhiều về Ootsuki-kun, sao tớ lại yêu được?"

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy ở trường, nhưng ngay khi cậu ấy đến nhà làm việc thì lại đột nhiên yêu ư?

“Tớ không biết, thế chẳng phải là yêu sao?”

“Hả? Là sao cơ?”

"Bởi vì cậu không biết, nên mới muốn biết nhiều hơn. Sau khi biết được một khía cạnh mới của ai đó, và càng thích người ấy hơn nữa. Đó chẳng phải là yêu à?"

Biết thêm một khía cạnh khác của một người, sẽ khiến ta thêm yêu người đó à…

Câu nói của Saki làm tôi chợt nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Đúng là trong lần tình cờ gặp Otsuki-kun ở siêu thị, tôi đã bị thu hút bởi nụ cười hồn nhiên của cậu ấy. Tôi thực sự bị hớp hồn bởi ngoại hình của Otsuki-kun ngoài lúc làm việc.

“Tình yêu là như vậy sao….”

“Ồ? Hiểu ra được rồi à gái?”

“Ừ, ừm…”

“Fufufu~, tuyệt quá~, thế mới là tuổi trẻ chứ.”

Tôi không thể chịu được khi thấy Saki cười toe toét chọc ghẹo nên đành đảo mắt đi.

“Cảm ơn vì đã đợi. Cà phê đá Au lait của quý khách đây.”

Ngay lúc đó, chủ tiệm-san đã mang cà phê đến.

Tôi lập tức uống cafe Au lait bằng ống hút.

Cảm thấy như vị đắng mát lạnh của ly cà phê Au lait giúp hạ nhiệt cơ thể nóng bừng của tôi một chút và giúp tôi bình tĩnh lại.

Với một cái đầu lạnh, tôi sắp xếp lại cuộc trò chuyện với Saki từ nãy đến giờ.

Trước hết, tôi thích, Otsuki-kun….

Đó là một thực tế không thể phủ nhận. Tôi cảm thấy mình phải đối mặt với cảm xúc này một cách đàng hoàng.

Nhưng có việc tôi vẫn có chút hơi không hài lòng.

Đó là điều khiến tôi yêu Otsuki-kun. Dù Saki bảo là đừng dựa vào manga hay tiểu thuyết, nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng từ bỏ lý tưởng của mình được.

Khi bạn gặp khó khăn vì cơn mưa bất chợt, cậu ấy đưa ô cho bạn. Khi bạn dính vào một tên côn đồ, cậu lao đến giúp, hay người con trai bạn quan tâm thực ra là người bạn thời thơ ấu từng thích ... Nhưng điều đó là không thể vì tôi không bạn thơ ấu là con trai.

Nhưng tôi nếu là con gái thì việc khao khát một tình huống như vậy xảy ra là điều hiển nhiên. Vì... là con gái mà.

“Saki nè, cậu từng có bạn trai đúng không?”

“Ừm”

“Chuyện hai người bắt đầu hẹn hò? Xảy ra như thế nào vậy?”

“U~n. Chuyện đó….xảy ra như nào ta, chắc là….”

“Chắc là?”

Tôi nhìn chằm chằm vào Saki và chờ câu trả lời.

“Tự nhiên chăng?”

“T-tự nhiên.”

Saki nở một nụ cười gượng gạo với tôi, đang hơi thất vọng vì câu trả lời không được như mong đợi.

“Thực tế thì không tốt như cậu nghĩ đâu. Trước khi nhận ra thì tớ đã bắt đầu dõi theo người ta, và khi để ý thì đã yêu người đó rồi. Chuyện là thế đó, cậu sẽ không biết lúc nào nó đến cả.”

“Vậy sao.”

Đúng vậy nhỉ, đây là đời thực chứ không phải manga. Sẽ không có những điều lãng mạn như thế xảy ra khắp nơi đâu.

Saki nói với tôi, người đang hơi chết lặng khi cố gắng thuyết phục bản thân nghĩ như thế.

“Cậu biết đấy? Ayaka bị ám ảnh bởi lý do yêu Otsuki-kun đúng không nào? Nhưng nếu đã có cơ hội thì sao không thử nhỉ?”

“Ể”

Đã có cơ hội sao? Nhưng liệu chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Mình vẫn chưa rõ nữa mà.

“Ugh? Nhưng…mà. Ayaka đôi khi cũng có chút ngớ ngẩn nhỉ. Chà, dù sao nó cũng khác dễ thương nên cho qua vậy.”

“N-ngớ ngẩn thì có hơi.”

Tôi không có như thế! Chắc vậy.

Đúng là đôi lúc mẹ và mọi người có nói rằng tôi hơi [mơ màng], nhưng ngớ ngẩn thì…làm gì có.

“Cậu rất ngốc đấy. Bỏ qua cơ hội trời cho như thế luôn mà.”

“Cơ hội mà cậu nói có gì to tát đâu chứ.”

