Enjoy!
________________________________________________________________________________________
Cái nào hợp hơn?
“Iya~Đồ ăn Otsuki-kun nấu vẫn ngon như mọi khi ha!”
Shuichi say sưa nói về nó khi ăn món ưc gà do Haruto làm.
“Không chỉ nêm nếm gia vị vừa đủ, mà rau này cũng rất ngon nữa.”
Ikue cũng thích đồ ăn do Haruto nấu.
Sau khi hoàn thành công việc, Haruto ngồi vào bàn dùng bữa cùng Ayaka, Ryouta với Shuichi và Ikue, vừa mới đi làm về.
“Con cảm ơn cô. Nhưng lần này, có lẽ con đã nấu ức gà hơi lâu nên nó khá dai ạ.”
“Không, bác không bận tâm đâu. Nhưng, hương vị này khiến bác muốn uống sake quá. Cái này chắc chắn sẽ hợp với bia…không sake lạnh mới đúng.”
Trong khi nói vậy, Shuichi liếc nhìn Ikue.
“Fufufu, đừng quá chén anh nhé.”
“Tất nhiên rồi! Chỉ là thứ món quà do đối tác kinh doanh tặng thôi!”
Shuichi chạy đi lấy rượu sake với vẻ hào hứng.
Trong khi đó, Ryouta nhìn đĩa ức gà của Ayaka với vẻ kỳ lạ.
"Onee-chan. Nó, có cay không?"
Haruto giải thích cho Ryouta, đang nghiêng đầu.
“Phần Ryouta được nêm gia vị có chút khác nên sẽ không cay đâu.”
“Em cũng muốn ăn cay.”
Có lẽ vì cậu nhóc không thích bị ra rìa, vì thế Ryouta nói vậy trong khi quay sang nhìn đĩa Ayaka đối diện mình.
"Vẫn còn quá sớm đối với Ryota."
Ayaka nói như thể đang khuyên nhủ em trai mình.
Tuy nhiên, Ryouta lắc đầu trước lời nói của chị mình.
“Em, ăn cay được!”
“Thật sao? Thế muốn thử chút không?”
“Vâng”
Ryota gật đầu thật mạnh, Ayaka chia sẻ một ít đồ ăn của mình cho thằng bé.
Đôi mắt Ryouta lấp lánh khi đưa nó lên miệng, nhưng biểu cảm cậu nhóc nhanh chóng tối sầm lại.
Có vẻ như nó quá cay để Ryouta ăn, nhưng cậu nhóc đã cố gắng chịu đựng và nhai nó trong miệng.
Điều đó khiến Ayaka không khỏi bật cười.
“Sao nào? Ngon hông?”
“…Vâng. Ngon lắm…”
“Còn nhiều lắm đó!”
Nghe Ayaka nói, Ryouta lắc đầu dữ dội.
Khi cậu nhìn chị em Toujou rồi mỉm cười, thì Shuichi quay lại với một chai sake Nhật cùng một khuôn mặt hạnh phúc.
“Thứ này rất khó tìm trên thị trường đó.”
Với tâm trạng rất tốt, Shuichi rót rượu ra.
“A, Shuichi-san, đề con rót cho ạ.”
“không không, đứng lo về cái đó.”
“Vậy ít nhất cũng để con mời bác chén đầu.”
Nói rồi, Haruto nhẹ nhàng với lấy cái chai trên tay Shuichi.
“Vây à? Thế cho bác một chén nhé.”
Shuichi đưa chai sake cho Haruto.
“Mời bác.”
“Rồi rồi…ototo, cảm ơn con.”
Shuichi uống chén sake Haruto mời, cả người ông rung lên.
“Ừm! Ngon quá.”
“Fufu, anh có vẻ rất vui khi được Otsuki-kun mời rượu nhỉ.”
Ikue nói với Shuichi, người đang mỉm cười rạng rỡ.
“Đúng ha! Khi Otsuki-kun đủ tuổi rồi, nhất định phải uống với bác đó nhé.”
