"Có đóng dấu của nhà nước, làm sao có thể là giả được?"
Nhiễm Anh cười nói: “Chú Tiêu, với chính sách này và sự hỗ trợ từ phía trên, chúng ta có thể bàn chuyện tăng vốn đầu tư không ạ?”
Tiêu Khắc Gian đỏ mặt xua tay: "Tôi đồng ý ngay, chính sách hỗ trợ chúng ta tốt như vậy, không có lý do gì phải do dự."
“Chuyện tốt như này có thể là sự thật sao?” Có dân làng nhìn Tiêu Khắc Gian, rồi lại nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay: “Chỗ nào nói đến việc hỗ trợ đâu?”
“Đây, nhìn này.” Tiêu Khắc Gian lần lượt đọc các chính sách hỗ trợ xóa đói giảm nghèo cho họ.
"Sao lại có chuyện tốt như vậy?"
Tiêu Xuân Cảnh cũng là một trong những người cho ông Nhiễm Trì vay tiền, nếu không đưa hết tiền cho ông thì có lẽ anh ta đã không tính toán đến việc gả con gái mình cho một người đáng tuổi cha con bé.
Mọi người đều cảm thấy chính sách này như giấc mơ với họ.
“Tại sao nhà nước lại hỗ trợ chi phí? Bởi vì chính phủ muốn chúng ta trở nên giàu có và người dân có cuộc sống tốt đẹp hơn."
Nhìn nụ cười trên gương mặt mọi người, Nhiễm Anh cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm tự hào: “Mọi người đừng lo lắng, với chính sách và sự hỗ trợ tốt như vậy, chúng ta nhất định sẽ khởi nghiệp và thoát khỏi cảnh khó khăn, mọi người sẽ khá giả hơn."
"Việc chúng ta đang làm bây giờ được coi là chăn nuôi đặc biệt. Theo tiêu chuẩn, một gia đình có thể nhận được 4.000 nhân dân tệ tiền hỗ trợ. Đúng không?"
Nhiễm Anh quay lại nhìn Hạ Thính Vân, cô đứng sau lưng Nhiễm Anh, nhìn những người có mặt rồi gật đầu: "Đừng lo lắng, sau khi làm thủ tục và ký tên, tiền hỗ trợ sẽ sớm được gửi đến các hộ gia đình."
Nhiễm Anh tính toán trong đầu, 11 hộ, mỗi hộ được bồi thường 4.000, cộng thêm gia đình cô cũng đủ điều kiện, như vậy chỉ cần tìm cách kiếm thêm 56.000 tệ còn lại.
Sau khi rời văn phòng thôn, Hạ Thính Vân phải về thị trấn báo cáo công việc, hai người trò chuyện vài câu rồi chia tay.
Hôm nay ông Nhiễm Trì cần đi kiểm tra vết thương ở chân, nhưng vì Hạ Thính Vân triệu tập dân làng nên Hứa Nhược Lan phải đi cùng ông.
“Bố, chân bố ổn chứ?”
Ông Nhiễm Trì xua tay, vết thương ở chân không quan trọng, so với đôi chân, ông còn quan tâm đ ến trại chăn nuôi hơn.
"A Anh, trên đường về, bố đã nghĩ kỹ rồi. Nhà của chúng ta chỉ có thể thế chấp 50.000 tệ, nhưng bố có thể bán thêm mấy mẫu đất."
"Bố, bố đang nói gì vậy?"
Gia đình cô tổng cộng chỉ có tám sào đất, tuy sản lượng không cao nhưng vẫn là tài sản của gia tộc.
"Sau nhiều lần cân nhắc, đây là cách duy nhất."
Bà Hứa Nhược Lan ở bên cạnh gật đầu: "Đừng lo lắng, cha con đã bàn bạc với mẹ rồi, mẹ cũng đồng ý."
Mấy ngày qua, Nhiễm Anh đi khắp nơi tìm cách mượn vốn, vợ chồng ông Nhiễm Trì đều nhìn thấy, nếu không phải vì ông Nhiễm Trì, con gái họ đã không phải vất vả như vậy.
"Đều là lỗi của bố. Nếu không tại bố, A Anh, con đã không phải vất vả như vậy. Tuy bố vô dụng nhưng vẫn còn cách đó..."
"Bố." Nhiễm Anh ngắt lời ông Nhiễm Trì: "Đừng nói nữa, con tự nguyện về đây, không liên quan gì đến bố cả. Hơn nữa, tuy hiện tại nhà chúng ta vẫn thiếu tiền nhưng đã giải quyết được một nửa rồi."
