Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 26



Enjoy!

                         ______________________________________________________________________

Suy nghĩ của Toujou Ayaka (2)

Tôi, Otsuki-kun và Ryouta cùng đến Animal Crossing Park

Chỉ nghĩ về nó thôi cũng làm trái tim tôi đập thình thịch!

Hơn nữa, sáng hôm đó, tôi và Otsuki-kun sẽ cùng nhau làm bentou!

“Tớ cực kỳ háo hức luôn đó”

“Ừ, đúng ha”

Giọng chính mình nghe vui vẻ đến mức ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên.

Dù cho tôi đang thực sự rất phấn khích, nhưng Otsuki-kun thì lại bình tĩnh, giống như người lớn vậy.

Tôi ngắm góc ngiêng của cậu ấy trong khi Otsuki-kun đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những đứa con gái khác ở trường thường bàn tán với nhau rằng những nam thần tượng này rất ngầu hay diễn viên nọ thật cao quý, có lẽ bây giờ tôi đã phần nào hiểu được cảm giác của họ rồi.

Tôi nghĩ mình có thể ngắm góc nghiêng của cậu ấy mãi luôn cũng được.

“À đúng rồi, món ăn yêu thích của Ryouta-kun là gì vậy?”

"Hả!? À, ừ. Ryouta thích... ừm, em ấy khá thích gà rán và trứng chiên."

Tôi giật mình khi bị Otsuki-kun gọi trong khi đang mải mê ngắm cậu ấy.

“Thế à? Chúng ta cho vào bentou luôn nhé?”

“Ừm, đúng nhỉ”

“Cậu thích gì vậy Toujou-san?”

“Tớ sao? Tớ…”

Otsuki-kun sẽ làm món mình thích ư?

Sao bây giờ, hiện tại tôi vui tới nỗi mặt đang cười toe tóe luôn rồi.

Tôi sẽ ăn bất cứ món gì mà Otsuki-kun làm cho tôi.

“Tớ thì, thích rong biển hầm.’

“Rong biển hầm….”

“A! Không, cái đó, không phải!”

Ngốc quá tôi ơi!

Tôi đã quá phấn khích với đồ ăn Otsuki-kun nấu cho mình đến nỗi nói ra những gì đang nghĩ!

Ngay từ đầu, Rong biển hầm đã là một thành phẩm, thậm chỉ còn không cần Otsuki-kun chế biến thêm nữa!

Làm sao đây…..tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mặt Otsuki-kun nữa.

“Tớ sẽ mang rong biển hầm như là món ăn nhẹ nhé?”

“….À….Ừm….”

“Ngoài món đó ra, cậu còn thích gì khác ăn kèm với cơm không?”

Ngay lúc này, lòng tốt của Ootsuki-kun khiến tôi cảm thấy thật tệ...

Lúc đó, nếu cậu ấy cười thì có lẽ sẽ tốt hơn.

“…Cái đó, Gratin….có được không?” (Khoai tây nướng phô mai)

“Aa, ý kiến hay.”

Ugh, tôi ước mình nói cái này đầu tiên ...

“Giờ tớ nên làm gì với mấy hộp cơm trưa đây? Tớ còn vài hộp ở nhà, nhưng chúng có hơi đơn điệu….Khá là quê mùa nữa.”

“À, nhà tớ cũng có, sử dụng chúng nhé?”

“Nhà Toujou-san có sao. Thế thì đỡ quá. Vậy mai ta sẽ đi mua nguyên liệu, rồi để trong tủ lạnh nhà Toujou-san một ngày được chứ?”

“Ừ, ổn mà. Ano….Tớ đi mua sắm với cậu có được không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi lém lỉnh đề xuất chuyện đi mua sắm cùng nhau.

Sau đó, chúng tôi nói thêm một chút về kế hoạch cho ngày mốt, rồi rời quán cà phê.

"Vậy... Ta về nhà nhé?"

“Vâng….đúng rồi”

Khi rời khỏi tiệm, tôi dừng lại một lúc.

Otsuki-kun cũng dừng lại cùng lúc với tôi.

“…..Eto…..”

Tôi cố gắng nói với Otsuki-kun về mong muốn của mình, nhưng nó quá xấu hổ để nói thành lời.

Tôi muốn nắm tay lần nữa.

Lần trước tuy có hơi lo lắng nhưng nhờ vào lý do kia mà tôi đã nói ra được.

Nhưng giờ thì chả còn lý do nào nữa cả.

Tất cả những gì tôi có là mong muốn được nắm tay Otsuki-kun.

Tôi không thể bào chữa hơn nữa. Tôi phải bày tỏ cảm xúc của mình một cách thật lòng. Đó là lý do tại sao thật xấu hổ khi nói thành lời.

