Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 62



Enjoy!

Tình yêu của Toujou Ayaka (4)

Tôi đứng trước tấm gương trong phòng và kiểm tra diện mạo của mình lần thứ n trong ngày hôm nay.

“Ừm, ổn cả. Không có gì lạ hết.”

Tôi tự nhủ, vặn người để kiểm tra xem có gì ở phía sau mình không.

Tôi cố gắng tạo vẻ gọn gàng và sạch sẽ bằng cách mặc áo blouse trắng kết hợp với váy màu pastel.

Nay là ngày tôi đến gặp bà của Haruto-kun.

Đây là lần đầu tiên tôi chính thức ra mắt bà kể từ sau khi tuyên bố trở thành bạn gái giả của Haruto-kun.

Phù, lo lắng quá đi mất…

Tôi đã gặp bà cậu ấy một lần khi đến chăm sóc Haruto-kun. Lúc đó, tôi có ấn tượng rằng bà là người rất chu đáo và tốt bụng.

Nếu biết chuyện bạn gái chỉ là nói dối, không biết liệu bà có giận không?

Nghĩ đến khoảnh khắc đó, tôi hơi run lên.

Nhưng mặt khác, nếu tôi có thể khiến bà Haruto-kun có thiện cảm với mình, tôi có cảm giác như bà sẽ trở thành một đồng minh rất mạnh mẽ.

Nếu điều đó xảy ra, cơ hội khiến Haruto-kun tỏ tình sẽ tăng lên rất nhiều!

“Y-Yoshi! Cố hết sức thôi nào!”

Tôi tự động viên mình và rời khỏi phòng.

Khi xuống phòng khách để thông báo rằng mình sẽ ra ngoài, tôi thấy cha đang chơi với Ryouta.

Hôm nay là ngày mẹ đến công ty, còn cha thì làm việc ở nhà.

“Cha ơi, con ra ngoài một chút nhé.”

“Ừ, cha hiểu rồi.”

Ông đang chơi với Ryouta bằng một cây kiếm đồ chơi, quay lại nhìn tôi.

“Có về muộn không?”

“Không. Tầm chiều tối con sẽ về”

“Nếu có về muộn thì nhớ gọi trước nhé.”

“Vâng, con biết rồi. Con đi đây.”

Khi vẫy tay rời khỏi phòng khách, tôi nghe thấy giọng nói sắc bén từ phía sau, “Có sơ hở!”, ngay sau đó, cha hét lên “Guhaaa! Bị đánh bại rồi!!”.

Có vẻ như Ryouta đã thắng ông ấy rồi.

Nghe thấy tiếng gia đình mình đùa nghịch như vậy, sự căng thẳng của tôi đã vơi đi phần nào.

Sau khi đi qua khu dân cư và đến đường lớn, đi bộ dọc theo con đường đó một lúc. Một chuỗi cửa hàng cà phê nổi tiếng xuất hiện trong tầm mắt tôi.

“Haruto-kun đến chưa nhỉ?”

Lúc đầu, tôi định đến thẳng nhà cậu ấy, nhưng Haruto-kun đã xin lỗi, nên cả hai quyết định gặp nhau ở quán cà phê trước đã.

Khi tôi hướng mắt về phía quán, tôi ngay lập tức tìm thấy người mình đang tìm.

Haruto-kun đang nhìn vào điện thoại của mình trong khi tựa người vào biển báo đậu xe.

Ngay khi nhìn thấy cậu, Tôi nở nụ cười trên môi và tiến tới chỗ cậu ấy như thể đang bị hút vào đó.

“Xin lỗi vì để cậu đợi nha, Haruto-kun.”

“Không. Làm gì có. Tớ mới vừa tới thôi.”

Haruto-kun rời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi nở nụ cười ân cần với tôi.

Haruto-kun bắt đầu làm việc ở nhà tôi với tư cách là nhân viên dọn dẹp, tôi đã nhìn thấy đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy, nhưng nụ cười này là thứ tôi thích nhất.

Khi nhìn thấy nụ cười đó của Haruto-kun, dù có đang chán nản như thế nào đi nữa, tôi cảm giác bản thân cũng có thể vực dậy ngay lập tức.

Tôi hy vọng ngày nào đó có thể chụp ảnh Haruto-kun.

Nhưng nếu tôi có thứ như vậy trên điện thoại của mình, chắc tôi sẽ mải ngắm nó cả ngày mà chẳng làm gì mất.

Khi đang nghĩ như vậy, ánh mắt Haruto-kun chuyển đến tay tôi.

“Ayaka, đó là gì thế?”

“À, cái này. Tớ nghĩ có hơi thô lỗ nếu đến tay không.”

Tôi giơ chiếc túi giấy trong tay lên và nói.

Ở bên trong là những cái bánh nướng. Thực ra, tôi định mua bánh kem hoặc đồ ngọt cơ, nhưng vì nghĩ chúng sẽ nhanh bị nhảy ra dưới cái nóng này nên tôi đã mua cái gì đó chịu được lâu hơn một chút.