“Tới lúc đó, nhờ bác chiếu cố.”
Haruto cúi đầu khi nghe Shuichi nói.
Sau đó, Ikue nhìn Ayaka.
“Nếu Otsuki-kun có thể uống rượu thì Ayaka cũng uống được nhỉ.”
“Đúng vậy, con và Haruto-kun bằng tuổi mà.”
Khi Ayaka trả lời như thế, Ikue có vẻ mặt như muốn nói, “Oya!”.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Không, không có gì. Là vậy à….”
Ikue nhìn con gái mình với vẻ mặt hạnh phúc.
“Ayaka, mọi việc với Ha-ru-to-kun đang rất thuận lợi ha.”
“V-Vâng…đúng vậy.”
Mặc dù má cô hơi đỏ lên nhưng Ayaka vẫn gật đầu không phủ nhận lời nói của mẹ cô.
Thấy con gái mình hành động như vậy, Ikue nở nụ cười, “fufufu”.
“Sẽ thật tuyệt nếu như con có thể ở bên Otsuki-kun tới lúc trưởng thành nhỉ.”
Ikue thì thầm với giọng nhỏ mà chỉ Ayaka mới nghe được.
“Vâng….con muốn ở cạnh cậu ấy.”
Mặc dù Ayaka có vẻ xấu hổ nhưng cô ấy vẫn nói rõ ràng với Ikue.
Rồi ở đó, Shuichi đang uống rượu với tâm trạng vui vẻ, nhìn lần lượt Haruto và Ayaka rồi cao giọng.
“Hiểu rồi! Nếu Otsuki-kun có thể uống thì Ayaka cũng có thể luôn à.”
Shuichi lặp lại chính xác điều mà Ikue đã nói trước đó.
“Mong tới lúc đó thật đấy.”
Nói câu đó, Shuichi uống cạn phần rượu sake còn lại trong chén của mình.
“Shuichi-san, mời bác.”
“Ya ya Otsuki-kun, xin lỗi nhé. Ồ~, cảm ơn con!”
Khi Haruto rót chén khác, Shuichi đang có tâm trạng tốt lập tức nhâm nhi chén sake vừa được rót đầy.
“Nhưng, đề Otsuki-kun với Ayaka uống rượu cùng lúc được không nhỉ…? Uống cùng lúc ý là? Trao nhau ba chén rượu ấy?” (Phong tục cô dâu chủ rể làm trong đám cưới.)
Có lẽ do đã say nên Shuichi bắt đầu nói những điều điên rồ.
Ayaka lên tiếng phản đối lời nói khó hiểu của cha cô.
“Đợi đã, tại sao lần đầu tụi con uống sake lại giống như đám cưới thế hả!?”
“Đúng đó mình. Ngày nay tụi trẻ thích tổ chức ở nhà thờ hơn là đám cưới theo đạo Shinto đó.” (Thần đạo)
“Không, không phải chuyện đó! Tại sao cha mẹ lại thản nhiên bàn chuyện đám cưới trước khi con gái mình làm lễ trưởng thành cơ chứ?”
Ayaka tsukkomi lại lời Ikue.
Tuy nhiên, Ikue hoàn toàn phớt lờ lời tsukkomi đó và gọi Haruto.
“Otsuki-kun nè, con nghĩ Ayaka hợp cái nào hơn, váy cưới hay kimono trắng?”
“Đợi đã mẹ! Đứng hỏi Haruto-kun những điều như vậy chứ!”
“Có gì lạ đâu? Nó có thể hữu ích trong tương lai mà, con biết đấy?”
Rồi, Ikue thì thầm vào tai Ayaka.
Ayaka đỏ mặt và im lặng.
“Thế, Otsuki-kun nghĩ sao?”
Khi Ikue hỏi lại, Haruto nhận ra rằng không còn đường thoát và bối rối trả lời trong khi gãi má vì xấu hổ.
