Enjoy!
_________________________________________________________________________________________
Nướng kẹo dẻo khó đến bất ngờ
Haruto cùng Ayaka và Ryouta cùng đi bộ xuyên qua khu rừng cạnh khu cắm trại, và nhặt những cành cây rơi trên mặt đất.
“Đúng như Ryouta-kun nói, nhiều cành cây gãy thật.”
“Onii-chan! Cành này lớn ghê chưa!”
Ryouta rạng rỡ chạy đến cạnh Haruto với một cành cây bự chảng trong tay.
“Ồ, to thật. Nhưng chắc là hơi to rồi. Em nhặt mấy cành nhỏ hơn một chút nhé?”
Thứ Ryouta mang đến giống thân hơn là cành cây.
Để đề phòng, cậu đã mua củi để đốt lửa trại. Vì vậy, thứ mà Haruto và mọi người hiện đang thu thập chỉ là những cành cây nhỏ để nhóm lửa.
Haruto nhặt cành cây vừa rơi dưới chân mình lên và đưa cho Ryouta.
“Cỡ này nè Ryouta-kun.”
“Vâng! Em hiểu gòi!”
Ryouta vui vẻ gật đầu, vứt bỏ thân cây đang cầm đi và chạy lại nhặt mấy cành cây.
“Ryouta nè, lấy càng nhiều cành khô càng tốt nhá.”
“Vâ~ng!”
Ayaka gọi Ryouta, người đang chạy quanh rừng, với nụ cười gượng gạo.
Khu rừng này do khu cắm trại quản lý nên cây cối mọc thành hàng ngay ngắn, mặt đất cũng được san bằng ở một mức độ nhất định nên không có cỏ hay tre cao nào khiến việc đi lại rất dễ dàng.
“Có vẻ Ryouta sẽ kiếm bội thu đây.”
Trong khi nói vậy, Ayaka từ từ nhặt những cành cây rơi gần đó. Bên cạnh cô, Haruto cũng mỉm cười khi nhặt một cành cây lên.
“Tớ ghen tỵ với cái thể lực đó thật.”
Ryouta đã lặp đi lặp lại công việc nhanh như chớp, cúi xuống nhặt cành cây, và rồi đứng dậy, chạy hết tốc lực đến chỗ tiếp theo.
“Nhưng mình nghĩ vào chiều tà hay buổi tối, thằng bé sẽ tự nhiên buồn ngủ, kiểu như hết pin vậy đó.”
“Điều đó cũng khá dễ thương nhở.”
“Tớ đoán thằng bé sẽ buồn ngủ và lảo đảo trên đường trở về trại.”
“Thế tớ sẽ cõng em ấy.”
“Cõng một đứa bé đang ngủ nặng lắm đó.”
Ayaka nói với giọng điệu như muốn chọc ghẹ Haruto, cậu mỉm cười đáp, “Không vấn đề gì.”
“Cỡ Ryouta-kun thì thỏa mái, đường về cũng chả xa lắm.”
Khu cắm trại nơi họ ở hôm nay có một suối nước nóng cách đó khoảng 10 phút đi bộ.
Sau khi thưởng thức xong bữa tối, mọi người dự định sẽ đi suối nước nóng.
“Thế thì tớ cõng cả Ayaka luôn nhé.”
Đối với Haruto, cậu rất tự tin vào thể chất của mình vì đã học võ từ nhỏ nên đã nói đùa như vậy. Điều này khiến Ayaka đỏ mặt vì xấu hổ.
“Nói vậy tức là cậu sẵn sàng cõng cả tớ á.”
Tim Haruto lỡ nhịp khi Ayaka ngước nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ể? À thì…nếu Ayaka cảm thấy buồn ngủ và không muốn di chuyển thì tớ sẽ cõng.”
“Hmm, đúng là có hơi xấu hổ thiệt ha.”
Haruto bình tĩnh trả lời để che giấu nội tâm đang rối bời của mình, điều này khiến Ayaka làm vẻ khó xử.
“Nhưng chắc là mình sẽ thỏa mái và dễ buồn ngủ hơn sau khi tắm nước nóng, nên việc được Haruto-kun cõng nghe hấp dẫn và tiện lợi vô cùng.”
“Đừng coi tớ như taxi chứ.”
Tuy chỉ là lời đọc thoại của cổ, Haruto mỉm cười xen vào. Điều này khiến Ayaka nhận ra và mỉm cười.
“Nè, Haruto-kun.”
“N?”
“Nếu có bạn gái, thì cậu muốn dành thời gian bên nhau ngoài trời như này hay là muốn thư giãn ở nhà?”
“Ừ~m, tớ nghĩ là…”
Haruto nghiêng đầu trước câu hỏi của Ayaka trong khi nhặt một cành cây trông vừa phải.