“Xin lỗi nhé, để cậu mất công rồi.”

“Không, không sao hết. Cậu đừng bận tâm.”

Tôi phải tạo ấn tượng tốt với bà cậu ấy, để khiến Haruto-kun phải quay sang tôi.

Kể từ sau buổi hẹn hò tìm kem ấy, trong lòng tôi cảm thấy khá thiếu kiên nhẫn.

Lý do cho điều này là sự xuất hiện của em gái bạn Haruto-kun, Akagi Haruka-chan.

Khi gặp cô bé ở cửa hàng tiện lợi trước ga, khi vừa nhìn thấy Haruka-chan, tôi đã có linh cảm.

A, cô ấy thích Haruto-kun.

Tuy Haruto-kun đã nói rằng cậu ấy xem Haruka-chan như em gái, nhưng cũng có khả năng vì vài lý do nào đó, tình cảm ấy sẽ chuyển thành tình yêu.

Không thể đoán trước được ta sẽ yêu như thế nào.

Bản thân tôi cũng đã yêu Haruto-kun, nên tôi nhận ra điều đó.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại bị thu hút bởi một người bạn cùng lớp đến giúp tôi việc nhà như vậy.

Bây giờ, khi nhìn vào câu ấy, tôi chỉ tự hỏi “bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy?”. Khi cậu ấy đến nhà tôi làm việc, tôi cảm thấy lo lắng vì cả hai chúng tôi đang ở chung một nhà. Và tôi cứ nghĩ mãi làm thế nào để có thể nói chuyện với cậu thật tự nhiên và liệu có chủ để gì mà chúng tôi có thể nói với nhau không.

Lúc cả hai đứa luyện tập làm người yêu trong phòng mình, tôi đã hạnh phúc tới mức tưởng như lên tận chín tầng mây.

Mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè này đều thú vị và vui vẻ, tôi luôn háo hức chờ đợi ngày mai nhưng cũng cảm thấy buồn với quảng thời gian đã trôi qua.

Tôi thực sự đang có một mùa hè hoàn toàn khác so với trước đây.

Chàng trai trước mặt tôi, nguyên nhân của việc này, đưa tay về phía tôi với nụ cười ân cần dường như đánh cắp sự chú ý của tôi.

“Vậy, ta đi thôi nào.”

“Vâng!”

Vì quá vui mừng vì anh đã chìa tay ra nên tôi đang nắm lấy nó mà chưa kịp suy nghĩ.

Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn giả vờ làm người yêu của nhau để luyện tập. Nhưng hôm nay, trước mặt bà Haruto-kun, tôi có thể trở thành bạn gái thực sự của anh ấy.

Tôi sẽ thể hiện kết quả luyện tập và đóng vai bạn gái lý tưởng của Haruto-kun bằng tất cả khả năng của mình.

Chà, dù là diễn nhưng trong trường hợp của tôi thì, tôi đã yêu Haruto-kun rồi nên chỉ việc bày tỏ tình cảm của mình tới anh ấy thôi.

Khi đang đi cạnh Haruto-kun và nghĩ như vậy, chúng tôi đã nhanh chóng đến nơi.

Ngôi nhà mang đến cảm giác xưa cũ, như lần tôi đến chăm sóc Haruto-kun trước đây. Nhưng với tôi, nơi này rất đặc biệt, vì đây là ngôi nhà của người tôi yêu.

Haruto-kun buông tay tôi ra và mở cửa trước.

“Cảm ơn cậu.”

Tôi nói lời cảm ơn rồi đi qua cửa để vào nhà Haruto-kun.

Tôi đã cảm nhận được điều này từ lần trước đến đây, nhưng trong nhà vẫn còn thoang thoảng mùi của Haruto-kun, tôi vô thức hít một hơi thật sâu. (Như đã nói, hết cứu -_-)

“Bà ơi. Con về rồi đây. Ayaka tới rồi nè bà.”

Haruto-kun đóng cửa lại rồi gọi vào phòng khách.

Ngay lập tức, bà đi ra cửa.

“Ara, chào mừng con, Ayaka-san.”

“Con chào bà ạ. Ano, đây là một chút lòng thành của con.”

Tôi đưa túi giấy đựng bánh nướng đang cầm cho bà ấy.

“Ara ara! Cảm ơn con rất nhiều. Bên ngoài rất nóng đúng chứ? Vào nhà ngồi nghỉ đi con.”

Bà nói rồi chuẩn bị dép cho tôi.

“Con cảm ơn,” tôi cúi đầu và xỏ chân vào dép.

Lần trước đến đây, tôi đã đi thẳng từ lối vào đến phòng Haruto-kun trên tầng hai, nhưng lần này tôi được dẫn vào phòng khách thay vì phòng anh ấy.

