Enjoy!
____________________________________________________________________________________
Nếu muốn đo nhiệt độ cơ thể thì phải sử dụng nhiệt kế chứ
“….Không sao cả. Tớ, sẽ làm bạn gái giả của cậu. Tớ sẽ đóng giả làm bạn gái cậu trước mặt bà.”
Miệng Haruto há hốc và cứng đờ trước tuyên bố gây sốc của Ayaka.
Sau khi sững người trong vài giây, Haruto tỉnh lại và lắc đầu.
"Không, không! Tớ không thể để cậu làm chuyện vô lý như thế được! Đây là lỗi của tớ vì đã nói dối, nên Toujou-san không cần bận tâm đến nó đâu!"
Haruto hơi bối rồi và cố gắng từ chối đề xuất của Ayaka.
Cô nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với cậu và nói.
"Này, Otsuki-kun. Cậu có nhớ những gì tớ đã nói trước đây không?"
“Ể? Nói…trước đây?”
Haruto nao núng khi Ayaka tiến lại gần và ánh mắt cậu nhìn lang mang để cố gắng nhớ lại.
Tuy nhiên, Ayaka mỉm cười với Haruto, người không thể trả lời ngay lập tức.
“Tớ đã nói là sẽ làm bất cứ điều gì cho Otsuki-kun khi 2 đứa ở siêu thị, đúng chứ?”
“A, àa…nhưng đóng giả bạn gái thì có hơi…”
Thấy Haruto do dự, Ayaka tiến sát hơn nữa, rồi nhẹ nhàng đặt tay cô lên tay cậu và nói.
“Hay là, Otsuki-kun, không thích tớ giả làm bạn gái của cậu…sao?”
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì bệnh cảm của Haruto, nhanh chóng đỏ hơn khi Ayaka ngước mặt lên nhìn cậu và hỏi.
“Không, ý tớ là tớ còn không có tư cách để từ chối…Hay đúng hơn là, cậu thấy ổn chứ? Tớ đã nói dối như thế, nên có cậu….thực sự muốn làm bạn gái giả của tớ không?”
“Ừm, không vấn đề gì. Tớ mắc nợ Otsuki-kun nên chỉ muốn trả ơn thôi.”
“Không, tớ là nhân viên mà, tớ làm việc và được nhận lương đàng hoàng, nên tớ thấy nó không đến mức phải trả ơn gì cả…”
Haruto nhấp nháy môi và nói trong khi nhìn vào bàn tay đang để lên tay cậu của Ayaka.
Mặt khác, Ayaka nhìn thẳng vào mắt Haruto và nói to rõ ràng.
“Ngoài ra, khi thấy bà Otsuki-kun trông vui vẻ và hạnh phúc như vậy, tớ không thể nói với bà rằng đó là nói dối và làm bà buồn được.”
Trước lời Ayaka, Haruto khẽ đáp, "Đúng vậy, nhưng...".
“Vậy, trước mặt bà cậu, tớ có thể làm bạn gái cậu, được không?”
Ayaka chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Haruto suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng nhìn lên để xem cô như thế nào.
“Nó không…..gây phiền phức chứ?”
“Ừm, không phiền phức chút nào hết.”
“Cậu không…..ghét việc này phải không?”
“Ừm, một chút cũng không.”
Haruto lại im lặng, nhắm mắt lại vài giây rồi cúi đầu với Ayaka.
"Vậy thì làm ơn! Hãy chấp nhận lời nói dối của tớ!"
“Vâng, mong được cậu giúp đỡ.”
Ayaka mỉm cười và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Haruto, người trông như đang quỳ trên mặt đất.
“Thế, cậu vẫn đang bị cảm mà Otsuki-kun, nên nhanh chóng trở lại giường đi.”
“À, vâng”
Mặc dù cảm thấy hơi chóng mặt vì cơn sốt, Haruto vẫn quay trở lại được giường và đắp chăn với sự hỗ trợ của Ayaka.
Đúng lúc đó, bà cậu bước vào phòng với đĩa trái cây đã gọt vỏ.
“Đây, bà đã gọt vỏ rồi.”
“Con cảm ơn ạ.”
Khi Ayaka cúi đầu cảm ơn, bà cậu mỉm cười.
"Nhìn này, Haruto. Ayaka-san, đã mua quả táo, lê và đào cho con đó."
Bà đặt cái đĩa lên bàn cạnh giường.