“Cả hai đều nghe rất hấp dẫn, nhưng…”
Khi Haruto trả lời câu hỏi đó, tâm trí cậu chợt nhớ lại những chuyện đã diễn ra với Ayaka trong kỳ nghỉ hè này.
Ngay cả khi ở trong phòng, cùng tập làm người yêu và ôn bài, cả hai cũng thường ra ngoài đi dạo. Ghé thăm trung tâm thương mại hay ăn trưa ở quán cà phê cũng rất vui nữa.
“Tớ muốn một người bạn gái có thể cùng tận hưởng những khoảng thời gian ngoài trời lẫn ở nhà. Như vậy có ích kỷ quá không?”
“Chà, vậy chúng ta giống nhau rồi.”
Ayaka mỉm cười và nhìn Haruto có chút ngượng ngùng trong khi tiếp tục nói.
“Tớ ấy nhé, đã có rất nhiều niềm vui khi ở cạnh Haruto-kun đó. Dù cho là trong phòng, đi hẹn hò tìm kem hôm nọ, hay là bây giờ tớ cũng đang cảm thấy rất vui…Gần đây tớ cũng đã nghĩ là nếu có bạn trai, thì tớ cũng sẽ ở cạnh người đó như vậy.”
“Đ-Đúng ha.”
“Ừm…”
Nghe thấy Ayaka đáp, Haruto đột nhiên dừng cánh tay đang định đưa ra nhặt cành cây lại và bối rối trả lời.
Đáp lại, Ayaka xấu hổ nhìn xuống và nhẹ gật đầu.
“Eto…Nếu Ayaka muốn, tớ nghĩ cậu sẽ nhanh chóng kiếm cho mình được một người thôi.”
“….Thật sao?”
Ayaka nhìn chằm chằm vào Haruto với đôi mắt rơm rớm.
Đôi mắt cổ dường như tràn ngập nhiều cảm xúc khác nhau, và Haruto đã do dự khi nhìn vào nó, nên cậu theo phản xạ quay mặt đi khỏi cô nàng.
“Ayaka rất…dễ thương mà.”
“Fufufu, cảm ơn cậu.”
“N….”
Haruto cố gắng đáp lại nụ cười ngường ngùng đó của cô nàng một cách ngắn gọn.
Và rồi, khi bầu không khí đang có vẻ khó xử, Ryouta quay lại chỗ hai người trong khi đang ôm một đống cành cây nhỏ.
"Onii-chan! Với chừng này, ta có thể tạo ra một ngọn lửa lớn luôn đó!?"
"À, à, ừ. Tuyệt vời, Ryouta-kun. Thật tốt khi em kiếm được nhiều như thế."
“Hehe~”
Sau khi được Haruto khen ngợi, Ryouta tỏ vẻ tự hào.
“Được rồi, ta quay lại chỗ mọi người và đốt lửa trại thôi nào.”
“Vâng! Lửa trại hoành tráng!”
Haruto đi theo Ryouta đang phấn khích, quay trở lại khu cắm trại, mang theo bó củi. Nhưng trong đầu cậu, những lời Ayaka nói trước đó cứ lặp đi lặp lại.
---------------------------------------------
Khi ba người trở lại khu cắm trại, họ lập tức bắt tay vào chuẩn bị đốt lửa.
“Cả ba nhặt được nhiều ghê ha.”
Saki ngạc nhiên nhìn đống cành cây nhỏ bên cạnh đống củi.
“Em là Mvp đóa!”
Đứng cạnh bên là một Ryouta đang nhìn Saki đầy tự hào.
“Vậy ư? Hai cậu thật thảm khi để thua Ryouta nhở.”
“Bọn tớ sao bì lại được với thể lực của Ryouta-kun chứ”
Haruto biện minh với Saki đang nhún vai và lắc đầu.
Nghe cậu nói, Saki hừm một tiếng rồi đặt tay cằm và nhìn lần lượt Ayaka và Haruto.
“Thực sự là vì vấn đề thể lực ư? Không phải mấy cậu chỉ cần nhặt chúng rồi gom lại một chỗ là được rồi sao?”
“Đ-Điều đó là không thể!”
Ayaka vội vàng phủ nhận lời nhận xét của Saki.
“Thật hông? Tớ thấy mặt Ayaka đỏ lên rồi kìa. Có phải do mình tưởng tượng không ta?”
“Đúng đó, là do cậu tưởng tượng thôi! Nè Haruto-kun! Bọn mình cũng nghiêm túc đi nhặt mà phải chứ?”
“Ừm, bọn tớ quan tâm đến chất lượng hơn là số lượng nên phải kiểm tra thật kĩ trước khi nhặt.”
Khi Ayaka ra hiệu với Haruto, cậu mỉm cười trả lời.
