Nghe ông nào đó bảo chương này cháy lắm nên rush thử
........Công nhận ngày càng láo thật :]]
-------------------------------------------------------
Trò chơi đoán mùi vị
Haruto cảm thấy lòng ngập tràn những cảm xúc khác nhau khi nghe những lời thì thầm từ người con gái trong vòng tay mình: vui sướng, yêu, xấu hổ và đôi chút bối rối.
"…Cảm ơn em."
Nhìn Ayaka với đôi mắt hơi ướt ngước lên nhìn cậu, Haruto cảm nhận được khuôn mặt mình đang đỏ lên. Cậu ngập ngừng nói lời cảm ơn. Thực ra, Haruto cũng muốn đáp lại em bằng câu "Anh cũng yêu em." Nhưng với cậu, những lời này không chỉ là những từ ngữ đơn thuần mà còn mang một ý nghĩa quan trọng. Vì thật lòng yêu Ayaka và muốn trân trọng cô, nên cậu không thể dễ dàng thốt lên những lời này.
Ayaka cười hạnh phúc, áp má vào ngực Haruto. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc em và hỏi:
"Ayaka, em muốn ăn gì trước trong gian hàng?"
Nới lỏng vòng tay và nhẹ nhàng tách cô ra, Haruto hỏi.
"Ừm… em muốn ăn omusoba."
Ayaka nhìn vào những món ăn được bày trên bàn trong phòng khách rồi mỉm cười với Haruto.
"Được rồi. Vậy chúng ta ăn omusoba trước nhé."
"Vâng!"
Cả hai cùng ngồi xuống sofa trước bàn. Ayaka cầm hộp omusoba bằng nhựa, hướng đôi mắt lấp lánh về phía Haruto.
"Chỉ cần nhìn nó trong hộp như thế này, em đã cảm thấy như đang ở gian hàng rồi."
Ayaka vui vẻ nói khi tháo dây chun buộc hộp.
"Đúng nhỉ. Ăn bằng đũa tre thì chắc chắn là trải nghiệm chỉ có ở gian hàng luôn."
Haruto gật đầu, bẻ đôi đôi đũa tre.
"Á chết. Anh làm gãy đũa mất rồi…"
"A~, gãy mất rồi."
"Thế này khó ăn quá."
Nhìn đôi đũa bị gãy một cách lạ lùng từ một phần ba chỗ bẻ, Haruto cười khổ. Ayaka ngồi bên cạnh vui vẻ dùng đôi đũa của mình gắp một ít omusoba và đưa lên miệng Haruto.
"Em bẻ đũa đẹp lắm nè. Để em đút anh ăn nhé."
Ayaka cười tươi và nói "Mở miệng ra nào."
Từ khi còn giả làm người yêu, Haruto đã nhiều lần được Ayaka "A~h" như thế này. Nhờ những lần luyện tập đó, Haruto giờ đây không còn cảm thấy quá bối rối và vui vẻ đón nhận miếng omusoba mà Ayaka đưa tới.
"Ngon hum?"
"Ừ, tất nhiên, vì chính anh nấu mà," Haruto trả lời một cách hơi ngượng ngùng, nhìn Ayaka đang nghiêng đầu. Dù đã quen với việc này, cậu nhận ra rằng có lẽ cả đời mình sẽ không thể hoàn toàn bỏ được cái tật ngượng ngùng này.
Sau khi cho Haruto ăn, Ayaka cũng cắn một miếng omusoba với khuôn mặt rạng rỡ.
"Ưm~ Món ăn của Haruto-kun lúc nào cũng ngon tuyệt."
"Thế thì đáng công anh làm rồi."
Hai người tiếp tục ăn các món khác như gà rán, khoai tây chiên, và kẹo táo.
"Kẹo táo cũng có thể làm tại nhà nhỉ," Ayaka nói.
"Ừ, chỉ cần đun chảy đường rồi phủ lên trái cây, thực ra cũng đơn giản thôi. Nếu dùng phẩm màu, kẹo sẽ còn đẹp hơn nữa," Haruto trả lời khi cắn một miếng dưa leo muối.
"Ưm, món này chưa thấm lắm... chắc do chưa đủ thời gian," cậu nhận xét.
"Nhưng em lại thích kiểu dưa muối lạc này," Ayaka nói.
Họ vừa nói chuyện vừa thưởng thức "lễ hội tại gia". Sau khi ăn gần hết các món trên bàn, Haruto hỏi:
"Em còn ăn được không?"
"Em nghĩ mình no rồi. Nhưng nếu là tráng miệng thì vẫn ăn được."
"Được rồi."
Haruto đứng dậy và đi về phía bếp.
"Anh định làm gì vậy?"
Ayaka theo sau, tò mò nhìn Haruto lấy ra một chiếc cốc có chữ "Đá" từ túi.
"Nhắc đến lễ hội mùa hè thì không thể thiếu đá bào ha."
"Đúng nhỉ!"
Ayaka gật đầu liên tục, đồng tình mạnh mẽ với Haruto.
"Anh mượn đá với máy bào đá nhé."
"Vâng, anh cứ dùng!"