“Có chứ sao không. Sau khi cậu đăng kí dịch vụ làm việc nhà thì nhân viên đến làm hóa ra lại là cậu bạn cùng lớp có chỉ số cao ngất ngưỡng đó.”

Một cú sốc chạy qua đầu tôi.

“Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì chắc người ta lại tưởng đây là tiêu đề của một bộ ngôn lù nào đó đấy.”

Đ-đúng thật!

Nghĩ lại thì, nó rất giống với mấy bộ manga và tiểu thuyết ngôn tình ngày nay.

“Cuối cùng cũng chịu nhận ra rồi hả Ayaka-san? Hay là cần tớ chỉ rõ ra thêm nữa.”

“K-không cần đâu…..quá, đủ rồi.”

Aa, không còn gì để bào chữa nữa rồi.

Mình đã hoàn toàn, yêu Otsuki-kun rồi.

“Tớ đã…..trót yêu mất rồi.”

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận.”

“Bởi vì, mou…..sao tớ có thể phủ nhận được nữa cơ chứ”

Có lẽ tôi đã thích Otsuki-kun ngay từ đầu.

Có lẽ đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Dẫu cho đến tận bây giờ, những chàng trai tỏ tình với lý do tình yêu sét đánh đều bị tôi thẳng thừng từ chối.

Tôi đã nghĩ rằng mình không tài nào hiểu nổi điều đó.

“Nè Saki. Từ giờ, tớ nên làm gì đây.”

Đây là mối tình đầu của tôi.

Mối tình đầu.

Tôi chẳng biết phải làm gì cả.

“T-tớ có nên….t-tỏ tình không?”

Khi tưởng tượng về việc đó, tôi cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Mình sẽ lên cơn đau tim mất.

Không biết mấy đứa con trai tỏ tình với mình trước nay có hồi hộp như thế không nhỉ?

Nếu có, thì tôi thấy thật tệ vì đã từ chối thẳng họ mà không suy nghĩ.

Khi tôi đang nghiêm túc về việc tỏ tình với Otsuki-kun, thì Saki bảo tôi đợi.

“Khoan đã nào, Ayaka. Vẫn chưa phải lúc đâu.”

“Hả? Không được…..à?”

Nếu đã nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Otsuki-kun, thì chẳng phải cách tốt nhất là nên tỏ tình ư?

Saki đưa ra lời khuyên cho tôi, người đang nghĩ như vậy.

“Tỏ tình là mục tiêu chính. Nhưng trước đó, ta sẽ phải thực hiện các bước khác nữa để đạt được điều đó.”

“Những bước khác? Là gì?”

“Nói chung, trước mắt hãy rủ cậu ấy đi hẹn hò để rút ngắn khoảng cách đã.”

Hẹn hò với Otsuki-kun…..

Nghĩa là hai chúng tôi sẽ đến công viên giải trí, cùng đi mua sắm ở trung tâm thương mại hoặc đi biển. Và tôi sẽ cho Otsuki-kun xem đồ bơi của mình à?

Làm gì giờ, tưởng tượng về nó làm mình xấu hổ quá! Nhưng…tôi cũng muốn thấy Otsuki-kun mặt đồ bơi.

“Nè Ayaka, cậu đang cười nhếch nhách đấy.”

“Hả…..Cái đó, nó là….”

“Gì thế gì thế~? Lẽ nào đang mơ tưởng đến điều gì à?”

“Hở!? K-không có.”

Tôi phủ nhận lời nhận xét của Saki bằng tất cả sức mình. Tôi chỉ muốn đi biển với Otsuki-kun thôi, nó chẳng có gì sai trái cả.......

“Fu~n, Vậy à~”

“G-gì chứ….cậu đấy nhé.”

Saki luôn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Mình phải đánh lạc hướng bằng cách nào đó.

“À, đúng rồi. Nói đến hẹn hò thì tớ, đã hứa sẽ đi sở thú cùng Otsuki-kun.”

Khi tôi nói vậy, Saki hơi nhấc hông lên và tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Hả!? Thật á!? Chưa gì đã lên lịch hẹn hò luôn rồi”

"Um... Chính xác hơn, thay vì hẹn hò, tớ chỉ theo để trông chừng Ryouta thôi. Chà...chuyện là vậy đó..."

“Hiểu rồi…Ryouta-kun sẽ đi theo nhỉ.”

Saki chống tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Điều này giải tỏa phần nào áp lực, nhưng có khả năng Otsuki-kun sẽ không nhận ra đó là một buổi hẹn hò….. Hai cậu quyết định thời gian chưa?’

“Vẫn chưa. Tụi tớ tính sẽ bàn về nó sau.”

“Hiểu rồi….Vậy thì, có nên tận dụng cuộc thảo luận đó như một cái cớ không ta?....”

Saki tiếp tục chìm trong suy nghĩ một mình.

Không như tôi, Saki đã yêu vài lần. Có vẻ như tốt hơn hết là nên giữ im lặng và để senpai đây lo liệu.