Nhìn hai người họ như vậy, Saki cười mỉm.
“Hiểu gòi. Maa, tạm gác chuyện đó lại vậy.”
“Là sự thật đó. Tớ chỉ trò chuyện bình thường với Haruto-kun thôi mà.”
"Có những lúc sự bình thường của Ayaka không hề bình thường chút nào đâu."
“Điều đó không đúng, tớ lúc nào cũng bình thường mà.”
“Hoho, nói vậy. Mình kể Otsuki-kun nghe mấy chuyện “bình thường” của cậu nhá.”
Ayaka hoảng sợ khi nghe Saki nói vậy.
“Đ-Đợi đã! Trước tiên cho tớ biết mấy chuyện đó là chuyện gì đã nào.”
“Ế-Ế~Thế thì còn gì là thú vị nữa”
“Không cần phải thú vị.”
Saki thì nói với vẻ trêu chọc còn Ayaka thì ngại ngùng, nhưng dường như cô đang có một khoảng thời gian vui vẻ.
Haruto mỉm cười cay đắng với hai người, khi họ đang vui vẻ nói về chuyện con gái, Ryouta kéo tay áo cậu, như thể không đợi được nữa.
“Onii-chan. Lửa trại vẫn chưa có sao?”
“Đúng rồi nhỉ. Ta đốt lửa trại nào.”
Haruto mỉm cười nói với Ryouta, rồi gọi Shuichi đang mang bàn ghế dưới tấm bạt.
“Shuichi-san, con nhóm lửa đây ạ, bệ đốt lửa ở đâu vậy bác?”
“À, ừ…mẹ nó để bệ đốt đâu thế?”
“Em nghĩ là trong cái hộp xám đằng kia. Con mở ra xem thử đi.”
Ikue, người đang mang dụng cụ ăn uống đến chiếc bàn Shuichi đã dọn sẵn, chỉ vào hộp đựng đồ bằng nhựa và nói.
“Con hiểu rồi, cảm ơn dì ạ.”
Sau khi Haruto cảm ơn Ikue, cậu nhìn vào bên trong hộp đựng đồ mà cô chỉ.
Bên trong chính là thứ cậu đang cần, được gói và bọc lại gọn gàng.
Haruto ngay lập tức lắp bệ đốt lửa và bắt đầu chuẩn bị đốt lửa trại.
Sau đó Ikue mang đến một bó tre xiên và một túi đựng kẹo dẻo.
“Khi có lửa thì cũng thưởng thức món này nhé.”
“Waa! Kẹo dẻo nướng! Ikue-mama là số một.”
Saki, người đang nói chuyện với Ayaka, nhìn túi kẹo dẻo với đôi mắt lấp lánh.
“Fufufu, Saki-chan nè, dì mang theo cái này nữa nên hãy kẹp và ăn với kẹo nhé.”
Nói rồi, Ikue đưa cho Saki một hộp bánh quy giòn.
“Ồ! Là S’more.”
Khuôn mặt Saki tràn ngập niềm vui trước những món đồ ngọt đơn giản có thể được làm bằng cách nướng kẹo dẻo và kẹp chúng giữa những chiếc bánh quy giòn.
“Otsuki-kun! Chúng ta cần lửa trại càng sớm càng tốt!”
“Onii-chan! Cùng đốt lửa trại nào.”
“Rồi rồi, vậy Ryouta-kun đặt mồi lửa vào chỗ kia giúp anh nhé.”
Haruto nói với Ryouta bằng một nụ cười gượng khi cả Ryouta và Saki đều nhìn cậu với vẻ mặt phấn khích.
“Thế này được chưa onii-chan.”
“Ừ, cho vài cành cây lên trên nữa.”
Haruto và Ryota nhặt cành cây và sắp chúng thành kim tự tháp trên đỉnh bộ đánh lửa.
Sau khi hoàn thành, Haruto châm lửa xuyên qua các khoảng trống.
Ryouta ngước nhìn Haruto khi cậu nhóc thấy rằng ngọn lửa vẫn còn nhỏ và chỉ mới nhấp nháy.
“Onii-chan. Nhìn nó yếu quá.”
“Iya, đợi thêm một chút đã. Khi lửa đủ sáng thì ta sẽ quạt.”
"Vâng!"
Ryouta nhìn ngọn lửa với ánh mắt nghiêm túc.
Cuối cùng, ngọn lửa từ bộ phận đánh lửa lan sang những cành cây nhỏ, và ngọn lửa yếu ớt ấy ngày càng lớn hơn một chút. Haruto nói với Ryouta trong khi ném một cành cây dày hơn vào.
“Vậy em thử quạt đi. Tia lửa sẽ bắn ra đó nên hãy đứng xa một chút rồi hẵn quạt.”
“Em hiểu rồi!”