“Chuyện là….cái đó….”

“Mình, nắm tay nhau nhé” nếu như có thể nói được câu này ra thì.

Hơn nữa, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ bên Otsuki-kun. Đó là thứ khiến tôi hạnh phúc nhất, thế nên tôi rất sợ hãi khi nghĩ đến việc đánh mất nó.

Tôi bồn chồn nhìn xuống, nắm mở bàn tay phải mình không lý do.

“………”

“Chúng ta, nắm tay nhé?”

“Hả!?”

Trước lời nói của Otsuki-kun, tôi bất giác ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

“Chà….sẽ hơi rắc rối nếu cậu lại bị tán tỉnh lần nữa….nhưng nếu Toujou-san không thích thì cũng không sao…”

Otsuki-kun rời mắt khỏi tôi một lúc và nói.

Hai gò má cậu đỏ ửng lên rồi cậu ấy từ tốn đưa bàn tay trái ra.

Otsuki-kun nhút nhát như vậy trông thật dễ thương!!

Cậu ấy mà cứ như thế này, chắc ngực tôi ré lên mất.

“Tớ không ghét! Không ghét chút nào cả!”

Với một nụ cười tươi trên khuôn mặt, tôi nắm lấy bàn tay trái đang chìa ra về phía tôi của Otsuki-kun.

Sau khi nắm, tôi đan hai đầu ngón tay vào nhau, cậu ấy cũng khẽ nắm chặt tay tôi lại một cách khiêm tốn.

Tôi phải làm sao đây, khuôn mặt tôi chắc hiện đang cười toe toét mất kiểm soát rồi.

Otsuki-kun sẽ nhìn thấy mặt mình lúc này mất…

Tôi ngay lập tức quay mặt đi khỏi Otsuki-kun và cố gắng hết sức để kiểm soát khóe miệng đang tự động nhếch lên.

“Vậy, tớ sẽ đưa cậu về nhà”

“Ừm, …cảm ơn cậu….”

Aa! Tôi ước gì đường nhà xa hơn quá.

Đó là những gì tôi nghĩ khi nhìn xuống bàn tay trái của anh khi anh ấy nhẹ nhàng dẫn tôi đi.

____________________________________________

Đêm hôm đó.

Trước khi đi ngủ, tôi vừa nằm trên giường vừa mở điện thoại ra.

---Hôm nay, tớ đã đi xem phim với Otsuki-kun!

Tôi nhanh chóng nhắn tin cho Saki, người bạn thân nhất kiêm giáo viên tình yêu của tôi.

Kèm theo tin nhắn là nhãn dán con gấu đang chào một cách dũng cảm.

Ngay sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Saki.

Khi vừa chạm vào màn hình để kết nối cuộc gọi, giọng Saki lập tức vang đến.

“Chúc mừng! Thế cuộc hẹn với Otsuki-kun thế nào?”

“Ừm, chắc là….thành công tốt đẹp…”

Chúng tôi thậm chí còn nắm tay nữa, nên có thể gọi đây là thành công đúng không ta?

“Ồ! Làm được rồi nhỉ!”

“Ừ, cảm ơn nhé!”

“Thế? Qua buổi hẹn hôm nay khoảng cách giữa hai người đã hẹp lại chưa?”

“Có lẽ…..là hẹp đến mức có thể nắm tay?”

-----HẢ!? Ể? Tay? Ể? Hảaa!?

Vì lý do nào đó mà Saki đang lắp bắp hệt như một cái máy.

“Từ từ đợi đã! Thiệt hả? Cậu đã nắm tay Otsuki-kun trong buổi hẹn?”

“Ừ, bọn tớ còn nắm trong lúc xem phim nữa đó”

“Này này này! Cái quái gì thế? Hả? Lẽ nào hai cậu bắt đầu hẹn hò rồi à?”

Giọng nói hoang mang của Saki cũng khiến tôi cảm thấy hoang mang theo.

“Ể? Chưa, chưa mà? Vì Saki bảo chưa được tỏ tình mà”

“Ồ-ồ….vậy à….hai người vẫn chưa hẹn hò…”

Phản ứng bối rối của Saki khiến tôi cảm thấy hơi bất an.

“C-có lẽ nào, nắm tay trong lần đầu đi hẹn hò là không nên hả?”

Đối với tôi, một người chưa bao giờ có bất kỳ trải nghiệm lãng mạn nào, hẹn hò là một thứ gì đó mới mẻ nên tôi không biết các tiêu chuẩn chung nó như nào cả.

Và cách đây không lâu, Saki cũng đã nói với tôi rằng đừng lấy manga hay tiểu thuyết để tham khảo nữa.