“E~to, vì Ayaka-san, rất dễ thương và xinh đẹp nên con nghĩ cả váy và kimono trắng điều hợp với cậu ấy…”
“Vậy à? Thế Otsuki-kun, muốn Ayaka mặc váy màu gì nào?”
Haruto mỉm cười gượng gạo với Ikue, người theo đuổi chủ đề này đến cùng.
“D-Dạ…con nghĩ màu đỏ và hồng cổ điển sẽ đẹp, nhưng…Ayaka-san có làn da trắng đẹp, nên cảm giác dễ chịu của màu xanh lam kết hợp với nét quý phái và duyên dáng của mà hoa cà và màu tím cũng rất hợp với cô ấy. Con nghĩ vậy.”
Haruto xấu hổ nói điều đó, còn Ikue thì mỉm cười nhìn Ayaka.
“Đấy, con thấy điều này hữu ích không?”
“V…..Vâng”
Ayaka khẽ gật đầu với giọng nói dường như nhỏ dần.
Cô ngước nhìn Haruto, tai cô nàng đỏ bừng.
Khi ánh mắt cô nàng bắt gặp Haruto, cả hai nhanh chóng quay đi.
Thấy hai người họ như vậy, cô cười toe toét và nói, “Tuyệt rồi nhỉ.”
“Váy cưới và váy màu. Nếu cả hai đều màu trắng thì có thể thực hiện được cả đám cưới phương Tây lẫn theo đạo Shinto đúng không nhỉ? Hay là đổi lại màu ở bữa tiệc sau đó…. Fumu, có lẽ nên tiết kiệm dần cho đám cưới rồi ha.”
Trong mặt đỏ bừng vì say, Shuichi lẩm bẩm.
Nhưng Ayaka đã nghe thấy hết và vội vả dừng ông lại.
“Chờ đã cha! Vẫn còn quá sớm mà!”
“Nhưng mà, một đám cưới tốn rất nhiều tiền đúng không? Đây còn là lễ cưới của Otsuki-kun và Ayaka nữa, nên cha muốn nó thật hào nhoáng! Hahahaha!”
Shuichi cười vui vẻ và uống thêm sake.
Ayaka giật lấy chén rượu từ Shuichi.
“Cha quá chén rồi! Say lắm luôn rồi đó!”
“Không không, cha hoàn toàn tỉnh táo mà. Quan trọng hơn, Otsuki-kun này!”
“V-Vâng”
Shuichi đột nhiên thẳng lưng lên và đối mặt với Haruto.
Như bị cuốn theo, Haruto cũng thẳng lưng và đối mặt với ông.
“Mặc dù đứa trẻ này khá là rắc rối. Nhưng từ nay về sau nhờ con chăm sóc nó nhé.”
“À, vâng…. Hả? Ể? Không, chuyện đó…”
“Cha à! Cha say lắm rồi đó, đừng nói linh tinh trước mặt Haruto-kun nữa!”
Dù bị con gái ngăn lại nhưng Shuichi vẫn vui vẻ cười: "Wahahaha!"
“Ano…Shuichi-san, có tửu lượng thấp lắm phải không ạ?”
Haruto khẽ hỏi Ikue.
“Chà, Shuichi-san chỉ một ngụm thôi thì tâm trạng đã vui rồi. Nhưng hôm nay lại uống hẳn ba chén, nên hoàn toàn say mềm rồi.”
Với nụ cười trên môi, Ikue nói thêm: "Nhưng anh ấy có thể uống nhiều mà không cảm thấy buồn nôn nên cũng không hẳn là yếu lắm đâu."
“Là vậy ạ…”
Haruto nhìn Shuichi với nụ cười gượng.
Bây giờ, ông và Ayaka đang tranh cãi về chuyện hôn nhân. Haruto có cảm xúc lẫn lộn khi biết chú rể là mình, nhưng cậu không dại gì mà xen vào chuyện này.
Sau đó, Ryouta nhìn chằm chằm vào chai rượu với vẻ tò mò.