Ryouta nhận quạt từ Haruto rồi từ từ thổi gió và đống lửa.
“Đúng rồi, tốt tốt.”
“Hehehe.”
Ryouta mỉm cười vui vẻ trước lời khen của Haruto.
Sau đó, ngọn lửa tiếp tục bùng lên đều đặn và lan sang số củi họ đã mua, Saki nói với tay cầm một túi kẹo dẻo như muốn nói rằng cô đã đợi mãi.
“Otsuki-kun! Lửa được chưa?”
“Ừm, tớ nghĩ là được rồi.”
“Saki-oneechan, em cũng đã nhóm lửa đó.”
“Giỏi lắm, giỏi lắm, cho Ryouta nè.”
Sau khi Saki vỗ nhẹ vào đầu Ryouta, cô đưa cho Ryota một chiếc kẹo dẻo từ trong túi.
Ayaka tiến lại gần với đống xiên tre.
“Ryouta, đặt viên kẹo như này rồi nướng nó nhé.”
"Như thế này á?"
“Đúng rồi! Đưa nó lại gần lửa đi.”
Nghe lời Ayaka, Ryouta nhét viên kẹo dẻo vào xiên tre và đưa lại gần ngọn lửa đang cháy.
Sau đó, kẹo dẻo bốc cháy và màu trắng tinh khiết của nó nhanh chóng chuyển sang màu đen.
“Wawawa!? Kẹo dẻo chuyển sang màu đen rồi!?"
Ryouta ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào viên kẹo dẻo đã chuyển thành màu đen. Haruto nhét một viên kẹo vào xiên và làm ví dụ cho Ryouta.
"Ryouta-kun. Nếu em để nó xa lửa hơn một chút và nướng từ từ trong khi xoay đều thì sẽ ngon hơn đó."
Kẹo dẻo giữ khoảng cách và được nướng từ từ trên ngọn lửa, khiến chúng chuyển thành màu vàng nâu.
Haruto rút kẹo dẻo ra khỏi xiên tre, đặt nó vào giữa những chiếc bánh quy giòn và đưa cho Ryouta.
“Ngọt và ngon quá chừng!”
Khuôn mặt của Ryouta sáng lên khi cậu nhóc lần đầu ăn S’more.
Bên cạnh là Ayaka đang nướng kẹo dẻo giống em trai cô.
“A…thất bại mất tiêu.”
Với vẻ mặt buồn bã, cô nhìn Haruto như thể đang cầu cứu. Thấy ánh mắt đó của cô nàng, cậu mỉm cười và nói, "Fufu," trong khi xâu kẹo của Ayaka vào một xiên tre.
“Chắc là do lửa hơi mạnh nhỉ.”
Cậu nói trong khi nhìn Ayaka, rồi đưa một viên kẹo dẻo nướng thơm ngon, kẹp nó vào bánh quy giòn cho cô giống như đã làm với Ryouta.
"Cảm ơn cậu, Haruto-kun."
Ayaka mỉm cười cảm ơn cậu.
Khi Haruto nhìn thấy nụ cười ấy của cô, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cả hai trong rừng, và cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên.
Haruto đáp lại lời cảm ơn của Ayaka bằng một nụ cười, hy vọng rằng cổ sẽ nghĩ rằng mặt cậu đỏ bừng là vì sức nóng của ngọn lửa.
Saki nhét bánh S’more vào miệng rồi nói gì đó như cô mới vừa bất chợt nghĩ ra.
“Tớ đã nghĩ ra cách kết hợp tốt nhất rồi.”
Saki vừa nói vừa lục lọi ba lô đựng đồ đạc của mình và lôi ra một món ăn nhẹ từ trong đấy.
“Không phải sẽ rất tuyệt nếu làm món s’mores bằng thứ này à?”
Trên tay cô là một chiếc bánh quy với sô cô la với hoa văn tàu buồm rất phổ biến hiện nay.
Ayaka phấn khích khi nhìn thấy nó.
“Đúng là sẽ ngon hơn thật! Saki là thiên tài!”
“Fufufu~n. Khen mị nhiều nữa lên.”
Saki đặt tay lên eo và ngẩng mặt lên trong khi được Ayaka cúi chào “Saki-sama vạn tuế.”
"Được rồi, không cần phải lo, tớ sẽ chia sẻ những chiếc bánh quy này với mọi người."
Vừa nói, Saki vừa chia đồ cho cả đám.
Ayaka nhận chiếc bánh quy từ cô và nhìn Haruto với ánh mắt đầy mong đợi.
"Haruto-kun"
“Tuân lệnh, đợi một lát nhé, tớ nướng ngay đây.”
“Em nữa, onii-chan.”
Theo yêu cầu của chị em Toujou, Haruto mỉm cười cay đắng và xâu ba viên kẹo dẻo vào xiên.