Nhìn trái cây trên đĩa, Haruto cảm ơn Ayaka.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Toàn đồ đắt tiền thế này.”
“Không có gì phải lo hết. Đó điều là dành cho người bạn trai quý giá của mình mà.”
Khi nghe Ayaka nói vậy, vẻ mặt của bà đột nhiên sáng lên.
“Ôi chao! Tốt quá rồi nhỉ Haruto.”
“À, vâng.”
Nhìn bà vui mừng, Haruto trên mặt lộ vẻ phức tạp, vừa vui vừa buồn.
Ayaka đã thực hiện nội dung cuộc nói chuyện trước đó giữa cô và cậu.
“Ano, con có thể chăm sóc Otsuki-kun một lát được không ạ?”
Khi Ayaka nói điều này với bà ngoại, cô thể hiện vẻ mặt xin lỗi.
“Xin lỗi nếu tớ có lỡ lây cảm cho cậu, Ayaka-san….”
“Không, ổn mà. Là bạn gái Otsuki-kun, tớ muốn ở cạnh cậu nhiều nhất có thể.”
Ayaka hơi đỏ mặt và có vẻ xấu hổ khi nói điều đó, còn bà thì nhìn Haruto với vẻ ngưỡng mộ.
“Sướng nhé Haruto! Đúng là một người bạn gái tuyệt vời! Con phải làm cho cô bé hạnh phúc đó.”
"V-Vâng. Cái đó thì, tất nhiên ạ."
Haruto đáp, giọng cậu có hơi nghẹn lại.
Về phần mình, lòng cậu tràn ngập cảm giác hối hận vì phải sống chung với sự dối trá.
Tuy nhiên, bà cậu, người không tài nào biết được cảm xúc của cháu mình, cúi đầu trước Ayaka với niềm vui mừng khôn xiết.
“Vậy thì, chuyện về Haruto, xin nhờ con.”
“Vâng! Hãy để cho con.”
Khi nghe cô trả lời như vậy, bà tiếp tục cúi đầu rồi rời khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn hai người.
Haruto mở miệng xin lỗi.
“Thật sự rất xin lỗi cậu”
“Không có chi. Cậu không cần lo đâu.”
Ayaka với một vẻ mặt rạng rỡ, cầm đĩa trái cây trên tay và đến cạnh giường Haruto.
Rồi cô cắm nĩa vào miếng táo trên dĩa và đưa đến miệng cậu.
“Nào, a~n.”
“…..Ano, Toujou-san”
Nhìn chằm chằm miếng táo trước miệng, Haruto tỏ vẻ bối rối.
“N? Sao thế?”
Ayaka có vẻ thắc mắc và nghiêng đầu.
“Cái đó…tớ có thể tự ăn được mà…”
Nói rồi, Haruto với tay lấy cái nĩa cô đang cầm.
Tuy nhiên, Ayaka nhanh chóng rút tay lại trước khi Haruto kịp chạm tới chiếc nĩa.
“Ano? Toujou-san?”
“Không được. Otsuki-kun đang bị cảm nên không được gắn sức.”
“Hả, không. Tớ có thể ăn trái cây mà không gặp khó khăn gì, nên…”
“Otsuki-kun”
“V-Vâng”
Đột nhiên Ayaka gọi tên Haruto, cậu đáp lại theo phản xạ.
“Hiện giờ tớ là bạn gái Otsuki-kun, phải không?”
“Vâng…đúng, đúng vậy.”
Haruto nhượng bộ trước áp lực của Ayaka, cô hỏi cậu bằng một ánh mắt nghiêm túc khiến cậu phải đáp lại thật lịch sự.
Ayaka mỉm cười hài lòng với câu trả lời này và lại đưa miếng táo đến miệng Haruto.
“A~n”
“…”
“A~n”
Haruto nhìn chằm chằm vào miếng táo trước miệng mình một lúc.
Cậu nhận ra rằng có lẽ sẽ không có cách nào từ chối miếng táo này ngoài việc ăn nó khi Ayaka đút cho cậu.
“T-tớ sẽ ăn.”
Haruto quyết định và ăn miếng táo trước mặt.
Nhìn cậu như vậy, Ayaka mỉm cười vui vẻ.
“Ngon hông?”
“…Rất, ngọt và ngon.”
“Vậy ư, tốt quá.”
Ayaka nhìn Haruto rồi cười.