Haruto lấy máy bào đá từ kệ trong bếp. Với cậu, người thường xuyên làm việc nhà ở đây, nhà bếp của gia đình Toujou đã trở nên quen thuộc như nhà của mình.
Cậu cho đá vào máy bào và bắt đầu bào ra những mảnh đá mịn, chất đầy cốc như một ngọn núi nhỏ.
"Ayaka, em muốn ăn vị gì?"
Haruto lấy ra ba loại siro: dâu, dưa gang và Blue Hawaii.
"A, em không biết chọn gì nữa. Em muốn ăn dâu nhưng cũng thích dưa gang, và lâu rồi cũng không ăn Blue Hawaii..."
Ayaka phân vân nhìn ba chai siro.
"Hay là rưới mỗi loại một ít lên đá bào rồi thay đổi vị?"
"A, ý hay! Đồng ý!"
Ayaka mỉm cười gật đầu.
Hai người ngồi lại trên sofa, trước đống đá bào.
"Đầu tiên là vị gì?"
"Em muốn ăn dâu trước."
"Được."
Haruto rưới một ít siro dâu lên đá bào và đưa thìa về phía Ayaka. Cô há miệng và ăn một miếng, nụ cười hạnh phúc hiện lên ngay lập tức.
"Ngon quá~! Vị dâu hiện ra rõ thật."
Nhìn Ayaka vui vẻ, Haruto cũng ăn một miếng đá bào vị dâu. Sau đó, họ tiếp tục thử vị dưa gang và Blue Hawaii, thay đổi siro mỗi lần ăn.
Trong lúc ăn Blue Hawaii lần thứ hai, Ayaka bất chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi:
"Em nghe nói rằng siro đá bào có vị giống nhau, chỉ khác màu và mùi. Có thật vậy không?"
"Ừ, anh cũng nghe vậy. Chỉ là thay đổi màu sắc và hương vị thôi," Haruto trả lời.
Ayaka nhìn những chai siro trước khi đề nghị:
"Haruto-kun, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
Ánh mắt cô sáng lên vẻ hào hứng khi nhìn Haruto.
“Trò chơi?”
“Ừ. Nhắm mắt và đoán vị của đá bào vừa ăn là gì.”
“Nghe hay đó. Sẽ thú vị lắm đây.”
Trước đề xuất của Ayaka, Haruto nở một nụ cười bất ngờ và chấp nhận. Là người thường xuyên nấu ăn, Haruto có chút tự tin về vị giác của mình.
“Vậy thì, người thua phải nói ba điều mình thích về đối phương nhá.”
“Hế~, nghe ba điều Ayaka thích ở anh à. Có chút ngượng nhỉ”
“A! Đã nghĩ mình thắng rồi cơ đấy!”
“Anh không nghĩ mình sẽ thua được”
“Ưm~”
Trước Ayaka đáng yêu với đôi má phồng lên, Haruto vẫn mỉm cười hỏi em.
“Ai sẽ là người thử trước đây?”
“…… Em sẽ thử trước”
Sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút, Ayaka quyết định thử trước Haruto.
“Được rồi. Vậy nhắm mắt lại nào”
“Ừm”
“Không được mở mắt hé nhìn đâu nhé?”
“Em không làm mấy trò gian lận như thế đâu!”
Trước Ayaka với đôi môi hơi chu lên, Haruto cười xin lỗi. Sau đó, cậu nghĩ một chút và quyết định đổ một ít siro màu xanh lá cây lên đá bào.
“Nào Ayaka. Mở miệng ra”
Haruto đặt một muỗng đá bào vị dưa gang vào miệng Ayaka. Em mở miệng ra đón nhận một cách ngoan ngoãn.
“Nào, bây giờ muỗng đá bào này có vị gì?”
Haruto hỏi Ayaka như một người dẫn chương trình truyền hình.
“Ừm... Vị này là...”
Ayaka mở mắt, sau khi nhai và nếm thử, em tuyên bố với khuôn mặt chắc chắn.
“Vị dưa gang!”
“Hả...? À, đúng rồi. Vậy, cái mà Ayaka vừa ăn có vị dưa gang đúng không?”
Haruto với vẻ mặt hơi ngạc nhiên xác nhận lại.
Ngay lập tức, khuôn mặt tự tin của Ayaka trở nên bối rối.
“Hả? Chờ đã... Hừm? Đây là dưa gang đúng không?”
“Không biết nữa?”
Haruto nghiêng đầu với nụ cười đầy ẩn ý như đang nhìn thấy điều gì thú vị.
Trước phản ứng đó, Ayaka mất dần sự tự tin đến mức nhìn cô rất buồn cười.
“Không phải dưa gang á? Có khi nào là dâu không?”
“Ồ, dâu à”
“Chờ đã, chờ đã! Hừm? Mình đã nghĩ là dưa gang... dâu? ...À! Lẽ nào là Blue Hawaii?”
Khi Ayaka nói điều đó, Haruto cố ý nhếch nhẹ lông mày một chút.