“Không, không phải…nó còn tốt nữa là….Chà, cảm giác như khoảng cách có chút sai chăng?”

“cảm giác về khoảng cách bị sai…”

Rốt cuộc là vẫn không nên nắm tay khi lần đầu hẹn hò nhỉ? Mình phải làm gì giờ…lỡ Otsuki-kun nghĩ mình là đứa kỳ quặc thì sao….

“S-Saki…tớ…đã làm sai chỗ nào vậy…?”

“Chà... Tớ tự hỏi? Rốt cuộc hai người nắm tay như thế nào vậy?

Khi Saki hỏi, tôi đã kể về cách chúng tôi nắm tay nhau sau khi được cậu ấy cứu, và thậm chí còn nắm kiểu người yêu sau khi xem phim nữa.

"Ừm, hiểu rồi..."

“C-cậu nghĩ sao?”

Thấy Saki chìm trong suy nghĩ, cảm giác bất an của tôi tăng lên.

“Cậu tấn công tới tấp luôn nhỉ, Ayaka-san”

“….H-hơi lố hả?”

“Chà, quá lố là đằng khác. Đây không phải là manga, nên tự nhiên nắm kiểu người yêu như vậy, đó là điều chỉ được làm sau khi đã hẹn hò thôi! Cậu biết chứ.”

“Ể? Vậy thì liệu bọn tớ….có hẹn hò được không?”

Như hôm nay vậy, mỗi lần ra ngoài, tôi đều sẽ nắm tay Otsuki-kun, rồi đi hẹn hò ở nhiều nơi….chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy vui rồi.

“Phản ứng của Otsuki-kun khi hai người nắm tay cũng không phải là tệ nhỉ? Nếu vậy, khả năng cậu tỏ tình thành công đã tăng lên rồi ha?”

“Thế, thế thì! Mai tớ sẽ tỏ tình……”

“Chờ đã!!!”

Saki đột ngột ngăn tôi lại.

“Dù có khả năng tỏ tình thành công cao đi nữa, thì cũng chưa chắc 100% mà. Ayaka thấy thế ổn chứ?”

“Ể, nhưng….nếu như khả năng thành công cao…”

“Nếu như bị từ chối, tình yêu của Ayaka sẽ kết thúc đóa.”

Những lời của Saki khiến ngực tôi nặng trĩu.

Tình yêu kết thúc.

Nói cách khác, tôi sẽ không thể hẹn hò với Otsuki-kun, cũng sẽ không trở thành bạn với cậu ấy, mối quan hệ giữa bọn tôi sẽ kết thúc tại đây.

Chúng tôi sẽ không bao giờ được nắm tay nhau như hôm nay nữa…

Chỉ tưởng tượng về một tương lai như vậy thôi cũng khiến tôi rơi nước mắt.

“Không… tớ tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.”

“Phải chứ? Vậy thì phải tăng khả năng thành công lên từng chút một, đúng không?”

“Ừm. Nhưng….tớ nên làm gì đây?”

Trong tâm tôi thật lòng muốn gửi gắm nỗi niềm này đến Otsuki-kun. Đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

“Đúng đó Ayaka, điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là chiến thuật.”

"chiến thuật……”

Có rất nhiều thứ như thế trong mấy câu chuyện ngôn tình, nhưng... liệu tôi có thể làm được điều gì đó khéo léo như vậy không?

“Buổi hẹn hò lần này, Otsuki-kun đã được cậu mời nắm tay, ắt hẳn cậu ta cũng đã ý thức được về Ayaka.”

“T-thật vậy ư?”

“Chắc chắn là vậy. Bởi vì chẳng phải Ayaka đã nói [Anh ấy là bạn trai tôi] rồi nắm tay cậu ta sao?”

“C-cái đó là để tránh mấy cái người tán tỉnh kia thôi….”

Bằng cách nào đó, khi nhớ lại lúc ấy, tôi bắt đầu cảm thấy thực sự xấu hổ...

Saki khăng khăng với tôi, người đang đỏ mặt và quẳn quại nhẹ trên giường.

“Vậy! Chuyện đó chính là mấu chốt!”

“Hả? Vậy….à”

“Thì để thoát khỏi gã đó nên cậu mới nắm tay Otsuki-kun không phải sao?”

“Hmm….chắc vậy”

“Chính điều đó mới quan trọng. Nếu không có điều đó, Ayaka chắc đã nói với Otsuki-kun, “Em yêu anh!”rồi”.

“C-chuyện đó….em yêu anh gì chứ….mặc dù đúng nhưng mà….em yêu anh thì….”

Để diễn đạt lại thành lời, thì rất xấu hổ.