Sau hàng chục giây lặng lẽ chờ đợi. Saki, người đang tập trung suy nghĩ, lấy ra một mảnh giấy trông như phiếu giảm giá từ trong túi xách của cổ và nhìn tôi.

“Tớ, người bạn thân nhất, sẽ trao cho cậu “công cụ support” số một trong tình yêu”

Nói vậy, Saki đưa cho tôi thứ giống như hai tấm vé.

Đây là? Phiếu giảm giá vé xem phim?

"Dùng cái này để mời Otsuki-kun đi xem phim đi nhé."

“Ể? Đột nhiên hẹn cậu ấy đi xem phim sao?”

“Thì không phải cậu cũng đột nhiên hứa với cậu ấy đi sở thú rồi à?”

“Ừm”

"Vậy thì, trong khi hai người đang bàn bạc về thời gian, sao cậu không rủ cậu ta đi xem phim luôn?"

“Ể, hảaa…”

Yêu cầu đó chẳng phải hơi quá rồi à? L-liệu mình có rủ cậu ấy đàng hoàng được không trời.

Saki cảnh báo tôi đang hơi chút do dự.

“Ayaka này, cậu đang ở điểm xuất phát trong tình yêu, phải chưa? Không, có khi còn chưa tới được đó nữa.”

“Ể? V-vậy à?”

“Đúng đó. Tình yêu là một cuộc đua. Trong đó sẽ cạnh tranh rất khốc liệt. Nếu đã tham gia thì không còn gì để hối tiếc đâu.”

“Có vẻ ….hơi đáng sợ nhỉ.”

"Đúng vậy. Nhưng một khi đã yêu ai đó, cậu sẽ không thể làm gì hơn cả. Trước khi biết được điều đó, đôi mắt cậu đã dõi theo người ấy, và chỉ cần vài lời chào vào buổi sáng, cũng đủ để cảm thấy cả ngày thật tuyệt rồi. Hơn nữa, những ngày không được gặp người đó, cậu sẽ lại càng nghĩ về họ hơn đó.”

Những lời của Saki vang vọng sâu thẳm trong tôi.

Còn tôi thì sao? Tôi thích Ootsuki-kun, nhưng có lẽ thế…. vẫn chưa đủ? Nhưng nó vẫn sẽ xảy ra?

Saki bảo rằng tôi vẫn chưa đặt chân đến điểm xuất phát nữa….Tôi sợ yêu….Nhưng, nhưng mà, có lẽ, tôi khá là…..phấn khích.

“Tớ, sẽ rủ cậu ấy đi xem phim”

Tôi nhìn chằm chằm vào phiếu giảm giá Saki cho và nói.

"Ừ, cố lên nhé"

Saki mỉm cười đáp lại.

“Nè, lần sau….tớ nhờ cậu tư vấn tiếp được không?”

"Đương nhiên rồi! Thực ra, tớ cũng có chút vui khi có thể cùng Ayaka trò chuyện yêu đương đó."

Tôi thả lỏng biểu cảm của mình với người bạn thân nhất, người đã trả lời một cách đáng tin cậy.

“Ayaka này, vì nhiều lý do nên cậu đã tránh mặt con trai phải không? Nhưng tớ thực sự rất vui khi biết rằng cậu thích một ai đó. Thật lòng đấy.”

“Ừm, cảm ơn cậu”

Saki quả đúng là người bạn không thể thay thế của tôi. Tôi thực sự rất vui khi có một người bạn như cổ.

“Tớ sẽ cố hết sức”

“Ừ ừ, cố lên nhé! Tớ sẽ toàn lực cổ vũ cho cậu.”

Đó là khoảnh khắc tôi thổ lộ chuyện tình đầu với cô bạn thân.

                       ___________________________________________________________________

Trên đường từ quán cà phê về nhà.

Khi đi dọc con đường thân thuộc dẫn về nhà, tôi chợt nhìn lên bầu trời. Cảm xúc của tôi hiện tại như trùng với bầu trời xanh, không gợn mây và trải dài vô tận.

Tôi….đã yêu.

Sau khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy như thế giới đã thay đổi.

Mọi thứ tôi nhìn thấy đều tỏa sáng rực rỡ, và tim tôi đập nhanh đến mức tôi cảm thấy như cuộc sống của mình trước đây thật nhạt nhẽo. Giống như bầu trời mùa hạ trải dài trên đầu, cảm giác như trải dài vô tận.

Tôi nhìn vào hai chiếc phiếu giảm giá quan trọng.

Đó là thứ “công cụ bí mật” mà Saki đã cho tôi.

Trước hết, tôi sẽ rủ Otsuki-kun đi hẹn hò.

Mùa hè chỉ mới bắt đầu. Tôi bước đi một cách phấn khởi với một cảm giác hân hoan pha lẫn chút lo lắng mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây.

“Tình yêu, thật tuyệt vời!!”

                      ________________________________________________________________________

Suy nghĩ của Ayaka về Haruto:  …..YÊU

Thông não thành công :v