“Ayaka nghĩ đầu tiên là dưa gang đúng chứ? Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đấy”
“Phản ứng đó! Chắc chắn là Blue Hawaii rồi! Vì lông mày của Haruto-kun vừa khẽ giật mà!”
“...Vậy, đáp án là Blue Hawaii à?”
Haruto hạ giọng hỏi. Ayaka thì gật đầu mạnh mẽ, như thể đã đoán đúng.
“Cái em ăn là Blue Hawaii!”
Ayaka tự tin tuyên bố. Haruto cố gắng kiềm chế nụ cười khi chuẩn bị thông báo kết quả.
“Anh sẽ nói đáp án nhé?”
“Ừ!”
“Hương vị mà Ayaka vừa ăn là... dưa gang! Tiếc quá, sai rồi.”
Ngay khi Haruto nói đáp án, Ayaka ngạc nhiên kêu lên "Hả?!", rồi quay sang nhìn Haruto với ánh mắt phản đối.
“Em đã nói là vị dưa gang mà!”
“Gần đúng rồi đó”
“Haruto-kun lừa em!”
“Anh đã khuyên em rằng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà.”
“Ưm~! Ưm~!”
Ayaka bực bội đập nhẹ vào cánh tay Haruto. Cậu để cô tiếp tục đánh yêu một lúc, tận hưởng khoảnh khắc đáng yêu này.
“Lần này đến lượt Haruto-kun đoán vị nào.”
Ayaka phồng má nói. Haruto gật đầu rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Không được mở mắt nhìn trộm đâu nhé?”
“Không có đâu”
Haruto cười trả lời, giống như cách cô đã nói với cậu trước đó. Sau một khoảng thời gian ngắn, Ayaka đưa ra một đề nghị khác.
“ Haruto-kun nè”
“Ừ?”
“Em tăng độ khó lên một chút cho anh nhá?”
“...Được thôi”
Sau một lúc suy nghĩ, Haruto đồng ý. Dù tăng độ khó nhưng chỉ có ba hương vị, sự lựa chọn không nhiều. Có lẽ Ayaka sẽ trộn hai hương vị lại với nhau. Đoán chính xác thì có thể khó, nhưng Haruto nghĩ cậu có thể đoán được dựa vào phản ứng của Ayaka.
Khi đang suy nghĩ như vậy, giọng của Ayaka vang lên.
“Vậy, bắt đầu nhé? Sẵn sàng chưa nào?”
“Bất cứ khi nào em muốn”
Haruto nhắm mắt trả lời và há miệng, chờ đợi muỗng được đưa vào. Tuy nhiên, trái với dự đoán, thứ chạm vào miệng cậu không phải là muỗng.
Có thứ gì đó rất mềm mại áp lên toàn bộ đôi môi cậu, cùng lúc đó, trên lưỡi cậu cảm nhận được một sự mềm mại và ẩm ướt chạm vào.
Cảm giác chưa từng trải qua này khiến Haruto giật mình, mở mắt ra. Trước mắt cậu là khuôn mặt Ayaka đỏ như màu của kem đá bào vị dâu, nhìn chằm chằm vào mình với vẻ ngượng ngùng. Biểu cảm ấy chiếm hết tầm nhìn của Haruto, khiến cậu không thể thốt nên lời. Trong lúc ấy, Ayaka thì thầm hỏi cậu.
“Nào, vị của kem đá bào mà em vừa cho anh ăn là gì?”
“...Cái này... hơi khó quá thì phải?”
“Với Haruto-kun thì phải thế mới khó đoán chứ”
Ayaka nói trong khi gần như ôm chặt lấy Haruto, cánh tay em quàng qua cổ cậu.
“Vị kem đá bào mà em vừa cho anh là gì?”
“...Xin lỗi, anh không biết”
“...Vậy thì, để em làm lại một lần nữa. Nhắm mắt lại nhé?”
Theo lời cô, Haruto nhắm mắt lại lần nữa. Lại một lần nữa, sự mềm mại chạm vào đôi môi cậu. Cùng lúc đó, trên lưỡi cậu lại cảm nhận được một sự mềm mại, hơi nóng chạm vào.
Từ đó, Haruto cảm nhận được hương vị dâu tây nhẹ nhàng và một vị ngọt rất mạnh.
Khi cảm giác mềm mại đó rời khỏi miệng, Haruto từ từ mở mắt. Cậu nói với Ayaka, người đang ở gần đến mức gần như chạm mũi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Vị anh ăn là vị dâu”
“...Chắc không đóa?”
Ayaka, với một chút quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt cậu và hỏi.
“...Anh có thể kiểm tra lại lần nữa được chứ?”
“Được, anh có thể kiểm tra bao nhiêu lần tùy thích.”
Rồi cả hai lại nhắm mắt lần nữa.
Cuối cùng, trò chơi đoán vị kem đá bào kết thúc với chiến thắng của Haruto. Nhưng cậu không hề cảm thấy mình đã thắng.
Liệu có phải đây là ý nghĩa của câu "thắng trận đấu nhưng thua cả cuộc chiến" không? Trong tâm trí mơ hồ, Haruto lờ mờ nghĩ như vậy.