Chà, tôi thừa nhận rằng tôi khá thích nó, nhưng vẫn có chút ghét... Ufufu...

“Thiệt tình, một người đột nhiên bảo người khác là người yêu mình ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên không nên xấu hổ như thế chứ.”

“T-thì tại”

“Rồi rồi, đó là lý do đấy. Otsuki-kun hẳn đã nghĩ rằng Ayaka có quan tâm đến cậu ấy.”

Saki kinh ngạc đáp lại và tiếp tục cuộc trò chuyện.

Ugh... Giáo viên tình yêu của tôi là Spartan...

“Nhưng cậu ấy không thể chắc chắn về cảm xúc của Ayaka. Suy cho cùng, trên danh nghĩa đó chỉ là để tránh né đàn ông thôi.”

“Hmm, đúng là hơi không chắc chắn lắm nhỉ.”

“Chính xác! Cậu ấy sẽ lo lắng vì không chắc chắn! Liệu cô ấy có thích mình không? Nhưng…nó sẽ giống như thế đấy, rồi Otsuki-kun sẽ không ngừng nghĩ về Ayaka.”

“Otskuki-kun sẽ không ngừng….nghĩ về tớ…..”

“Đúng! Và trước khi cậu ta nhận ra, trong đầu Otsuki-kun sẽ chỉ toàn là về Ayaka thôi.”

“Trong đầu Otsuki-kun….toàn là mình….”

“Và trước khi để ý, Otsuki-kun cũng sẽ yêu Ayaka thôi!”

“Otsuki-kun….tớ….uwu….”

Nên làm gì giờ! Khi thử tưởng tượng cảnh Otsuki-kun tỏ tình với mình, cơ thể tôi tự động vặn vẹo!

“Nói tóm lại là, cậu phải tiếp tục tấn công Otsuki-kun. Nhưng đừng làm cậu ta nghĩ: “Ồ, Cô ấy thích mình!” rõ chưa?”

“Vâng! Đã rõ! Và sau đó Otsuki-kun sẽ có tình cảm với tớ chứ!”

“Chà, đúng vậy. Tuy không chắc chắn lắm”

Có thể nào ngay lúc này, Otsuki-kun vẫn đang nghĩ về tôi không?

Nếu vậy, tôi sẽ rất hạnh phúc.

“Tớ, sẽ cố gắng hết sức.”

“Đúng thế. Ôi chao, con tàu tình yêu của Ayaka đang chạy băng băng rồi ha, tuy sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hiện giờ…hãy cứ cố gắng hết sức nhé.”

“Bị gọi là con tàu tình yêu có hơi mù quáng nhỉ?”

“…Đúng ha. Chà, nếu có chuyện gì xảy ra cứ gọi tớ nhé.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

“Có gì đâu. chúc ngủ ngon”

“Chúc cậu ngủ ngon”

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, tôi kết thúc cuộc gọi với Saki.

Chiến thuật huh... Tình yêu khó khăn thật đó.

Nhưng…..

Nếu suôn sẻ và tình yêu này đơm hoa kết trái, tôi sẽ lại có thể nắm tay Otsuki đi hẹn hò. Khi đó, giống như một cặp đôi thực sự vậy.

Rồi cùng cậu ấy đi đến chỗ này chỗ kia.

Đi mua sắm và đi biển cùng nhau. Tôi muốn cùng đi xem phim với cậu ấy lần nữa. Sau đó, tất nhiên là cả nắm tay.

Bàn tay của Otsuki-kun thật to và ấm áp biết bao...

Nằm trên giường, tôi nhớ lại cảm giác khi cầm tay Otsuki-kun.

Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Bàn tay của người trong mộng, người mình thích.

Chỉ cần như thế thôi đã khiến tim tôi đập rộn ràng, nó cũng mang lại cho tôi cảm giác an toàn và hạnh phúc. Thông qua việc nắm tay, toàn thân tôi tràn ngập niềm vui sướng.

Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, tôi nhẹ nhàng dùng tay trái ôm lấy bàn tay đã kết nối với Otsuki-kun vào ngực.

Bằng cách đó, tôi cảm thấy như mình có thể sẽ gặp anh ấy ngay cả trong mơ....

Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.

Nhưng nếu được hẹn hò với anh ấy lần nữa, cảm xúc của ngày hôm nay có lẽ sẽ sớm bị vượt mặt thôi.

Mơ về một tương lai như vậy, tôi từ từ hạ mí mắt xuống, tin vào tấm bùa hộ mệnh trên tay phải và giao phó việc tiếp tục một ngày hạnh phúc cho giấc mơ của mình.

                    ______________________________________________________________________

Cảm xúc của Ayaka dành cho Haruto: Nếu ta có thể gặp nhau trong mơ….