“Con cứ ngồi xuống và thoải mái đi. Bà sẽ đi pha trà.”

"À, vâng. Con cảm ơn ạ."

Khi tôi cúi đầu cảm ơn thì bà ấy mỉm cười rồi đi vào bếp.

“Tuy có hơi chật, nhưng cứ ngồi bất cứ đâu cậu thích.”

Tôi lắc đầu mạnh khi nghe Haruto-kun nói vậy.

 “Không, không hề chật chút nào đâu, tớ nghĩ đây là một ngôi nhà đẹp!”

Quả thực, so với phòng khách nhà tôi, phòng khách nhà Haruto-kun có thể nói là khá nhỏ nếu chỉ xét về diện tích.

Nhưng hoàn toàn không có điều gì khiến tôi khó chịu cả.

Ngược lại, tôi còn sẽ hoan nghênh nó ngay cả khi nó nhỏ hơn cơ. Vì bằng cách đó, tôi và Haruto-kun sẽ được sát lại gần nhau một cách tự nhiên hơn.

Khi tôi đang nghĩ như vậy, Haruto-kun ngồi xuống chiếc đệm trước bàn.

Thấy vậy, tôi ngồi xuống chiếc đệm cạnh Haruto-kun.

Để trông giống một người bạn gái thực sự nhất có thể, tôi ngồi thẳng và dựa sát vào Haruto-kun bên cạnh.

“….Eto, ngồi sát quá thì sẽ hơi nóng đấy. Cậu biết đó, điều hòa nhà mình hơi cũ nên khó để giữ không khí trong nhà mát mẻ được.”

“Không sao đâu mà. Quan trọng hơn, nếu không ra dáng bạn gái khi ở cạnh cậu đàng hoàng thì bà sẽ phát hiện ra lời nói dối mất.”

Tôi hạ giọng và thì thầm vào tai Haruto-kun để bà trong bếp không nghe thấy.

“H-Hiểu rồi….cảm ơn cậu.”

Haruto-kun đỏ mặt và ngượng ngùng cảm ơn. Tôi nghĩ điểm đó thật dễ thương và  nhẹ nhàng nở nụ cười “Fufu”.

Như bây giờ, khi Haruto-kun xấu hổ và mặt đỏ, trong lòng tôi lại tràn ngập một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khó tả.

Suy cho cùng, nếu anh ấy phản ứng như thế nghĩa là Haruto-kun có để ý đến tôi, phải không?

Khi tôi đang vui vẻ nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu của Haruto-kun, bà anh ấy quay trở lại phòng khách với trà và bánh nướng tôi đã mua.

“Ara maa. Thật tốt khi hai con thân với nhau đến thế.”

Bà nhìn Haruto-kun và tôi đang ngồi gần nhau và nói với vẻ mặt vui vẻ. Những lời đó khiến tôi cũng cảm thấy xấu hổ.

“Haruto nè. Ayaka-san thực sự là một cô bạn gái rất dễ thương và tốt bụng đó.”

“Vâng. Ayaka là ừm….người bạn gái tuyệt nhất trên đời.”

“Fua….a, cảm ơn cậu, Haruto-kun”

Tuyệt nhất trên đời! Tôi đối với Haruto-kun là tuyệt nhất sao!

Tất nhiên, tôi biết những lời Haruto-kun lúc này đều dựa trên việc tôi là là bạn gái giả. Tôi hiểu mà. Tôi đã biết từ đầu rồi.

Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn rất vui mừng.

Tôi đã gạt lý trí của mình sang một bên và bắt đầu cảm thấy hạnh phúc.

Chắc lúc này tôi đang mỉm cười toe toét tới tận mang tai rồi, Ý chết, tôi không thể để bà thấy biểu cảm đó được, nhưng vì vài lý do tôi lại chẳng thể điều khiển nổi má mình.

“Ma ma, sẽ thật tốt nếu hai đứa cứ mãi hòa thuận như vậy.”

Trong khi nói vậy, bà đặt trà và đồ ngọt xuống trước mặt chúng tôi.

Tôi nói: "Cảm ơn bà. Itadakimasu", và nhấp một ngụm trà.

“Ayaka-san”

“Vâng”

“Haruto có đang làm tốt chứ? Nó có đang làm Ayaka-san buồn hay bỏ bê con không?”

Nghe bà hỏi, tôi lắc đầu và trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

“Đối với con, Haruto-kun là người bạn trai tuyệt nhất thế giới!!”

Tôi cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã nói, tai tôi trở nên nóng bừng.

Nhưng những lời này xuất phát từ trái tim tôi.

Nếu Haruto-kun thực sự trở thành bạn trai tôi, anh ấy chắc chắn sẽ là người bạn trai tốt nhất thế giới này.

           _____________________________________________________________________________________

Quyết tâm của Ayaka dành cho Haruto: Haruto-kun là tuyệt vời nhất!

CHÍNH THỨC đuổi kịp raw