"Giải quyết bằng cách nào?"
Hôm qua khi Hạ Thính Vân đến thì ông Nhiễm Trì đã đi trại chăn nuôi.
Nhiễm Anh kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Trợ cấp cho một gia đình là 4.000, tổng cộng là 44.000 nhân dân tệ, kể cả nhà chúng ta thì chúng ta có thể có thêm 48.000 tệ. Còn 52.000 tệ kia con sẽ tìm cách."
Cô đặc biệt hỏi Hạ Thính Vân, liệu gia đình họ có đủ điều kiện để được đưa vào danh sách trợ cấp không? Hạ Thính Vân trả lời là có.
"Có chuyện tốt như vậy thật sao?"
Phản ứng của ông Nhiễm Trì cũng giống như những người dân làng khác, Nhiễm Anh gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng: "Vâng, bố thấy đấy, chính sách nhà nước đã giúp chúng ta rất nhiều, bố đừng nghĩ đến chuyện bán đất, số tiền còn lại con sẽ tính toán.”
“Tốt lắm.” Ông Nhiễm Trì phấn khởi đến mức run giọng: “Cám ơn chính phủ.”
Nhiễm Anh mỉm cười, cô cũng cảm thấy đất nước của cô rất tuyệt.
"Bố đừng lo lắng. Với chủ trương như vậy, chúng ta sẽ có cách giải quyết. Con sẽ đi gặp chủ nhiệm Ngô bàn luận thêm.:"
Nhiễm Anh thực sự rất tự tin, dù mấy ngày trước tức giận xen lẫn lo lắng nhưng giờ đây cô lại tràn đầy tự tin vào kế hoạch này.
Ngày mai cô sẽ đi tìm chủ nhiệm Ngô. Cô không những phải lên ngân hàng tìm nguồn trợ cấp vay vốn mà còn phải lên tỉnh tìm anh em nhà họ Ôn để ký hợp đồng.
50.000 tệ cô vay, cộng thêm 48.000 tệ, chưa đến 150.000 tệ, nhưng tạm thời cũng gần đủ 100.000 nhân dân tệ. Con số này đủ để chi trả đợt con giống đầu tiên, sau đó cô sẽ thương lượng với anh em nhà họ Ôn.
Về việc mua thức ăn và đầu tư thêm, cô sẽ dần dần nghĩ cách.
“A Anh.” Sau khi vui vẻ hưng phấn, ông Nhiễm Trì lại nghĩ đến chuyện khác: “Không thì con về Hải Thị đi làm đi. Chuyện gia đình cứ để bố lo. Bố giải quyết được."
"Không đâu ạ."
Nhiễm Anh lắc đầu: “Bố đừng lo chuyện trại chăn nuôi. Việc bố phải làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt và chăm sóc cơ thể thật tốt. Sau này chắc chắn bố sẽ không có thời gian nhàn rỗi như này đâu."
“Nhưng mà…” Ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan nhìn nhau, nhưng cả hai đều không nói gì.
Hôm nay trên đường về, họ gặp trưởng thôn Tiêu Minh Thụy, ông khen Nhiễm Anh giỏi giang, con trai ông học ở Hải Thị, kém Nhiễm Anh một tuổi, khi bắt đầu đi xin việc, cậu ấy cũng từng đi ăn tối cùng Nhiễm Anh và Kỷ Dịch Vân.
Tiêu Minh Thụy cho biết, con trai ông rất sốc khi nghe tin Nhiễm Anh về quê hỗ trợ xây dựng quê hương.
“Con gái của anh thật là dũng cảm, có thể cứ vậy mà về quê, bỏ công việc tốt thì không nói, còn chia tay người bạn trai có điều kiện cao như vậy.”
"Bạn trai? A Anh có bạn trai ở ngoài à?"
"Ơ? Con bé không nói với anh à? Không nói cũng không sao. Dù sao thì họ cũng chia tay rồi. Nghe nói A Anh ở lại quê nên hình như hai đứa chia tay rồi."
Sau khi phát hiện vợ chồng ông Nhiễm Trì không hề biết chuyện này, Tiêu Minh Thụy nhận ra mình đã lỡ mồm.
“Chia tay thì chia tay thôi. Với điều kiện của A Anh, sau này con bé muốn người đàn ông như thế nào mà không được, người sau chắc chắn còn tốt hơn người trước."
Vợ chồng ông Nhiễm Trì không ngờ rằng Nhiễm Anh lại phải trả giá đắt như vậy cho sự trở về lần này. Vậy mà, con bé không than vãn với họ câu nào.