Cảm nhận được ánh mắt từ cô nàng, Haruto nhai rồi nuốt miếng táo, miếng tiếp theo đã lập tức được đưa tới miệng cậu.
“…”
“Đây, a~n”
“…”
“Fufufu”
Bây giờ, cậu chắc chắn rằng không chỉ mỗi cơn cảm lạnh khiến cậu cảm thấy nóng, không đời nào Haruto có thể chống lại Ayaka được. Cậu ngoan ngoãn chấp nhận hành động [A~n] của cô nàng.
Haruto tiếp tục được Ayaka đút trái cây.
“Đây, miếng cuối.”
Ayaka đưa miếng đào cuối cùng đến miệng Haruto.
Haruto, người không thể làm gì khác, ngoan ngoãn ăn nó.
“Vâng, hết rồi.”
“Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì bữa ăn.”
Haruto đã ăn cả táo, lê và đào.
Tiếng [A~n] của Ayaka khiến cậu bị tê liệt theo nhiều cách. Với tình trạng hiện giờ, việc ăn hết đống trái cây cô mua khiến bụng cậu no căng.
Đồng thời, cũng cảm thấy buồn ngủ.
“Otsuki-kun, thuốc của cậu nè.”
“Tớ sẽ uống. A, trước đó để tớ đo nhiệt kế được không?”
“Ừm. Quả nhiên là vẫn chưa hết cảm nhỉ.”
Ayaka lo lắng hỏi.
Haruto đáp lại bằng một nụ cười để khiến cô cảm thấy thoải mái.
"So với ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi."
“…Vậy à.”
Ayaka suy nghĩ một lúc trước khi trả lời Haruto.
Tự hỏi cô đang nghĩ gì, Haruto tìm nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể cậu.
“E~to, mình chắc chắn nó ở đâu đó cạnh gối…”
Trong khi nói điều đó, cậu lục lọi gối để tìm chiếc nhiệt kế, thì đột nhiên Ayaka đặt tay lên đầu giường cậu và nghiêng người về phía trước.
“Otsuki-kun…”
“…? Huh!? T-Toujou-san!?”
Nệm giường chìm xuống khi Ayaka tiến tới, đôi mắt Haruto mở to ngạc nhiên khi cô nhìn xuống, như thể đang che chở cho cậu.
“Nhiệt độ cơ thể cậu….để tớ đo cho…” (Cấm nghĩ bậy nhá.)
Với những lời đó, Ayaka dần đưa mặt mình lại gần Haruto.
Mái tóc bóng mượt của Ayaka rủ xuống khuôn mặt Haruto như một tấm màn.
Khuôn mặt Ayaka đang gần hơn bao giờ hết, khiến Haruto cảm thấy như thể cơ thể cậu như bị trói buộc, thậm chí còn không thể cử động mắt.
Chẳng bao lâu, trán của cả hai chạm vào nhau.
Hơi thở của cô nàng, có chút thô ráp và nóng bỏng, phả vào miệng Haruto.
Suy nghĩ của Haruto bị thổi bay.
Cậu không thể nghĩ được gì cả.
Trán cậu chạm vào cô.
Tập trung ở đó, là một sức nóng cậu chưa từng cảm nhận được trước đây tỏa ra khắp cơ thể.
Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với cậu thì tựa như vĩnh hằng.
Một lúc sau, Ayaka rời khỏi Haruto.
“Ehehehe, tớ không chắc dùng cách này có đo được không nữa.”
Mặt Ayaka chắc chắn còn đỏ hơn quả đào cô đút cậu ăn trước đó nữa.
"À, ừ, ừm, vậy…sao. Có lẽ cần luyện tập mới được ha."
Haruto nói với tâm trí con đang mơ màng và đầu óc trống rỗng.
Sau đó, Ayaka nở một nụ cười nhẹ, "Fufu."
“Vậy thì, cậu có muốn….luyện tập hông…?”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô khi nói điều đó phản chiếu lại trong đôi mắt Haruto một cách đầy mê hoặc.
Haruto như thể bị bỏ bùa, ngay cả khi cậu mở miệng cũng không thể nói được gì, cứ như đã quên hết ngôn từ vậy.
Thay vì nói, cậu cố gắng lắc đầu.
Đó là hành động phản kháng tốt nhất mà cậu có thể làm lúc này.
Nhìn thấy Haruto như thế, Ayaka lần nữa nở nụ cười, và Haruto đơn giản là bị nụ cười đó làm cho say đắm.