“Ne ne, onii-chan? Cái này, có ngon không?”
“Ryouta-kun vẫn chưa thể uống cái này được đâu. Hơn nữa, nếu uống thì cũng không có ngon đâu đó?”
“Vậy ạ? Nhưng cha uống nó trông rất ngon lành mà?”
“Đây là loại đồ uống bí ẩn chỉ ngon khi ta lớn lên thôi.”
Ryouta nghiêng đầu trước lời giải thích của Haruto.
“Fu~n? Lạ anh nhỉ.”
“Khi nào Ryouta-kun lớn, hãy cùng uống nhé.”
“Vâng!”
Ryouta gật đầu vui vẻ khi nghe Haruto nói, rồi rời mắt khỏi chai rượu và ăn mì.
"Nhân tiện, Otsuki-kun nè. Bác có một đề nghị."
“Vâng, là gì vậy ạ?”
Shuichi kết thúc cuộc tranh cãi với Ayaka và gọi Haruto.
Sau những gì đã nói trước đó, Haruto chuẩn bị tinh thần một chút và chờ đợi lời nói của Shuichi.
“Cuối tuần này, nhà bác sẽ tổ chức tiệc thịt nướng ngoài sân, con cũng tham gia nhé?”
“Tiệc thịt nướng? À, đó là lý do lại dọn dẹp sân vườn.”
“Con nghĩ sao? Sẽ có rất nhiều loại thịt ngon đấy.”
“Eto….”
Haruto nhìn Ikue và hỏi bằng ánh mắt.
Ikue mỉm cười như thường lệ và gật đầu với Haruto đang tự hỏi liệu có ổn không nếu chấp nhận lời mời của Shuichi, người đang có tâm trạng vui vẻ vì rượu.
“Nếu Otsuki-kun đồng ý, thì hãy ăn thịt nướng cùng nhau nhé.”
“Vậy thì, con xin cảm ơn.”
“Ừ! Có vẻ như cuối tuần này sẽ vui lắm đây!”
Bàn ăn của gia đình Toujou với sự hiện diện của Haruto ngập tràn những tiếng cười sôi nổi.
Sau bữa tối, khi Haruto chuẩn bị dành chút thời gian để thư giãn, Ayaka nói với Ikue.
“Từ giờ trở đi, con sẽ học nhóm với Haruto-kun, nên những ngày có ca làm việc, Haruto-kun sẽ đến phòng con học vào buổi chiều.”
“Ara vậy sao? Chẳng phải tuyệt quá sao, nghe nói điểm số của con rất cao phải không Otsuki-kun?”
"Điểm của cậu đứng đầu lớp đúng chứ? Haruto-kun."
“À, đúng.”
Haruto có chút do dự, gật đầu.
"Tuyệt vời quá. Mẹ rất kỳ vọng vào kết quả bài kiểm tra sau kỳ nghỉ hè đó."
“Ể? A~……..làm sao bây giờ?”
Nghe Ikue nói, Ayaka mỉm cười mơ hồ và tránh ánh mắt mẹ cô.
Haruto nở một nụ cười gượng khi nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và con gái.
“Con sẽ cố gắng hết sức để giúp Ayaka-san cải thiện điểm số của mình.”
“Ara! Không chỉ làm nhân viên việc nhà mà còn kiêm gia sư nữa ư. Hãy cẩn thận lắng nghe Otsuki-kun đấy nhá Ayaka.”
Ikue nói đùa, Ayaka cũng tham gia trò đùa của cô trong khi đỏ mặt.
“Haruto-sensei, làm ơn.”
Dù có hơi chệch hướng so với mục đích ban đầu, nhưng khi nhìn cô nàng như vậy, không đời nào cậu từ chối được.
"T…Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức."
Tình huống mà cậu và Ayaka sẽ học cùng nhau khiến Haruto vừa phấn khích vừa lo lắng.
______________________________________________________________________________
Ehem....Kính thưa quan viên hai họ, kính thưa cái lọ lục bình....